Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 23: Lây nhiễm




Chương 23: Lây nhiễm

Tiên Anh Minh, cả người kh·iếp sợ không chần chừ dùng quyền năng điều khiển tấm thảm bay nhanh hướng ra ngoài lâu đài, thẳng đến cung điện.

Vật nguyền rủa? Vật bị dính lời nguyền rủa như người siêu phàm?

Trong tụ họp hôm trước, quý ông “Tự Do” đâu có nói gì đến “vật nguyền rủa” đâu? Hay do quên hoặc là không biết.

Chắc vậy, theo như cuộc trao đổi giữa quý ông “Tự Do” với cô gái “Công Lý” danh sách nghi thức siêu phàm giả, người đó chỉ sử hữu cao nhất hai cấp, mà còn không biết gì đến cấp độ ngoài bán thần, nên sự hiểu biết của quý ông “Tự Do” còn hạn chế.

Không gian này quá thần bí, ít nhất phải ngoài bán thần, đồ vật trong đây cũng vậy.

Tiên Anh Minh hít thở mạnh liên tục, ổn định lại bản thân, trong đầu vẫn còn r·ối l·oạn, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để lục lọi lại ký ức về tụ họp, phân tích nó, hơn hai mươi giây, một chi tiết nhớ lại trong cuộc hội thoại giải thích về siêu phàm giả của quý ông “Tự Do” hắn vô thức nói ra:

“Vật siêu phàm!”

Quý ông “Tự Do” nói rằng, khi trở thành siêu phàm giả, sẽ tôi luyện ra một “vật siêu phàm” giả dành riêng cho mình.

Tiên Anh Minh, cả người kh·iếp sợ không chần chừ dùng quyền năng điều khiển tấm thảm bay nhanh hướng ra ngoài lâu đài, thẳng đến cung điện.

Vật nguyền rủa? Vật bị dính lời nguyền rủa như người siêu phàm?

Trong tụ họp hôm trước, quý ông “Tự Do” đâu có nói gì đến “vật nguyền rủa” đâu? Hay do quên hoặc là không biết.

Chắc vậy, theo như cuộc trao đổi giữa quý ông “Tự Do” với cô gái “Công Lý” danh sách nghi thức siêu phàm giả, người đó chỉ sử hữu cao nhất hai cấp, mà còn không biết gì đến cấp độ ngoài bán thần, nên sự hiểu biết của quý ông “Tự Do” còn hạn chế.

Không gian này quá thần bí, ít nhất phải ngoài bán thần, đồ vật trong đây cũng vậy.

Tiên Anh Minh hít thở mạnh liên tục, ổn định lại bản thân, trong đầu vẫn còn r·ối l·oạn, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để lục lọi lại ký ức về tụ họp, phân tích nó, hơn hai mươi giây, một chi tiết nhớ lại trong cuộc hội thoại giải thích về siêu phàm giả của quý ông “Tự Do” hắn vô thức nói ra:

“Vật siêu phàm!”

Quý ông “Tự Do” nói rằng, khi trở thành siêu phàm giả, sẽ tôi luyện ra một “vật siêu phàm” giả dành riêng cho mình.

Vậy hẳn “vật siêu phàm” cũng bị nguyền rủa theo chủ nhân của nó, như quý ông “Tự Do” nói: “vật siêu phàm mang theo năng lực của chủ nhân”.

Theo mình nhớ qua loa, không quá chi tiết, thì đôi găng tay, mà số 1 hay 10 gì đó, có năng lực liên quan đến cảm xúc, ừm, tựa như chức vị “nhà tâm lý học”.

Chức vị đó, năng lực cũng liên quan đến cảm xúc a, mặt trái cũng giống như vậy, la lá với nhau, đều bị mất kiểm soát về cảm xúc.

Có nghĩ là đôi găng tay, ban đầu là “vật siêu phàm” của một siêu phàm giả, chức vị “nhà tâm lý học”.

Tiên Anh Minh suy đoán một hồi, thấy những suy luận của mình rất chính xác và chắc chắn, cuối cùng xác nhận một lượt, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra khởi nguồn của “vật nguyền rủa”.

