Chương 25: Quy luật nguyền rủa.
Tiên Anh Minh ngồi trên chiếc ghế đá, hai tay kê lên mặt bàn, tạo khoảng trống giữa hai tay, tay trái vô thức đập nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn liên tục.
Tinh thần hắn bình lặng lại, ánh mắt nghiêm túc, chuyên chú thận trọng phân tích từng chi tiết về lời nguyền rủa.
Một tờ giấy trắng cùng với cây bút chì xuất hiện trên mặt bàn, ở giữa khoảng trống hai tay.
Tiên Anh Minh cầm lên cây bút chì, đè lên tờ giấy, ghi lên những dữ liệu mà hắn đã phân tích một cách kỹ càng.
“Đầu tiên lời nguyền rủa của đôi găng tay: khiến kẻ bị l·ây n·hiễm mất kiểm soát cảm xúc, dần dần trở lên điên loạn.
Lời nguyền sẽ phát tác, khi kẻ bị l·ây n·hiễm bị kích động tiêu cực về mặt cảm xúc. Lời nguyền lấy cảm xúc tiêu cực làm đường truyền khiến kẻ bị l·ây n·hiễm từ từ đi vào điên loạn.
Gợi ý: lời nguyền tái phát không có thời hạn, chỉ cần có cảm xúc tiêu cực, lời nguyền sẽ phát tác. Cảm xúc càng tiêu cực, càng chạm tới điên loạn. Hạn chế sinh ra cảm xúc xấu.”
Qua một hồi lâu suy nghĩ, hắn ra rút ra được quy luật của lời nguyền, từ hai lần phát tác của lời nguyền đôi găng tay.
Lần thứ nhất, lúc hắn biết được mặt trái “vật nguyền rủa CS-9” sinh ra cảm xúc tiêu cực như: buồn chán, tuyệt vọng, căm tức...
Lần thứ hai, khi hắn biết được tất cả chỉ là ảo giác do lời nguyền thứ hai gây ra, khiến hắn: căm phẫn, thống hận, tức giận.
À không, vẫn còn một điều.
Tiên Anh Minh nhận ra điều gì, vội viết tiếp.
“Lưu ý: Lời nguyền còn có thể tác động đến cảm xúc hưng phấn.”
Hắn không dám chắc về điều này lắm, nhưng do mới tái phát được hai lần, đều là cảm xúc tiêu cực, nên hắn đành phải để nó vào mục lưu ý, đợi tương lai sẽ có câu xác nhận.
Tiên Anh Minh xoay bút một cái, cầm tới tờ giấy mới, viết tiếp về lời nguyền rủa cây gậy.
“Thứ hai, lời nguyền rủa cây gậy gỗ.”
Ừm.
Hắn không biết cây gậy thật sự làm từ gỗ không, hay là từ vật liệu khác, nhưng thôi mặc kệ, cứ ghi tạm là gỗ cũng được, sai cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“Lời nguyền phác tác dựa theo nỗi sợ hãi của kẻ bị l·ây n·hiễm gần nhất.
Gợi ý: lời nguyền sẽ tái phát khi bạn rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Cẩn thận: lời nguyền cực kỳ nguy hiểm, luôn phải trong trạng thái cảnh giác.”
Lời nguyền của cây gậy gỗ, do không có nhiều manh mối về nó, hắn khó thể xác minh được một cách chính xác.
Chỉ biết được gần nhất thứ hắn rất sợ hãi, đó là thỉnh thoảng liên tưởng đến con “ác quỷ” trong lâu đài phía Tây, và nó được ảo giác mô phỏng ra khi hắn rơi vào tuyệt vọng.
Tiên Anh Minh bỏ bút xuống, tựa lưng về sau, thở dài một hơi.
Hai nguyền rủa tái phát quá nhanh, hắn bị bất ngờ trước sự việc xảy ra, mọi thứ trở nên hỗn loạn, không thể kiểm soát.
Nhưng từ đó, hắn mới có cái nhìn chân thật về độ nguy hiểm của hai nguyền rủa.
Lời nguyền từ đôi găng tay, tương đối dễ chịu, độ nguy hiểm khá thấp, trường hợp dẫn đến c·ái c·hết là rất khó, nếu trong tình huống mình điên loạn trước một kẻ khó tính, gây lên mâu thuẫn nghiêm trọng, tên đó điên tiết lên, chắc xiên cho mình một phát mất.
Tiên Anh Minh nghĩ tới đây, bật cười nhẹ một hơi nhỏ.
Cũng ngược lại, mình điên lên, không kiểm soát được bản thân, làm nhiều chuyện điên rồ, khó tưởng tượng được ra được.
