Chương 27: Nghi vấn.
Linh Anh mặc bộ đồ ngủ màu hường, đầu tóc thả rông, đi đôi dép cùng màu, đi vào nhà bếp, lấy tay che miệng, nhắm mắt lại, há to miệng, ngáp một cái, đôi hàng mi kéo lên, dừng ở nửa đôi mắt.
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, trong giấc ngủ say, bỗng một âm thanh lớn vang lên dưới nhà làm cô tỉnh giấc, cứ nghĩ là nghe nhầm, ai ngờ âm thanh chửi lớn của anh trai, đưa đến nghi hoặc, rời chiếc giường đi xuống nhà xem anh trai có chuyện gì mà làm ồn.
Linh Anh đầu óc còn mơ màng, nhìn anh trai đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn ăn, lướt qua bát đũa trên bàn, thầm nghĩ.
“Giờ mới anh ấy mới ăn cơm sao?”
Lần nữa nhìn về anh trai, cô phát hiện ra biểu hiện khác thường từ người anh, đang tập trung nhìn về một hướng, với bộ dáng mệt mỏi.
Cô đưa ánh mắt nhìn theo về hướng của anh trai, nhìn thấy một xác con chó, cả người nhuộm máu, nằm dưới chỗ bếp điện, với một con dao cắm dính ở yết hầu con chó.
Linh Anh bị hình ảnh ghê rợn chính thức đưa cô tỉnh khỏi cơn mê ngủ, con mắt co rút lại, bàn tay vô thức che miệng, kêu lên một tiếng: “A!”
“Đừng hét toáng như thế, nhỏ miệng lại” Tiên Anh Minh lướt nhìn em gái một cái, nhắc nhở.
“Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?” Linh Anh tâm trạng hỗn loạn, khuôn mặt hiện lên sợ hãi, chuyển ánh mắt hướng Tiên Anh Minh hỏi tiếp: “Xác con chó này là sao?”
“Anh cũng không biết nữa.” Tiên Anh Minh hơi thở ổn định, ngữ khí bình tĩnh, giải thích ngắn gọn : “Lúc anh đang ăn cơm, thì phát hiện ra con chó đang ở trong nhà mình, cố lao vào cắn anh, bị anh phản công lại g·iết c·hết.”
Tiên Anh Minh đưa mắt nhìn về phía em gái, cẩn thận hỏi:
“Em biết con chó này đến từ đâu không?”
Linh Anh lắc đầu một cái, trả lời câu hỏi Tiên Anh Minh.
Tiên Anh Minh thấy biểu hiện cô em gái, ngữ khí nhẹ nhàng khuyên bảo:
“Em lên phòng trước đi. Ở dưới đây để anh lo.”
“Em...” Linh Anh vốn định nói gì, bị Tiên Anh Minh ngắt lại:
“Lên phòng đi.”
Linh Anh ánh mắt còn điểm sợ hãi chăm chú nhìn anh trai trong ba giây, ngữ khí nhẹ nhàng, thấp giọng nói ra:
“Vậy em lên trước.”
Câu nói vừa hết, cô quay người hướng tới cầu thang, mang theo nỗi lo âu trở về phòng.
Tiên Anh Minh thấy cô em gái đã rời đi, mới thả lỏng lại, đưa ánh mắt nhìn về phía con chó, rơi vào trầm ngâm.
Con chó Pitbull đến từ nhà nào? Nó lạc vào nhà mình lúc tối hay là lẻn qua đường nào vào nhà mình?
Nhớ không nhầm, thì khu nhà mình làm gì có ai nuôi chó Pitbull đâu?
Mới đây có người lại chuyển sang nuôi giống chó Pitbull, chẳng may để hổng nó chạy mất?
Hàng tá câu hỏi nhảy trong đầu hắn, không có một lời giải thích thỏa đáng nào, trừ một suy luận về việc con chó xuất hiện trong nhà.
Linh Anh, con bé chắc lúc đóng cửa không để ý kiểm tra, vô tình để con chó lạc vào nhà không hay biết.