“Không biết tiếp xúc đến vật nguyền rủa, nó có mang lại nguy hiểm gì cho mình không? Theo mặt trái của đôi găng tay, thì không quá nguy hiểm lắm, nhưng còn cây gậy thì sao? Mình không kịp đọc gì tới nó, không biết nguyền rủa nó là gì, có khả năng dẫn mình đến t·ử v·ong không?” Tiên Anh Minh lo âu, nội tâm thấp thỏm lo lắng, hai tay siết chặt lấy tấm thảm, đột nhiên phát hiện ra một manh mối, mở to mắt, vô thức nói ra:

“C·hết.”

Đúng rồi, quý ông “Tự Do” chưa nói về lúc c·hết của kẻ siêu phàm giả, chỉ nói sinh con, sẽ lây truyền để lại nguyền rủa cho hậu nhân, vậy còn khi c·hết thì sao? Nếu kẻ siêu phàm đó, không trở thành “bán thần” lúc c·hết, nguyền rủa còn sót lại sẽ đi về đâu?

Lúc đó mình không có để ý đến chi tiết này, giờ đây mới phát giác ra được lời giải thích về siêu phàm giả của quý ông “Tự Do” còn thiếu rất nhiều.

Nếu mình đoán không nhầm, “vật nguyền rủa” chính là “vật siêu phàm” diễn biến thành, khi chủ nhân của nó c·hết đi.

Chỉ có đáp án như vậy, mới trả lời được câu hỏi “ vật nguyền rủa khởi nguồn từ đâu”.



Thời gian Tiên Anh Minh để tâm đến “vật nguyền rủa” thì rất nhanh tấm thảm bay ra ngoài khu vực tuyết, bay thẳng, đứng trước mặt tấm kính của cung điện.

Tiên Anh Minh ngẩng mặt lên thấy được mình đã bay đến cung điện, diễn biến ra cánh cửa, bay thẳng vào trong, hướng đến bộ bàn ghế.

Hắn bước chân xuống, tiến đến chiếc ghế trước mặt, ngồi lên, hai tay chống khuỷu lên mặt bàn, đan xen lại vào nhau, dựa vào trán, nhắm đôi mắt lại, dùng quyền năng, đưa ý thức của mình dung nhập vào đám tinh vân.

Hắn đã vào được lâu đài phía Nam, giờ đây hắn có thể quan sát bên trong lâu đài bằng tầm nhìn của đám tinh vân. Hắn không còn dám tiến vào bên trong lâu đài bằng thân xác nữa, đành phải dùng tầm nhìn từ tinh vân, đọc nốt thông tin về “vật nguyền rủa” hình dáng cây gậy.

Hắn chỉ biết cầu mong, mặt trái nó không có nguy hiểm đến lỗi mang đưa hắn đến c·ái c·hết, ít nhất như đôi găng tay cũng được.

Tiên Anh Minh, ý thức dung nhập vào đám tinh vân, không nhanh không chậm chuyển tầm nhìn tới gần lâu đài phía Nam, giờ đây không còn thứ cản trở, hắn dễ dàng tiến nhập vào bên trong.

Tiên Anh Minh Không bận tâm đến những đồ vật nguyền rủa khác, tâm trí hắn hiện tại chỉ có hình bóng cây gậy bị nguyền rủa.

Chưa đến năm giây, tầm nhìn hắn đã di chuyển đến cây gậy, không vội nhìn lên bảng chữ, từ từ đưa tầm nhìn lên mặt bảng, từng chữ hiện trong mắt hắn, xếp thành một nội dung hoàn chỉnh.

“Vật nguyền rủa – CS09: cây gậy đập va đập vào mục tiêu, mang đến cho mục tiêu sinh ra ảo giác, và người cầm cây gậy cũng bị ảnh hưởng như mục tiêu. Phạm vi l·ây n·hiễm là 3m.

Lưu ý: Cầm cây gậy càng lâu, ảo giác sinh ra càng mạnh.”

Ảo... ảo giác!

Cái lời nguyền này, quá kinh khủng đi đó!

Cộng thêm lời nguyền cảm xúc mất kiểm soát nữa, đúng là combo sinh ra một thằng nghiện trong cơn phê đá mà.

Tiên Anh Minh trong lòng cười khổ, cắt đứt liên hệ giữa hắn với đám tinh vân, quay trở lại thân xác.

...

