Chương 2: Tia sáng khủng khiếp.
Lên tới phòng, Tiên Anh Minh đưa tay mở khóa cảnh cửa, bước vào trong, tiệt tay đóng cửa lại, với tay đến tường bật công tắc đèn.
Cất bước đến cạnh bàn học, cởi bỏ chiếc áo phông ra, vứt lên cạnh ghế gần đấy, đi đến giường nhảy lên úp người lên trên chiếc chăn bông may dệt bằng sợi vải đỏ, thả lỏng bộ phận cơ thể.
Nghỉ ngơi khi cảm thấy thân thể trở nên thoải mái, hắn dùng tay trái làm lực đẩy, bề vai cùng tay phải làm trụ, đẩy lật ngửa người lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn tia nắng tà, ha to miệng vừa ngáp vừa nói:
“Trời đã tối.”
Tiên Anh Minh đưa tay vào túi, lấy ra viên đá quý, cầm bằng hai ngón trỏ và cái, giơ lên trước mặt, để cách tầm ba mươi phân, sau đó đưa viên đá thẳng hướng bóng đèn, ánh sáng lung linh, nhẹ nhàng gợi những làn nước xanh biếc cuồn cuộn phản ra chiếu rọi rực rỡ căn phòng.
Tiên Anh Minh chưa cầm viên đá quý nào, đừng nói một viên to như này, nên hắn không biết ánh sáng phản chiếu từ viên đá lại kinh khủng như vậy.
Đợi kì thi tốt nghiệp kết thúc, mình sẽ sang Mỹ bán đi viên đá. Bán ở Việt Nam thì lại không được a, vì chỉ cần là tài nguyên hiếm như: vàng, kim cương, đá quý... trên đất Việt Nam đều thuộc về nhà nước, mình chỉ có thể đeo giao nộp lên cho chính quyền... Tiên Anh Minh suy tính chuyện làm sao bán đi viên đá này, bán đi cuộc đời hắn thăng hoa, bước vào cuộc sống người thượng lưu a.
Viên đá rất to, hắn cầm lên đo đếm được sức nặng ngoài 100 garm, bán đi cho lũ buôn đá quý sẽ được một khoảng giá khủng
Tiên Anh Minh con mắt miu lê nhìn chăm chú vẻ đẹp viên đá, nhìn sâu nhãn quan thấy được dòng nước xanh biếc nhẹ nhàng khuấy động căn phòng. Hắn càng nhìn viên đá, nụ cười trên môi càng tươi tắn.
Tiên Anh Minh đưa viên đá vào lòng bàn tay nắm chặt, dùng hai tay chống người nhấc dậy, đi đến bàn học, vươn cánh tay trái không cầm viên đá, kéo chiếc ngăn bàn ra, để tạm viên đá vào trong, đóng lại, lấy chiếc chìa khóa trên kệ tủ để sách khóa lại.
Hắn tạm thời cất giấu viên đá ở đây, hiện tại không muốn nói cho gia đình, hắn muốn làm điều bất ngờ, hoan hỉ cho họ, tuyên bố bây giờ hắn có thể đưa gia đình vào cuộc sống giàu sang.
Rồi, như này không ai có thể phát hiện.
Tiên Anh Minh nhìn ngăn bàn, gật đầu hài lòng, cất bước đến tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ rồi ra khỏi phòng, tiệt đóng lại, bắt đầu đi tắm.
Rửa sạch mồ hôi và vết bẩn trên người, Tiên Anh Minh sảng khoái rời khỏi phòng tắm, đầu tóc vẫn còn ẩm ướt đi xuống nhà khách, ngồi lên chiếc ghế sofa, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, lẩm bẩm nói ra:
“Đã hơn 7 rưỡi rồi sao.”
Tiên Anh Minh hơi dựa về sau, với tay cầm chiếc điều khiển, bật youtube lên, mở một bài nhạc nhẹ, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Không lâu sau đó, tiếng gọi của Tiên Tuyết Linh Anh truyền ra từ nhà bếp đến tai, đưa hắn tỉnh dậy khỏi cơn mê ngủ.
“Anh Minh, vào chuẩn bị ăn cơm.”
Tiên Anh Minh cầm điều khiển tắt tivi, đứng dậy, vươn hai tay cao, ngáp ngủ một cái, xoay người tiến đến nhà bếp.
Nhà bếp, Tiên Tuyết Linh Anh đang bày thức ăn lên trên bàn, Tiên Anh Minh đến gần bàn ăn, xê dịch chiếc ghế ra, ngồi lên, chia đũa ra thành hai đôi hắn một đôi, em gái một đôi, chỉnh lại thức ăn cho cả hai người dễ gắp.
Chuẩn bị xong xuôi, cả hai anh em ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm trên tay một bát cơm, chuẩn b·ị b·ắt đầu ăn cơm tối.
