Chương 24: Lời nguyền kinh khủng
Con “ác quỷ” ghê tởm lại không biết tại sao thoát ra được lâu đài phía Tây, còn ngang nghiêng đi lại trong không gian, điều quan trọng là nó còn có thể đi vào cung điện.
Cung điện vốn dĩ không cửa ra vào, chính hắn phải dùng quyền năng hóa ra cánh cửa mới ra vào được, còn con “ác quỷ” thì sao? Nó giống như hắn, cũng có quyền năng nơi đây?
Tiên Anh Minh nghĩ tới khả năng này, cả người rùng mình, mới để ý tới con “ác quỷ” dừng như không xi nhê gì với những phát bắn của hắn.
“Khà khà khà...” Sinh vật thân trâu đầu ngựa, vẫn nhe răng cười, mặc kệ cho Tiên Anh Minh bắn vào mình, trong mắt hắn, Tiên Anh Minh chỉ là con mồi đang cố gắng cựa quậy tìm đường sống thôi.
“Ngươi...” Tiên Anh Minh kinh sợ, dừng bắn lại, quay người chạy hướng ra ngoài cung điện.
Tên “ác quỷ” này như nào vậy?
Những viên đạn mình bắn toàn xuyên qua thân thể nó, như tên “ác quỷ” trước mặt mình chỉ là một ảnh chiếu, hoặc nó có năng lực biến mình trở nên vô ảnh, mọi vật đều không chạm lên người hắn.
Tiên Anh Minh nghĩ đến trường hợp trên, cả người lạnh buốt mồ hôi, điên cuồng gồng sức chân lên chạy ra ngoài cung điện, rồi tính sau.
Tốc độ hắn không nhanh, do cầm trên tay khẩu Ak – 47, với cân nặng của khẩu súng đã giảm đi tốc độ chạy của hắn.
Hắn rất muốn vứt bỏ khẩu súng xuống, nhưng với tình thế hiện tại, hắn rất cần đến nó, tuy hắn có thể mô phỏng ra khẩu khác, nhưng rất tốn thời gian.
Một tấm thảm diễn hóa trước mắt, Tiên Anh Minh vội bước lên, ngồi xuống, dùng quyền năng đưa tấm thảm bay thật nhanh ra ngoài.
“Hờ, hờ, hờ...” Tiên Anh Minh thở gấp, kê khẩu súng lên đùi, tay phải áp vào ngực, bình tĩnh điều tiết hơi thở.
Vài giây ổn định, hắn quay đầu nhìn về sau, xem tên “ác quỷ” còn đó không.
Không thấy!
Tiên Anh Minh mở to mắt, kinh ngạc, khi hắn không thấy tên “ác quỷ” đâu, thì thầm nói:
“Đâu rồi?”
Câu nói hắn vừa dứt, một tiếng nói vang lên từ phía trước:
“Ngươi đang tìm ta sao?”
Tiên Anh Minh rùng mình, trái tim nhảy lên kiệt liệt, quay nhanh trở lại, thấy tên “ác quỷ” thình lình đứng trên tấm thảm trước mặt mình, nhe ra bộ hàm h·ôi t·hối, đôi mắt cười, nhìn hắn như một con mồi.
Tiên Anh Minh khuôn mặt tái xanh, kinh sợ, theo bản năng ngả về sau, đánh mất cân bằng trên tấm thảm, lăn người đập xuống sàn cung điện.
Cả người lăn lộn ba vòng mới dừng lại, Tiên Anh Minh ôm ngực, nhăn mặt đau đớn, khó có thể đứng dậy. Khẩu súng cùng hắn rơi xuống, trong quá trình lăn, cán súng và mũi súng đâm, chọc vào người hắn vài phát, khiến hắn trở nên đau đớn.
Bây giờ còn hạ đường huyết nữa.
Đời mình xui thế không biết cơ chứ.
Tiên Anh Minh, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt, con mắt hiện lên ủ rũ, cố gắng đứng dậy, nhưng thân thể lại dần dần kiệt quệ, sức lực đang tuồn ra khỏi người hắn, đôi chân mềm nhũn, chống đỡ hai tay, nhấc chậm người lên, một cách từ từ.