Ngồi trong cung điện, ý thức quay trở lại thân xác, Tiên Anh Minh dần dần mở mắt ra, ngửa đầu lên, ngả về sau lưng ghế, đôi mắt u sầu, ngắm nhìn trần cung điện.

Hơn một phút ngắm nhìn cung điện, Tiên Anh Minh trợn mắt, chỉ tay thẳng lên trần nhà, ngữ khí cao độ, tính khí không còn kiềm chế, mở miệng:

“Khốn kiếp! Các ngươi tại sao chọn ta làm chủ nhân nơi đây!”

“Mẹ kiếp các ngươi! Lũ khốn loạn!”

Tiên Anh Minh đứng dậy khỏi ghế, điều khiển đưa hai mươi tám đồ vật lâu đài phía Bắc lơ lửng ở trong cung điện trước mặt hắn.

Tiên Anh Minh đôi mắt nâu đen, vô vàn thống hận, hàm răng nghiến đi nghiến lại, căm tức nhìn hai mươi tám đồ vật, hơi thở nặng nề, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, gào to:

“Ta có tài đức gì mà để các ngươi chọn làm chủ nhân!? Mấy con lợn nhựa các ngươi!”

“Tại sao lại là ta!” Tiên Anh Minh kêu gào lên.

Tiên Anh Minh biết được độ nguy hiểm của lời nguyền cây gậy kinh khủng như nào, ví dụ: trong lúc lái xe, bỗng dưng nảy sinh ra ảo giác, thì kết cục ai cũng có thể nghĩ tới. Nhẹ thì bị c·hấn t·hương, nặng thì c·hết.

Không chỉ như ví dụ trong, vài tình huống bình thường, nảy sinh ra ảo giác cũng gây lên khó khăn trong cuộc sống của hắn rồi, chứ đừng nói đến lời nguyền rủa của đôi găng tay.

Ban đầu biết được mình chủ nhân nơi đây, cộng thêm những tin tức chấn động hay là những người đến từ các nền văn minh khác, làm hắn rất thích thú, hưng phấn.

Còn biết đến phương pháp trở thành “bán thần” mà hắn lại còn sở hữu phương pháp bốn chức vị khác nhau nữa, đáng tiếc mặt trái của nó quá nguy hiểm.



Có chút tiếc nuối, nhưng hắn không có để ý tới, chỉ cần sở hữu không gian thần bí, đem số kim cương đi bán, sống một cuộc sống giàu sang đã quá đủ cho hắn rồi, cái gì mà siêu phàm giả, cái gì mà “bán thần” hắn không quan tâm, cũng không có dục vọng hướng tới mấy cái thứ đó.

Nhưng giờ đây thì sao? Chính hắn không trở thành siêu phàm giả, lại bị nguyền rủa, mà tận hai cái nguyền rủa, một cái có thể dễ dàng đưa c·ái c·hết đến cho hắn.

Hắn cảm thấy hối hận, căm ghét nơi đây. Ừ thì bán đá quý sống giàu sang được đấy, nhưng còn sống không mà để hưởng thụ, đi sâu hơn là còn sống không để bán đi số đá quý?

Tuy tất cả việc này đều do hắn tự chúc lấy cho mình, cuối cùng vẫn phải nói đến hai mươi tám đồ vật thần bí, nếu bọn chúng không kéo hắn vào, hắn đã không ngu ngốc tìm hiểm nơi đây, để bị l·ây n·hiễm nguyền rủa.

“Các ngươi nói gì đi chứ! Một đống sắt vụn!

Hahaha... Tại sao lại là ta, tại sao... hahaha”

Tiên Anh Minh ôm mặt mình, cười như một tên điên, điên dại gào thét.

Hai mươi tám đồ vật thần bí cứ lơ lửng trên không trung, không rung động một tí nào.

“Trông ngươi có vẻ rất đau khổ ha.” Một âm thanh khàn khàn vang lên, truyền đến tai Tiên Anh Minh.

“Hả” Tiên Anh Minh bị lời nói lạ, làm bừng tỉnh, rùng mình một cái, ngoảnh đầu nhìn về hướng lời nói truyền đến.