Con chó ở dưới nhà từ tối hôm qua tới giờ, lạc mất phương hướng, sinh ra giận dữ, mới nhìn thấy hắn, bạo phát điên cuồng.
Tiên Anh Minh thở dài, trong lòng tự nhủ may mắn, người gặp con chó là hắn, chứ không phải con bé.
Mình vất vả lắm, tí c·hết mới phản lại g·iết con chó, nếu là con bé... Hắn không dám nghĩ đến hình ảnh tiếp theo.
Hơn mười phút trôi qua, dịch máu từ phần bụng và yết hầu con chó đã đông khô lại. Tiên Anh Minh đứng lên, quay người bước tới nhà kho.
...
Tiên Anh Minh đeo khẩu trang trên mặt, che đi kín phần mũi và miệng, hai tay đeo lên một đôi găng tay dày, kéo dài lên khuỷu tay, tay trái cầm lấy một chiếc tải.
Hắn tiến lại gần xác con chó, cúi người đưa tay trái cầm lên con dao cắp ở cổ, từ từ rút con dao ra, người hắn hơi lui về phía sau, tránh trường hợp máu còn nhiều, bắn tóe lên người.
Con dao chậm rãi đưa ra khỏi cổ, dịch máu không nhiều, còn lại bên trong thân xác con chó, cũng chảy ra nốt.
Tiên Anh Minh thẳng người ném con dao vào bể rửa đồ, cúi thấp người bênh rộng miệng chiếc tải, cầm chặt lấy đôi chân trước, cụp lại, kéo vào trong tải.
Tanh thế!... Tiên Anh Minh nhăn mặt, ngửi được mùi máu tanh phát ra xác con chó.
Mùi máu tanh từ xác chó, tỏa lên, xuyên qua khẩu trang, bay vào mũi Tiên Anh Minh, làm hắn hắng giọng một cái, nuốt lấy cục đờm trong miệng.
Gần một phút cố gắng đưa xác con chó hết vào tải. Tiên Anh Minh thẳng người lên, dùng bắp tay, đẩy khẩu trang xuống dưới, để hở ra mũi và miệng.
Hắn bước tới cửa sổ nhà bếp, mở thoáng ra, đưa mặt nép sát vào, ngửa mắt lên, hít một hơi mạnh không khí ngoài trời, thở phào ra từ miệng.
Mùi tanh trong mũi hắn đã vơi đi nhiều, Tiên Anh Minh đưa mắt nhìn mặt trăng hình lưỡi liềm, mờ ảo, tỏa ra ánh sáng phản chiếu từ mặt trời.
Hơn một phút thư giãn, Tiên Anh Minh quay lại việc chính, để tiếp nốt chiếc tải ngoài nền sạch, nơi không bị máu chảy tới.
Bước tới chiếc tải đựng xác con chó, hạ người xuống, hai tay ôm hai bên, nhấc chậm lên, mang để trên mặt tải bên ngoài.
Tiên Anh Minh nhấc lên chiếc tải, mở to mắt kinh ngạc, thốt lên một câu:
“Nặng thế!”
Không nghĩ tới con chó nặng như vậy, nhìn qua cứ nghĩ cùng lắm chạng vạng 20kg, ai ngờ nó lại gần chạm tới 40kg, hơn nửa cân nặng của hắn rồi.
Một giống chó Pitbull trưởng thành, nặng gần 40kg, đổi ra giá tiền, chắc phải đắt lắm đấy... Tiên Anh Minh tiếc nuối thay cho chủ nhân con chó, gượng cười nói ra:
“Chịu thôi, biết sao giờ, ai bảo nó lạc vào nhà mình cơ chứ.”
Tiên Anh Minh gồng hết sức, nhấc tải lên, đôi chân đứng tấn, bước chậm chạp quay người, đưa đến chiếc tải bên ngoài.
Đặt chiếc tải chứa xác chó lên xong xuôi, Tiên Anh Minh ưỡn thẳng người, thở phào một hơi, phiền lòng nói ra:
“Mệt c·hết người.”
