Chương 26: Chó Pitbull
“Selina Xarus, em đang suy nghĩ gì vậy? Sao mà ngây ngờ người ra thế.”
Một người phụ nữ “Tinh Linh” đứng cạnh một tấm bảng gỗ màu nâu gỗ, trên tay cầm một ngọn lá, nhiễm dung dịch quang màu lục.
Đoán ra được, đây là dụng cụ ghi chép lên bảng của chủng tộc “ Tinh Linh”. Trên tấm bảng đầy những ký hiệu ngôn ngữ “Tinh Linh” được viết lên bằng dung dịch quang màu lục.
Bên dưới bảng có rất nhiều “Tinh Linh” cả nam và nữ, độ tuổi nhìn còn rất trẻ, đều đang ở độ tuổi thành niên. Họ đều có riêng bộ bàn ghế, trên mỗi bàn để một quyển sách.
Nhìn qua được đây là một lớp học, lớp học của chủng tộc “Tinh Linh”. Người phụ đứng trước tấm bảng là giáo viên.
Selina đang ngồi ngây người, nghe được lời gọi từ giáo viên, giật mình, bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, cuống quýt chỉnh đốn lại bản thân, ngượng ngùng, nói ra:
“Dạ không.”
“Trong giờ học thì tập trung vào, đừng để đầu óc bay bổng ở nơi đâu” Giáo viên nhắc nhở Selina một câu, quay lại bài học.
Mình không biết lên nói chuyện bị kéo vào không gian thần bí cho các “Tinh Sứ” không?
Làm sao đây, nói hay không nói...
Selina chống khuỷu tay xuống bàn, nghiêng đầu, tựa bờ má vào lòng bàn tay, ánh mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, thở dài một hơi.
“Có chuyện gì sao? Selina Xarus.”
Thiếu nữ “Tinh Linh” bàn bên cạnh, quay đầu, hỏi thăm.
Selina thẳng người dậy, quay sang hướng thiếu nữ “Tinh Linh” vừa hỏi thăm mình, nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí bình thản nói ra:
“Không có gì đâu. Tối qua do ngủ quá nhiều nên mình hơi nhức đầu một chút.”
Thiếu nữ “Tinh Linh” mở to mắt, giọng điệu kinh ngạc nói ra:
“Ngủ nhiều cũng b·ị đ·au đầu sao?”
Selina gật đầu một cái, dứt khoát một câu: “Ừ.”
“Selina Xarus, Edna Ani, hai em muốn nói thì ra ngoài mà nói. Đây là lớp học, chứ không phải cái nhà.”
Giáo viên “Tinh Linh” dừng bài giảng, quay người xuống lớp, lớn tiếng nhắc nhở.
Selina và thiếu nữ “Tinh Linh” Edna Ani, giật mình, vội thẳng người, nhìn vào cuốn sách trên bàn.
Thiếu nữ Edna Ani, quay nhẹ mặt, đè thấp giọng nói ra:
“Hôm qua mình có tới nhà cậu, gọi mãi không thấy thưa, lúc đó cậu đang ngủ sao?
Selina gật đầu xác nhận.
Thiếu nữ Edna Ani gật đầu theo, nói tiếp:
“Ngủ một thời gian dài như vậy, bảo sao không đau đầu.”
Mình có muốn ngủ nhiều như vậy đâu... Selina trong lòng cười khổ.
Khi nghe câu thần chú khẩn cầu của ngài “Vĩnh Hằng” cô mặc niệm trong đầu ghi nhớ, bất tri bất giác chìm vào cơn mê. Nhớ mang mang được mình bị đưa vào vùng bóng tối âm u và tịch mịt, cuối cùng một ánh sáng màu xanh léo lên, ngay sau đó, cô chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh ngủ dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong căn nhà mình, kèm theo đó thân thể mệt mỏi, đầu óc choáng váng, nhức nhối. Tận đến sáng hôm nay mới đỡ.
Không biết hai người kia đến từ vùng đất nào?
Vị tồn tại cao thượng, tự xưng là “Vĩnh Hằng” là ai? “Bán Thần” hay một “Thần Minh”?
Nhiều câu hỏi lập đi lập lại trong đầu Selina, lần đầu tiên cô tiếp xúc với người bên ngoài, cũng lần đầu tiếp xúc đến mấy tồn tại khủng bố.
Chủng tộc cô, có khoảng dưới năm “bán thần” nhưng họ rất thần bí, chỉ có các “Tinh Sứ” mới có thể gặp họ, còn những kẻ bình thường như cô, đừng nói được gặp, nghe giọng nói của họ đã rất hiếm rồi.
Nên chuyện tiếp xúc được với một tồi tại khủng bố, cổ xưa, khiến tâm trạng cô kích động và hưng phấn rất nhiều.