Tiên Anh Minh nhìn thấy một thân ảnh đứng trước mặt mình, khuôn mặt biến sắc, đôi mắt mở to, con ngươi co rút lại, theo bản năng lùi về sau, nhưng đôi chân không thể kiểm soát, run rẩy không còn đứng vững trấn trụ thân thể, ngã bẹp xuống sàn cung điện, há to miệng, kh·iếp sợ kêu lên một tiếng sợ hãi:

“Ác quỷ!!!”

Thân ảnh đứng trước mắt Tiên Anh Minh không phải là một con người, không khác gì những con quỷ trong những bộ phim.

Thân ảnh sở hữu đôi chân dê màu xám trắng, dính đầy v·ết m·áu trên bộ lông, mặc lên chiếc quần đùi rách rứa, phần thân ghép nhiều bộ phận của những sinh vật khác, thân người thuộc về trâu, làn da xám đen, đôi tay từ chó sói, với nhiều nanh vuốt sắc nhọn, còn phần đầu là một đầu ngựa với đầy v·ết t·hương chằng chịt, đôi mắt đỏ ngầu như máu, hé lộ ra bộ hàm răng dài, lộ ra nụ cười ghê rợn nhìn Tiên Anh Minh, cười khà khà nói:

“Đừng gọi thế chứ, nội tâm ta sẽ bị tổn thương bởi lời nói của ngươi đó, khà khà...”

“Ngươi... ngươi là ai!?” Tiên Anh Minh sợ hãi, đầu óc hỗn loạn, giọng nói lắp bắp, cố gắng bình tĩnh hỏi thân ảnh trước mặt.

Quá sợ hãi với hoảng loạn, hắn không còn đủ tỉnh táo nghĩ cách rời khỏi không gian, chỉ biết ngồi dưới sàn run sợ, nhìn thân ảnh quái dị trước mặt.

“Ngươi có thể gọi ta là...” Nói đến đây, thân ảnh ngửa chiếc mồm dài lên cao, kêu gầm một câu, lại hạ xuống nhìn Tiên Anh Minh, khà khà nói: “Thần.”

Một từ đơn giản, lại khiến sâu bên trong lòng Tiên Anh Minh gợn sóng cuộn trào mãnh liệt.

Hắn không ngờ, tồn tại cao thương trong truyền thuyết lại xuất hiện trước mặt hắn, còn mang hình dáng ghê tởm như thế.

“Người là... à không...” Tiên Anh Minh phát giác được xưng hô thiếu lễ phép của mình, sợ bị kẻ xưng là “thần” tức giận, lắc nhẹ đầu một cái, vội chỉnh đốn lại lời nói, nuốt “ực” một ngụm nước bọt, ngữ khí bình tĩnh, mang theo một điểm sợ hãi, nói tiếp: “ Ngài là thần sao?”

Thân ảnh trước mặt nhìn biểu cảm của Tiên Anh Minh, hiện lên thích thú, đôi mắt cười, không có hồi đáp lại hắn.

Tiên Anh Minh thấy kẻ trước mặt không có trả lời, hắn cũng không có hỏi thêm về vấn đề đó, tận dụng hít thở nhiều, ổn định lại tinh thần, lại hỏi tiếp:

“Ngài là chủ nhân nơi đây sao?”

Hắn biết chủ nhân nơi đây, là một vị “thần” không thì ít nhất là một “bán thần”. Từ đầu đến cuối hắn không gặp được chủ nhân cũ nơi này, chỉ biết được hai mươi tám đồ vật thần bí kia chọn hắn là chủ nhân hiện tại không gian thần bí.

Hôm nay, một kẻ xuất hiện, tự xưng mình là “thần” ngay tại bên trong không gian, thì hắn phỏng đoán hơn năm mươi phần trăm là chủ nhân cũ không gian thần bí.

Lúc nãy hắn còn kêu gào, chửi rủa không gian thần bí, gián tiếp chửi luôn chủ nhân cũ không gian này.



Trong lòng mắng mình một câu, phảng phất nghĩ đến câu tục ngữ “Cái miệng hại c·hết cái thân” hắn cảm thấy tình thế của mình y hệt với câu tục ngữ nói.

Hắn sợ vị này, tính khí hẹp hòi, không kiêng nể thân phận mình, tức giận g·iết c·hết hắn.