Ít ra nó không mang đến nguy hiểm tột độ như lời nguyền rủa từ cây gậy gỗ. Ví dụ ngay lần đầu tái phát, mình tí c·hết bởi nó. Ở đây mà không có cái gì ăn, lớn nhất là mình sẽ c·hết bởi đột quỵ.
Chỉ tái phát lần đầu thôi mà đã khủng bố như vậy rồi, không biết lần sau mang đến như nào nữa.
Ít ra theo mình suy đoán, lời nguyền chỉ tái phát khi mình rơi vào tuyệt vọng. Tuyệt vọng thường đi cùng gần với c·ái c·hết rồi. Nhiều người tuyệt vọng, thường sẽ chọn c·ái c·hết để giải thoát bản thân mà.
Chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn trẻ mà lại đang đứng trước ranh giới c·ái c·hết và sự sống, chẳng khác gì đứng trên một sợi dây mỏng dễ dàng đứt gãy, có thể so sánh mình với mấy người bị bệnh n·an y·. Vì chuyện này, mình mới cảm nhận được cảm xúc chân thật, rõ ràng của họ trong hoành cảnh đầy éo le như này.
Tiên Anh Minh trong lòng vừa buồn bực, vừa chán nản, và còn một tia căm ghét. Cũng chỉ có thể chế nhạo bản thân ngu ngốc, vì tính tò mò mà đưa mình vào nguy hiểm.
Tiên Anh Minh thở phào, tiết bỏ sự lo âu, những cảm xúc tiêu cực ra, tránh trường hợp lời nguyền đôi găng tay lại tái phát.
Hắn đứng chậm dậy, đi ra khỏi ghế, kết thúc ghi chép, diễn hóa một tấm thảm, cất bước ngồi lên trên, điều khiển tấm thảm bay tới lâu đài phía Đông.
Hắn muốn đọc sách, đọc những quyển sách kê trên chiếc tủ ở lâu đài phía Đông, xem bên trong chúng có ghi chép phương thuốc tịch hóa bỏ lời nguyền rủa không.
Hắn không quan tâm đến việc mình có điều chế ra nó không, khi tìm tới phương thuốc. Muốn pha chế thuốc ở trong quyển sách, đều phải là siêu phàm giả chức vị “thầy thuốc” và hắn đều không đủ điều kiện để làm điều đó.
Có một ý tưởng giúp hắn, đó là nhờ đến ba người kia. Họ có thể giúp hắn tìm đến một thầy thuốc, pha chế hộ, mà hắn chỉ cần cung cấp phương thuốc cho họ là được.
Cầu mong trong mấy quyển sách có thứ mình cần... Tiên Anh Minh nội tâm mong chờ và lo lắng.
...
Tiên Anh Minh bay tới lâu đài phía Đông, bay vào trong, diễn hóa ra một chiếc bàn gỗ tròn và một chiếc ghế bốn chân đồng vật liệu.
Hắn bước xuống tấm thảm, ngồi vào chiếc ghế, đảo mắt tới chiếc tủ sách, dùng quyền năng đưa từng quyển một bay đến mặt ghế.
Trong quá trình, hắn khiến quyển sách thu nhỏ lại cùng với kích cỡ tầm trung mấy quyển sách ở thế giới hắn.
Tiên Anh Minh lật trang đầu tiên của quyển sách, mới phát hiện ra điều mà hắn quên mất, là mấy quyển sách ở đây không có mục lục.
Nhìn xơ qua thôi, thấy được mỗi quyển sách có ít nhất là bảy trăm trang. Tổng cộng số sách trên tủ là ba mươi tư quyển.
Nói vậy, đen đủi nhất là hắn phải đọc cẩn thận hết ba mươi tư quyển sách, trong trường hợp bên trong sách không có phương thuốc giải. nếu có, thì may mắn thì giảm bớt đi, nhiều hay không thì chắc phải dựa vào cách ăn ở của hắn.
Tiên Anh Minh tâm trạng buồn phiền, cười giễu cợt nói:
“Đọc hết số sách trong đây, chắc không cần phải lời nguyền tái phát mới bị điên, thì mình đã điên sẵn rồi.”
Thời đi học, hắn còn chưa đọc qua nhiều sách nào như này. Số quyển sách môn học, chỉ được giảm tải một cách dễ hiểu, chứ ai lại đi đọc hết. Nếu có, thì là mấy tên mọt sách.
Tiên Anh Minh đành cất giấu khó chịu vào sâu trong lòng, chậm rãi lướt qua tiêu đề phương thuốc, đọc kỹ hiệu quả của phương thuốc từng trang một.
Thời gian trôi đi không biết bao lâu, Tiên Anh Minh đang đọc giở quyển sách thứ mười bốn.
Đôi hàng mi của hắn bắt đầu cảm thấy nặng trĩu, trạng thái thân thể từ từ mệt nhọc, đầu óc không còn đủ minh mẫn.