Hơn hết, ba người bọn họ còn lập lên một tụ họp, lấy ngài “Vĩnh Hằng” làm chứng. Cô có thể từ hai người kia tìm hiểu được nhiều kiến thức bên ngoài.
Sao mình cảm thấy may mắn hơn vì đen đủi... Selina nghĩ tới chuyện này, cười hí hửng.
Thiếu nữ Edna Ani bên cạnh, thấy cô bạn Selina đang tỏ ra mệt mỏi, giờ lại vui cười, làm cô khó hiểu, thấp giọng hỏi:
“Sao thế?”
“À... Không có gì” Selina phát giác biểu cảm hiện tại của mình, vội lắc đầu, trở lại trạng thái bình thường, tập trung nghe giảng.
...
Tiên Anh Minh nằm úp trên giường, đôi hàng mi, lờ mờ mở lên, tỉnh khỏi giấc ngủ, sau ba giây, chống cánh tay, lật ngửa người lên, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy ánh trăng mờ mịt, huyền ảo chiếu qua cửa sổ vào phòng.
Hắn vùng vẫy tay chân, kêu rên một trận, há to miệng thở dài một hơi, thả lỏng hai tay, duỗi thẳng hai bên, đôi mắt chăm chú nhìn trần nhà.
Cơn mê ngủ đã vơi đi, đầu óc thoải mái, tỉnh táo lại, Tiên Anh Minh bật người dậy, nhìn xuyên ánh trăng tới chiếc đồng hồ đặt trên bàn học, thấp giọng mở miệng:
“3 giờ sáng. Thật một khung giờ đẹp.”
Tiên Anh Minh khẽ cười, trong đầu phảng phất nghĩ tới mấy lời đồn về khung giờ này.
Cái gì mà thời gian ma quỷ hoành hành!
Cái gì mà thời gian âm khí nặng nhất!
Tiên Anh Minh không nghĩ ngợi lung tung, đứng dậy cất bước ra khỏi phòng, tiến đến phòng tắm, rửa mặt cho tỉnh ngủ, bước nhẹ nhàng xuống nhà bếp.
...
Ngồi dưới bàn ăn, Tiên Anh Minh trên tay bát cơm nóng vừa thổi lại, gắp từng miếng mướp đắng nhồi thịt lên cho vào mồm nhai kỹ.
Hắn một bên ăn uống, một bên trầm tư suy nghĩ vấn đề lời nguyền rủa.
Mình hiện giờ nên cẩn trọng kiểm soát cảm xúc, luôn phải giữ tâm trạng một cách trầm tĩnh, trước khi tìm được cách giải quyết lời nguyền.
Ăn xong, lần nữa dung nhập vào không gian, đọc nốt chỗ sách, xem bên trong có ghi phương thuốc mình cần không.
Kang!
Cạch!
Tiên Anh Minh bị âm thanh bên ngoài nhà bếp làm bừng tỉnh khỏi cơn suy nghĩ, nhíu mày, thì thầm nói:
“Chuột sao?”
Gừ!
Một âm thanh khác vang lên, nghe rõ là tiếng gầm của một thú ăn thịt, Tiên Anh Minh ánh mắt ngưng trọng, trái tim đập nhanh dần lên, hơi thở bị đình trệ vài giây.
Đừng nói là thú dữ? Không thể nào!
Tiên Anh Minh lập tức phản bác, thì một tiếng gầm vang tiếp “Gừ!”.
Tiên Anh Minh cả người run nhẹ, trong lòng căng thẳng, không dám thở mạnh, đưa mắt nhìn về bóng đêm tịch mịch bên ngoài nhà bếp.
Tiếng gầm, nghe giống âm thanh của chó a.
Con chó nào lạc vào nhà mình sao? Chúng lạc từ đường nào?
Tiên Anh Minh đang suy đoán, thấy một hình bóng mờ đang từ từ tiến vào nhà bếp, vội dừng suy nghĩ lại, hơi thở nặng nề, ngưng trọng nhìn về hình bóng.
Hình bóng tiến đến nơi ánh sáng phản chiếu, hiện ra một một con chó màu xám nâu, thân thể cường tráng, ánh mắt dữ tợn, nhe bộ hàm răng sắc nhọn dính đầy nước dãi, nhìn Tiên Anh Minh.
Chó Pitbull!
Tiên Anh Minh kinh hãi, trong lòng thốt lên, vội đứng dậy ra khỏi ghế, tạo thế đề phòng.
Hắn biết độ kinh khủng của loài chó này, mấy năm gần đây, với số lượng nhiều người chơi chó đã chuyển sang nuôi loài chó Pitbull, chính vì thế, xuất hiện vài tin tức nói giống chó sở hữu cơ bắp săn chắc này.
Một tin tức hiện ngay lập tức trong đầu hắn về giống chó Pitbull, “Một chú cho Pitbull cắn c·hết ngược lại chủ nhân, trong cơn giận dữ.”