Bảy giây chật vật đứng dậy, Tiên Anh Minh đã thể đứng thẳng, nhưng đôi chân vẫn còn lảo đảo không vững, hơi thở nặng nề, từ từ nâng cầm lên, khuôn mặt tái nhợt càng ngày trắng bạch thiếu đi sức sống, đưa mắt nhìn về đằng trước.
Khung cảnh trong mắt hắn không còn rõ nét, rực rỡ, giờ đây, chỉ thấy màn ảnh càng ngày càng mờ nhạt, dần dần trắng xóa.
Hắn biết thân thể mình khá yếu ớt, kèm theo nhiều cú v·a c·hạm mạnh, dẫn đến hạ đường huyết, khả năng dẫn tới đột quỵ.
Cho dù hắn không bị tên “ác quỷ” không để ý tới nữa, thì cuối cùng hắn cũng phải c·hết do không được điều trị kịp thời. C·hết do đột quỵ.
Tiên Anh Minh trong lòng sợ hãi, lần đầu tiên hắn đứng giữa ranh giới sự sống và c·ái c·hết.
“Thức ăn” Tiên Anh Minh giọng nói yếu ớt mở miệng.
Hắn cần phải cung cấp thức ăn để giảm bớt nguy cơ, nghĩ ngay đến số quả lạ ngoài khu vườn, không cần chần chừ suy nghĩ, hắn dùng quyền năng đưa vài quả tới trước mặt mình.
Ba giây trôi qua, trước mặt Tiên Anh Minh hiện lên hai quả hình dáng đặc thù, lơ lửng trước mặt, không nghĩ nhiều, ôm lấy một quả, há to miệng cắn một miếng lớn, khuôn mặt nhăn nhó với vị đắng của quả lạ, nhưng hắn không quan tâm, bỏ qua quá trình nhai, vội nuốt vào bụng.
Tiên Anh Minh tựa như một con thú hoang bỏ đói vài ngày, đang cố gắng cắn xé con mồi.
Hai quả được hắn đưa vào đây, là hai quả có thể ăn được, được hắn đọc qua trong quyển sách ngày đầu đưa vào đây.
Trong lúc đọc sách, hắn có ghi nhớ vài nội dung, từ hôm đó không quá lâu, nên hắn vẫn còn nhớ khá chi tiết, vừa hay đang cần thức ăn, nghĩ ngay tới số quả mình đã đọc trong cuốn sách.
Gần mười giây, Tiên Anh Minh đã ăn hết quả cây kỳ lạ, cầm lấy quả thứ hai, không còn ăn vội vã như quả đầu. Ăn hết quả đầu, hình ảnh trắng xóa trong mắt đã phai mờ đi, quay trở lại đầy đủ dõ nét như ban đầu, hắn biết được cơn hạ đường huyết đã đỡ đi.
Quả thứ hai vừa hết, Tiên Anh Minh cảm thấy tình trạng đã ổn định lại, thở phào một hơi, tinh thần đã bình tĩnh lại, đủ tỉnh táo để suy nghĩ tình thế hiện tại.
Tiên Anh Minh ngẩng đầu nhìn về hướng tấm thảm bay, ngạc nhiên khi không thấy tên “ác quỷ” đâu, chỉ còn tấm thảm bay đụng vào tấm kính và đứng yên.
Nó đâu rồi.
Tiên Anh Minh lần nữa, xoay người quan sát khắp cung điện một trận, nhíu mày, thấp giọng nói:
“Chẳng lẽ nó bỏ đi, buông tha cho mình?”
Hoặc nó đang giấu ở đâu, quan sát mình... Tiên Anh Minh ngửa mặt lên, hắng giọng một cái, hét to:
“Ngươi đâu rồi, tên ác quỷ, ra đây cho ta!”
m thanh lớn của hắn vang rội cung điện rồi phản lại từ từ nhỏ đi và tan biến, đưa cung điện trở lại yên tĩnh.