Không nhanh không vội, Tiên Anh Minh đặt lưng về phía ngoài, cầm lấy đầu tải kê bên dưới, bước lùi, kéo theo chiếc tải ra bên ngoài sân.
Kéo chiếc tải tới bên ngoài, để cạnh chiếc cổng, Tiên Anh Minh đặt chiếc tải chứa xác con chó đấy, bước tới vòi nước gần đó, tụt đôi găng tay xuống, rửa chân tay kỹ càng một lần.
Tiên Anh Minh cẩn thận đưa tay lên ngửi một phát, xem còn dính mùi tanh không, mới bước lại vào nhà.
Bước vào nhà, hắn lướt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, thì thầm nói:
“Gần 4 giờ sáng rồi.”
Trên đường đi, hắn ghé qua nhà tắm, lấy ra một chổi lau nhà với một chậu nước đã pha trộn với nước lau nhà.
Tiên Anh Minh mất gần mười phút để lau sạch máu dính trên nền nhà bếp.
...
Thái dương lấp lửng ngó lên từ phía Đông, ánh nắng dịu hiền tỏa khắp nơi, làn gió thanh mát buổi sáng luồn qua những khe lá, lướt quanh một vòng thành phố.
Linh Anh đứng trước mặt bếp, đang chuẩn bị bữa sáng cho hai anh em, nghe tiếng bước chân bước vào, quay người nhìn, phát hiện người vào là anh trai, vội hỏi:
“Sao rồi?”
“Đã bàn giao cho tổ dân phố...” Tiên Anh Minh nói nửa vời, bước tới chiếc ghế, ngồi xuống, nói bù tiếp:
“Họ sẽ tìm chủ nhân con chó, gửi lời xin lỗi cho nhà mình.”
“Con chó không thuộc khu nhà mình sao?” Linh Anh tập trung, chú mắt dán trứng, hỏi tiếp.
“Anh với họ đã hỏi thăm nhiều nhà gần đây, nhận lại câu trả lời là không” Tiên Anh Minh thản niên nói.
“Kỳ lạ, sao con chó lại xuất hiện trong nhà mình?” Linh Anh quay người nhìn anh trai, nghi vấn hỏi.
“Ai biết...” Tiên Anh Minh ánh mắt nghiêm túc, nhìn cô em gái, cẩn thận hỏi lại:
“Hôm qua lúc em đóng hết cửa, có kiểm tra kỹ càng xem có gì trong nhà không?”
Linh Anh, hai mắt nhìn nhau, từ ánh mắt anh trai, nhận thấy anh ấy đang nghi ngờ mình việc không kiểm tra trước khi đi ngủ, chạnh lòng, khuôn mặt hiện lên khó chịu, vội lên tiếng:
“Em tất nhiên đã kiểm tra rất kỹ càng từ nhà khách tới ngoài sân, mới bắt đầu đi ngủ.”
Tiên Anh Minh cảm giác tính khí nóng giận từ cô em gái, nở nụ cười ngượng ngùng, nói qua loa, chấm dứt vấn đề:
“Anh chỉ hỏi vậy cho chắc.”
“Hừ” Linh Anh hầm hừ một cái, quay lại gắp trứng ra đĩa.
Tiên Anh Minh không bận tâm đến cô em gái, trong lòng nổi lên nghi hoặc, chìm vào trầm tư suy nghĩ.
Như con bé nói. Con chó đi vào nhà mình từ đường nào?
Con bé nói khả năng là thật. Với sự hung dữ từ con chó, nếu nó không may vào nhà mình lúc tối qua, việc nó không nhận ra con bé, lao vào căn là điều không thể.
Hơn với thân hình vạng vỡ của nó, con bé cũng không thể phát hiện ra tồn tại con chó.
Tiên Anh Minh thở dài, tạm dừng suy nghĩ lại, vì hắn nghĩ mãi không ra đáp án khả thi nhất.
Linh Anh bê khay trứng và bát nước canh đậu xuống mặt bàn, Tiên Anh Minh xới cơm, ro đũa bắt đầu bữa ăn sáng của hai anh em.