Tiên Anh Minh vừa nhớ tới tin tức đó, vừa quan sát con chó trước mặt, trong lòng hiện ra tia sợ hãi, ánh mắt lo lắng nhìn con chó.
Bởi vì con chó Pitbull trước mặt hắn, đang trong trạng thái điên dại, tựa như nó chuẩn bị lao vào cắn xé hắn vậy.
Hắn cảm nhận được thú tính qua đôi mắt cuồng dại của nó.
Tiên Anh Minh lướt nhìn đến vị trí tủ đựng dao đũa, chậm rãi, bước nhẹ nhàng, xê dịch người tới phiến tủ, ánh mắt vẫn cảnh giác tập trung nhìn con chó.
Hắn định lấy con dao phòng vệ bản thân, tránh trường hợp con chó lao cắn xé lên hắn.
Con chó bước chậm chạp theo vòng Tiên Anh Minh, hàm răng nhe ra, phát tiếng gầm gừ. Thấy mục tiêu của nó di chuyển, theo bản năng cuồng bạo lao nhanh đến Tiên Anh Minh, dùng bốn chi bật thẳng tới phần thân, nhe hàm răng sắc nhọn, hướng phần ngực đớp một miếng.
Tiên Anh Minh phát hiện con chó hành động, hoảng loạn, theo phản xạ né tránh sang một bên, đen xui thay, trượt chân ngã ra sàn nhà.
Con chó cắn trượt Tiên Anh Minh, nhảy lên mặt bếp, quay đầu hướng tới chỗ Tiên Anh Minh ngã ra đất, vồ xuống với hàm răng đầy nước dãi.
Tiên Anh Minh sợ hãi, cuống quýt, dùng tay kéo người lùi về sau, phát hiện con chó vồ xuống, không nghĩ nhiều giờ chân phải lên, cong về sau, lấy đà, đạp một phát mạnh lên miệng con chó.
Con chó bị Tiên Anh Minh đạp một phát, ngã ngửa ra đất, đập người vào cửa tủ bếp ở dưới, choáng váng bốn giây, nó lần nữa đứng lên, lắc đầu vài cái, lại ngoảnh về hướng Tiên Anh Minh, gầm lên một tiếng “Gừ” lao đến.
Thời gian con chó mất nhận thức, Tiên Anh Minh lợi dụng cơ hội, đứng dậy, cầm lấy chiếc ghế gỗ, ánh mắt giận dữ nhìn con chó, đập thân ghế thẳng vào người nó, cùng theo một tiếng chửi to:
“C·hết đi con chó!”
Con chó lần này bị Tiên Anh Minh đập chiếc ghế với lực rất mạnh vào người, kêu đau, “Ẳng” vài tiếng.
Tiên Anh Minh không chủ quan, biết được cú đập của hắn không gây tổn thương nhiều cho nó, vội quay ngược lại, chạy tới phiến tủ đựng dụng cụ bếp, mở ra, chọn bừa một con dao thái, cầm lên quay hướng phía con chó.
Con chó lấy lại ổn định, đứng lên, đôi mắt giận dữ, nước dãi chảy từ miệng xuống sàn nhà, cùng với vài giọt máu, định lần nữa lao tới chỗ Tiên Anh Minh, thì không kịp.
Tiên Anh Minh hai tay cầm con dao thái, lao nhanh tới con chó, dùng mũi, đâm phập thẳng lên người con chó.
Con chó b·ị đ·âm bất ngờ, ngửa đầu lên kêu gào thảm thiết.
Tiên Anh Minh không khoan nhượng, rút con dao ra, đâm lần nữa vào yết hầu con chó, mới buông lỏng hai tay khỏi con dao, lùi ra xa, ánh mắt cẩn thận quan sát con chó.
Con chó bị con dao đâm vào cổ, thảm thiết kêu gào, “Ẳng, Ẳng...” đứng dậy lên, bước chân lảo đảo không vững, đi được vài bước, thì ngã ra sàn, rồi c·hết đi.
Dòng máu đỏ tươi, từ con chó chảy xuống, lan rộng ra sàn bếp.
Tiên Anh Minh đứng cách đó không xa, thở dốc, nhìn con chó, thấy con chó đ·ã c·hết đi, mới thả lỏng, bước tới chiếc ghế gần đó, ngồi nghỉ ngơi.
TẠCH!
Âm thanh phát từ cầu thang, Tiên Anh Minh liếc qua, thấy đèn cầu thang bật sáng, không bật tâm lắm.
Hắn biết được chuyện dưới đây không dấu được tiếng ồn, cô em gái đang ngủ hẳn sẽ nghe thấy, đi xuống kiểm tra.
Hắn như cũ, ngồi lặng im, cố gắng hít thở, điều tiết cơ thể.