“Em mời anh ăn cơm” Cô em gái Tiên Tuyết Linh Anh lễ phép mời anh trai, rồi mới bắt đầu gắp thức ăn.
“Ừ, ăn đi” Tiên Anh Minh nhẹ nhàng gật đầu, cùng cô em gái gắp thức ăn lên bát.
...
Ăn cơm xong, Tiên Anh Minh dựa lưng về sau, lấy khăn giấy khô lau miệng, đan xen hai tay đặt trên đôi đùi nhìn cô em gái vẫn đang ăn, mỉm cười nói:
“Linh Anh, nếu có một ngày bỗng nhiên nhà chúng ta có rất nhiều tiền. Em sẽ được cho một khoảng tiền lớn, thì em sẽ làm gì với số tiền đó?”
Tiên Tuyết Linh Anh đang nhai miếng cơm trong miệng, nghe lời nói người anh trai, vội nuốt miếng cơm, ngấc mặt nhìn anh trai đầy nghi hoặc, ngữ điệu nghi vấn hỏi lại:
“Sao anh lại hỏi vậy?”
Tiên Anh Minh cười bí ẩn không hồi đáp, bình tĩnh nói:
“Cứ nói xem, em sẽ làm gì với số tiền đó.”
Tiên Tuyết Linh Anh nhìn sâu người anh trai, khó hiểu và cũng không quá bận tâm, đảo mắt lên, rơi vào trầm ngâm vài giây, nở một nụ cười xinh xắn, hí hửng nói ra những điều mình muốn:
“Em sẽ chia thành nhiều phần nè. Một phần để cho sau này lớn lên, một phần em mua quần áo...”
Tiên Anh Minh con mắt nhu hòa xem cô em gái kể từng thứ mình cần, trong lòng vợn quanh tia ấm áp,cười khẽ một cái, ngẩn người rơi vào suy nghĩ.
“Có vẻ mình nên nhanh chóng tìm chỗ khảo nghiệm viên đá, rồi bán đi mới được. Ít nhất phải đợi đi qua kỳ thi đã.”
Bữa cơm kết thúc, Tiên Anh Minh dọn bát đũa, rửa sạch. Nhà hắn có luật lệ “một người nấu, một người rửa” hắn lại người nấu ăn rất tệ, nên phải nhường lại cho cô em gái, còn mình thì thay phần rửa bát.
...
Căn phòng Tiên Anh Minh, ở chỗ bàn học, trong chiếc ngăn bàn, viên đá quý được hắn tìm thấy bên chiều, bỗng dưng bay lên, lơ lửng một chỗ, từ từ phát sáng màu xanh lam, bắt đầu xoay đều theo chiều kim đồng hồ, tốc độ nhanh dần đều.
Viên đá xoay càng nhanh, ánh sáng phát ra càng chói lóa, tạo ra vài tia như dòng đ·iện g·iật xung quanh, tạo lên dòng từ trường khiến tất cả số vật trong ngăn bàn lơ lửng xoay quanh cùng viên đá.
Viên đá xoay một hồi lâu, dần dần lặng lại, ánh sáng dập tắt trở lại như cũ, rơi xuống chỗ ban đầu, còn ngăn bàn trở nên bừa bộn.
...
Ở đâu bên ngoài vũ trụ bao la, màn đêm tĩnh lặng bao phủ cả không gian rộng lớn, chỉ xuất hiện vô số tia sáng nhỏ nhoi truyền từ hàng nghìn năm, triệu năm ánh sáng từ các hành tinh, thiên hà xa xôi.
Một tia sáng màu xanh lam rực rỡ bay nhanh trong đêm tối thăm thẳm của vũ trụ.
Tia sáng tạo một đường sáng kéo dài, tự như một mũi tên vô thức cô đơn bay nhanh trong màn đêm lạnh lẽo, không biết điểm dừng mình ở đâu.
Tia sáng bay nhanh tới nỗi, không gian xung quanh bị bóp méo, vặn vẹo, chúng chỉ phục hồi lại ban đầu khi tia sáng rời xa.
Tia sáng bay lướt qua một tinh thạch to hơn vô số lần tia sáng, tia sáng dừng như tỏa ra một lực lượng mạnh mẽ khiến cho tinh thạch không chịu được rạn nứt, nổ tung ra thành nhiều mảnh to nhỏ khác nhau.
Bỗng nhiên tia sáng đổi hướng bay sang sang bên phải, tốc độ tăng dần lên, không gian vặn vẹo lan rộng ra, nứt vỡ, tạo ra một lỗ hổng bí ẩn, tỏa ra lực hấp dẫn cực mạnh, hút những bụi và tảng đá gần đó vào bên trong.