Đọc sách quá nhiều, làm hắn trở nên buồn ngủ, tinh thần kiệt quệ, khó chống được tiếp.
Đen thay cho hắn, trong gần mười bốn quyển, lại không tìm được phương thuốc liên quan đến giải lời nguyền, nhưng ít ra hắn tìm được vài phương thuốc thú vị, ví dụ: thuốc đổi màu da, thuốc đổi giọng nói, thuốc giúp người uống thở được dưới nước...
Còn mấy phương thuốc ở thế giới hắn, các nhà khoa học đang điên cuồng nghiên cứu, tìm cách chế tạo ra nó, chẳng hạn: thuốc chữa u·ng t·hư phổi, thuốc chữa mù mắt, thuốc chữa bệnh câm...
Mà một phương thuốc làm hắn kinh ngạc tới kh·iếp sợ, chính là phương thuốc kéo dài tuổi thọ.
Hắn không nghĩ tới lại có phương thuốc này, nhưng nghĩ tới nơi đây, thấy cũng đúng, không có nhiều khó hiểu.
Hắn vốn định lợi dụng mấy phương thuốc này kiếm ra nhiều tiền. Hắn đưa phương thuốc cho ba người kia, bảo họ giúp điều chế ra, và hắn lấy liều thuốc bán cho những kẻ nhà giàu một khoảng tiền lớn.
Chỉ là hắn không biết giá cả để chế ra một liều thuốc ở thế giới ba người kia như nào, nhìn qua số vàng giao dịch của cô nàng “Công Lý” và quý ông “Tự Do” là biết kinh khủng rồi.
Tiên Anh Minh gác lại chuyện này một bên, tạm dừng đọc sách. Hắn rất muốn đọc tiếp, nhưng mà tình trạng cho phép. Đọc tiếp chắc hắn gục ở đây mất.
Đành phải rời khỏi không gian, nghỉ ngơi lấy lại sức. Cho dù ở bên ngoài, hắn cũng có thể đọc tiếp, bằng cách dung nhập ý thức vào đám tinh vân.
Tiên Anh Minh vươn hai tay lên cao, ưỡn cong ngực, kéo giãn cơ thể, bẻ những khớp xương cứng ngắt, “Cạch” vài tiếng liên tiếp, cảm thấy cả người thoải mái, rồi thở dài một hơi, nhắm mắt lại dùng quyền năng đưa mình rời khỏi không gian.
Ý niệm vừa dứt, quanh người hắn hiện lên một tầng sáng vô sắc, từ từ phai mờ, biến mất theo cùng hắn.
...
Trong căn phòng riêng Tiên Anh Minh, ánh nắng đỏ rực chiều tà chiếu vòng trong, đưa căn phòng tỏa lên cảm giác ấm áp và rất thơ mộng.
Trên chiếc ghế trước mặt bàn học, một thân ảnh từ mờ nhạt tới rõ ràng hiện ra, là Tiên Anh Minh, hắn trở về từ không gian thần bí.
Hắn với đôi mắt ủ rũ nhìn về hướng cửa sổ, nhìn thấy mặt trời sắp lặn, chuẩn bị chìm vào đêm tối cô tịch, ngữ khí trầm thấp nói ra:
“Sắp tối rồi sao?”
Tiên Anh Minh từ đứng dậy, thân thể hiện ra mệt nhọc, che miệng ngáp một cái, xoay người cất bước chậm rãi ra cửa phòng.
Đứng trước cửa phòng, vươn tay, cầm lên tay nắm cửa, lười biếng nhẹ tay, vặn một cái mở cánh cửa ra, bước ra ngoài hàng lang, lớn giọng, kêu lên:
“Linh Anh ơi!”
“Chuyện gì vậy anh!?” Cô bé Linh Anh dưới nhà kêu lên, đáp lại lời gọi của anh trai.
“Tý đừng gọi anh xuống ăn cơm nha, để lại phần thức ăn cho anh là được. Giờ anh khá mệt nên đi ngủ một giấc, rồi dậy anh ăn sau.”
Hắn dặn dò chút em gái, tránh khi đang ngủ, nó gọi ầm xuống ăn cơm.
“Vâng anh.” Cô bé đáp lại.
Tiên Anh Minh vào lại trong phòng, đóng cửa lại trước khi cô em gái đáp lại. Hắn bước tới sườn chiếc giường, thả lỏng hết người, mặc kệ tự nhiên cho người rơi úp xuống chăn.
Cảm nhận sự êm ái từ chiếc chăn, Tiên Anh Minh thoải mái, nhắm mắt lại, quên hết thảy mọi lo lắng, đắm chìm trong ánh nắng tà dương, ngủ th·iếp đi.