Tiên Anh Minh cau mày, diễn hóa ra một khẩu súng, hai tay ôm lấy, xoay người lần nữa hét:
“Tên khốn kiếp ra đây cho ta.”
Như cũ không một âm thanh đạp lại, Tiên Anh Minh không còn hét nữa, bắt đầu rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Nó buông tha cho mình sao?
Nhìn bóng dáng của nó, mình mới để ý, nó giống như đang trêu đùa mình thì phải.
Cũng lý giải được, tên đó vốn dĩ không thoát ra được lâu đài phía Tây, chỉ diễn hóa ra một ảo ảnh, đưa vào cung điện dọa mình.
Chính vì thế, nó mới đi qua được tấm kính hay bức tường đi vào cung điện, và mình cũng không thể bắn đạn trúng hắn.
Tiên Anh Minh trong lòng cười giễu, ngay từ ban đầu mình vốn dĩ chỉ là con rối cho hắn chơi đùa.
Tiên Anh Minh thở dài, cơn hỗn loạn đã dập tắt, đầu óc trở lại minh mẫn, hắn nghĩ tới ban đầu chỉ cần đi ra khỏi không gian là được, thay vì phải chật vật, chạy trốn tìm con đường sống chứ.
Hắn cười khổ.
Nên rời thôi.
Tiên Anh Minh chuẩn bị rời khỏi không gian thần bí, quay lại thực tại, nghỉ ngơi. Trải qua quá nhiều chuyện điên rồ, tinh thần đã quá mệt mỏi.
Đang định dùng quyền năng đưa mình rời khỏi, đột nhiên hắn phát giác được điểm khác thường.
Sao mình lại ở vị trí gần tấm kính hướng tới lâu đài phía Đông.
Mình nhớ, lúc quay người chạy trốn là chạy thẳng về tấm kính lâu đài phía Nam cơ mà.
Chẳng lẽ là... Tiên Anh Minh suy đoán ra được đáp án, đôi mắt kinh hãi, ngây người ra, không thể tin nổi, thốt lên một câu:
“Lời nguyền rủa!”
Do con “ác quỷ” xuất hiện quá bất ngờ khiến quên đi mất, rằng hắn đang bị dính lời nguyền từ hai đồ “vật nguyền rủa”.
Ban đầu trở lại cung điện, bởi vì chuyện l·ây n·hiễm từ hai “vật nguyền rủa” đã làm hắn không còn kiểm soát được cảm xúc, điên cuồng gào thét, chửi bới nơi đây.
Con “ác quỷ” xuất hiện, đưa hắn bừng tỉnh khỏi cơn điên, tập trung chạy trốn khỏi nó.
Từ hai ý trên, nghĩ đi nghĩ lại thì thật giống mặt trái của hai “vật nguyền rủa”
Đôi găng tay, khiến kẻ bị l·ây n·hiễm mất kiểm soát cảm xúc, dẫn tới điên loạn.
Còn cây gậy, khiến kẻ bị l·ây n·hiễm sinh ra ảo giác.
Tiên Anh Minh đưa hai lòng bàn tay, úp lên vầng trán, hơi thở trở nên nặng nề, ba giây sau mới mở miệng, ngữ khí trầm nói ra:
“Từ ban đầu đã không có con ác quỷ nào, vốn dĩ chỉ là ảo giác sinh ra.”
“Khi mình đọc được nội dung của vật nguyền rủa cây gậy, thì nguyền rủa của đôi găng tay thực hiện, đưa mình mất kiểm soát cảm xúc và điên cuồng.
Rồi nguyền rủa của cây gậy tái phát, đánh bay đi lời nguyền rủa đôi găng tay, mình bắt đầu sinh ra ảo giác.”
“Tất cả từ đầu đều do hai lời nguyền kia gây lên.”
“HAHA...”
“HAHAHAHAHA...”
Tiên Anh Minh ngửa mặt lên, con mắt mở to, nở nụ cười điên dại, bật cười, không kiểm soát được lời nói, nói tiếp:
“Sau cùng mình vẫn là bị chơi đùa đấy thôi, không bị con ác quỷ chơi đùa, thì bị lời nguyền rủa chơi đùa, hahaha...”