Tia sáng lao vào lỗ hổng, biến mất trong không gian, không gian bắt đầu phục hồi, lỗ hổng biến mất, không gian tái tạo lại như ban đầu, không gian trở lại màn đêm yên lắng.
...
Tiên Anh Minh ngồi trên ghế sofa xem phim trên tivi cùng cô em gái, liếc nhìn đồng hồ đã gần mười giờ đêm, hơi xoay đầu nhìn cô em gái ra lệnh:
“Đến giờ đi ngủ rồi.”
Tiên Tuyết Linh Anh tập trung xem phim, nghe anh trai nói, tỏ ra phiền muộn, có chút cằn nhằn lên tiếng:
“Cho em xem tí nữa.”
Tý nữa cái gì.
Bộ này giờ mới chiếu gần nửa phần phim, xem xong mất gần tiếng đồng hồ chứ bộ.
Tiên Anh Minh cũng phiền muộn, cũng không có mở miệng ra lệnh cho cô em gái nữa, bây giờ hiện là kì nghỉ hè, hắn cũng không quá làm khó em gái, thả lỏng một chút cho nó vui tươi còn lại thời gian kỳ nghỉ.
Bố mẹ đi vắng, nhà có mỗi hai anh em, mà hắn được bố mẹ dặn dò bảo em ngủ sớm đúng giờ, trông nhà cẩn thận...
Thôi đành làm trái bố mẹ một chút vậy.
“Xem xong nhớ tắt điện đấy” Tiên Anh Minh thở dài, đựng dậy dặn dò em gái vài câu, xoay người hướng lên tầng hai, trở về phòng.
“Em biết rồi” Tiên Tuyết Linh Anh cười vui vẻ đáp lại.
“Lên ngắm nhìn viên đá cái rồi đi ngủ nào” Tiên Anh Minh bước lên cầu thang, khóe miệng nở nụ cười, phấn khích nghĩ tới viên đá quý.
Lên tới phòng, Tiên Anh Minh đóng cửa lại, cất bước tới bàn học, lấy chìa khóa cất dưới quyển sách, mở ngăn bàn ra.
Ngăn bàn kéo ra, Tiên Anh Minh nhìn bên trong ngăn bàn lộn xộn bừa bãi, khác hoàn toàn lúc cất viên đá.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ có ai bới vào đồ ngăn bàn mình sao?” Tiên Anh Minh nhíu mày, trong đầu nảy ra nhiều câu hỏi, tự giác được không ổn, lo lắng vội kiểm tra xem mất gì không, nhất là viên đá quý.
Tinh thần căng thẳng, nhịp tim đập chậm rãi, hơi thở có chút đình trệ vài giây, hoảng hốt tìm kiếm viên đá, cho tới thấy viên đá vẫn ở chỗ cũ, mới nhẹ nhõm thở phào một cái, cầm viên đá lên, soi xét xem nó hề hấn hay khác lạ gì không.
Vẫn như cũ, không có khác biệt gì hết.
Thấy viên đá không thay đổi gì, hắn mới yên lòng lại, rơi vào trầm tư. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không suy đoán ra được điều gì khác lạ hết, trong lòng khó chịu, nghi vấn tại sao ngăn bàn trở nên bừa bộn.
“Hay là Linh Anh nó lên đây lục lọi tìm gì đó” Tiên Anh Minh đưa ra đáp án khả năng nhất, không kịp nghĩ nhiều, quay người hướng ra cửa, mở cửa ra khỏi phòng đứng trước cầu thang, cao giọng, gọi hỏi em gái:
“Linh Anh, em có lục lọi gì trong bàn anh không!?”
“Cái gì!?” Linh Anh lúc đầu nghe không rõ câu nói anh trai, vài giây thúc đẩy đầu óc nhớ lại, hét to trả lời anh trai: “Không, hôm em có vào phòng anh đâu!”
Vậy không phải Linh Anh... Thì chuyện gì khiến ngăn bàn bừa bộn như vậy? Động đất hay gì? Không khả năng a... Tiên Anh Minh đau đầu tìm kiếm đáp án, nhưng vắt óc suy nghĩ mà vẫn không ra một khả năng nào.
Hắn thở hắt một cái, trở lại phòng, đóng kín cửa lại, kéo lại rèm cửa sổ. Hắn không còn cất viên đá vào ngăn bàn nữa, để nó bên cạnh.
Lúc đầu hắn có nghĩ tới trộm, nhưng suy đoán đó bị bác bỏ ngay, nếu có trộm thì ít nhất làm gì còn viên đá nữa, mấy tên trộm rất tin anh, không ngu ngốc nếu không nhận ra điểm khác thường trên viên đá.
Rồi hắn nhớ tới hình ảnh nhặt viên đá, trong suy nghĩ lướt qua ý, viên đá bị "ám" lúc đầu ở ngọn núi dùng búa đập lên, viên đá phản lại lực rất mạnh khiến đôi bàn tay đau điếng.
Nghĩ đến khả năng này, trong người có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố cất giấu vào người, cẩn thận vẫn an toàn hơn, ám cũng được, miễn là bán nó được nhiều tiền.
Tiên Anh Minh nhét viên đá vào túi quần, tắt điện đi, lên giường đi ngủ. Trong quá trình nhắm mắt ngủ, thỉnh thoảng có hơi hé mắt nhìn xung quanh phòng xem có gì khá lạ không, mới nhắm mắt ngủ th·iếp đi.
...
Bên ngoài hệ mặt trời, một điểm không gian bị bóp méo, vặn vẹo, tạo ra một lỗ hổng sâu thẳm, đen ngục tỏa ra khí chất u ám.
Lỗ hổng tạo ra không lâu, một tia sáng xanh lam bắn ra từ bên trong, hướng thẳng hệ mặt trời.
Tia sáng bay không quá nhanh như ban đầu, nhưng nó vẫn tạo một lực đủ bóp méo không gian xung quanh nó.
Hướng bay tia sáng là trái đất, tia sáng tạo đường sáng kéo dài như mũi ngắm thẳng đến trái đất, coi nó như một tâm bắn, lao nhanh đến, phá hủy ít thiên thạch của vài hành tinh khác khi nó bay qua.
Tia sáng bay đến gần trái đất, đâm thẳng xuyên qua tầng khí quyển, ma sát với không khí bên trong tạo ra chùm lửa bao phủ xung quanh nó.
Khi nó đâm vào tầng khí quyển, nó bay qua vài vệ tinh lơ lửng gần đó, phá hủy tất cả những vệ tinh đó, tạo ra nhiều v·ụ n·ổ to nhỏ, chấn động các nhà khoa học bên dưới trái đất.
...
Trạm vũ trụ mang tên “Thiên Cung” thuộc đất nước, cường quốc Trung Quốc cách đó rất xa tia sáng, không bị ảnh hưởng đến, những phi hành gia bên trong nhìn thấy được cảnh vệ tinh bị phá hủy, khi tia sáng lướt qua.
Bên trong trạm vũ trụ, bốn người đang lơ lửng, bốn người đều có nam và nữ, nam có đến tới ba người, cả bốn người đều độ tuổi trung niên, mặc quần áo rộng, dễ dàng di chuyển.
“Mọi người vừa này thấy gì không?” Người phụ nữ duy nhất trên trạm kh·iếp sợ khi chứng kiến được, giọng vẫn còn chút run sợ nói tiếp: “ Đường sáng đó dừng như phá hủy tất cả vệ tinh gần đó thì phải.”
“Đúng vậy” Một người đàn ông mặc chiếc áo phông màu xanh lá, đứng sát cửa sổ nhìn về hướng tia sáng vừa bay qua, gật đầu xác nhận.
Chỗ điều khiển và thiết bị liên lạc với những người dưới mặt đất, một người trung niên khác hướng màn ảnh chiếc laptop, kết nối với bộ chỉ huy, trình bày lại tất cả sự việc mà cả bốn người vừa nhìn thấy, ai cũng hoảng loạn và kh·iếp sợ.
...
Căn phòng đen tối, Tiên Anh Minh đang nằm ngủ, ngủ rất say, không phát hiện ra được viên đá quý bay từ túi quần hắn ra ngoài, lơ lửng trước người hắn, phát ra ánh sáng xanh lam, bắt đầu xoay tròn.
Ánh sáng màu xanh lam, giờ đây sáng chiếu phủ cả căn phòng, xóa tan đi bóng tối.
...
Trên bầu trời, tia sáng bao phủ một ngọn lửa đã dập tắt, tia sáng phai mờ đi rất nhiều, thấy được bên trong tia sáng chứa một đồ vật gì đó.
Nhìn sâu vào tia sáng, thấy được một viên đá màu xanh lam, giống y hệt viên đá mà Tiên Anh Minh đang sở hữu, chỉ có điều là kích cỡ viên đá này to lớn hơn nhiều.
Hướng lao thẳng tia sáng chính là nhà Tiên Anh Minh, gần như một mối liên hệ nào đó kéo nó đến đây, vô thức đi theo hướng chỉ dẫn.
Tia sáng càng tới gần mặt trái đất, càng chậm đi, mờ đi rất nhiều. Khoảng cách nó tới nhà Tiên Anh Minh còn vài gần trăm mét, thấy rõ ánh sáng bảo phủ viên đá biến mất, chỉ còn lại viên đá quý lao như thiên thạch hướng thẳng ngôi nhà.
Khoảng cách rút ngắn còn ngoài mười mét, viên đá bỗng nhiên biến mất trên không trung, không để lại dấu vết gì.