Nhưng nhìn qua thần sắc vị này, bề ngoài hơi ghê rợn, và hiện tại vẫn chưa làm gì nguy hiểm gì cho hắn, mà cái ánh mắt này là sao?

Tiên Anh Minh lạnh buốt cả sống lưng nhìn kẻ thần bí này.

“Tất nhiên” Sinh vật thân trâu, mặt ngựa cười khà khà, thản nhiên hồi đáp lại.

“Vậy ngài là chủ nhân hai mươi tám đồ vật kia sao?” Tiên Anh Minh vươn tay chỉ đến hai mươi tám đồ vật thần bí lơ lửng, ánh mắt vẫn tập trung lên người kẻ thần bí.

Sinh vật thân trâu, mặt ngựa, ngoảnh mặt theo hướng chỉ tay Tiên Anh Minh, nhìn hai mươi tám đồ vật vẫn đang bất động trên không trung vài giây, quay mặt nhìn về Tiên Anh Minh, cười nói:

“Như ngươi nói, khà khà khà.”

Tiên Anh Minh phát giác được manh mối qua hành động kẻ trước mặt, tinh thần đã ổn định lại, cơn sợ hãi vơi đi nhiều, ngữ khí bình tĩnh, trầm ổn nói:

“Vậy tại sao ngài lại chọn tôi làm chủ nhân tiếp theo nơi này.”

“Bởi vì ta cảm thấy thích thú” Sinh vật thân trâu, mặt ngựa trả lời gọn gàng thay vì giải thích, thể hiện đúng thân phận của mình.

Thích cái đầu ngươi, con lợn nhựa này, à quên con ngựa nhựa này... Tiên Anh Minh thầm mắng vài câu.

Tiên Anh Minh trong lòng thổ tào, ngoài mặt như cũ không thay đổi chút nào, nhếch miệng gượng cười một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng hơn nói ra:

“Nếu ngài là chủ nhân nơi đây, hẳn ngài vừa thấy qua tình huống từ tôi, biết được tôi bị l·ây n·hiễm nguyền rủa từ hai đồ vật bên trong lâu đài dựng đứng ở khu vực tuyết.

Không biết ngài có thể bỏ chút thời gian dùng quyền năng cao thượng của mình, tịnh hóa bỏ nguyền rủa trong tôi không?

Nếu có điều kiện, vậy ngài cứ nói, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ gồng hết sức lực hoàn thành, không cho ngài thất vọng.”

Sinh vật đầu ngựa thân trâu, chuyên chú quan sát từ trên xuống dưới Tiên Anh Minh vài giây, mới mở miệng hồi đáp:

“Nếu ngươi dâng linh hồn của ngươi cho ta kiểm soát, ta sẽ tịnh hóa nguyền rủa trên người ngươi.”

Dâng hiến linh hồn... Tiên Anh Minh bật cười, ánh mắt lạnh lẽo cười gằn nhìn kẻ trước mặt, diễn biến ra một khẩu súng AK – 47, kèm theo đạn đã lắp sẵn vào trong, từ từ chống chân dậy, chĩa mũi súng vào tên kia, cao giọng nói:

“Con lợn nhựa nhà ngươi, à không, con ngựa nhựa nhà ngươi, dám lừa cả ta sao.

Cái gì mà chủ nhân nơi đây, nói dối không biết ngượng mồm. Hôm nay ta sẽ dùng quyền năng chính không gian thần bí này, tịnh hóa linh hồn dơ bẩn của ngươi.”

Câu nói được vơn nửa, Tiên Anh Minh bóp cò, bắn liên hoàn vào sinh vật đầu ngựa thân trâu trước mặt. Lần này hắn đã rút kinh nghiệm, dồn lực lớn giữ chặt cây súng, ghì cán súng sát vào ngực, hạn chế hở ra khoảng trống.

Bằng! Bằng! Bằng!...

Hắn gan dạ, mạnh bạo bắn súng vào một kẻ tự xưng là “thần” trước mặt không phải muốn c·hết, mà đều có cơ sở để hắn làm vậy.

Trước hết hình thái tên này, không đồng nhất với không gian đây, chẳng giống một kẻ pha chế thuốc, hay thích đọc sách cả, giống một tên thích g·iết chóc hơn, qua bộ lông dính đầy máu.

Khi hắn hỏi kẻ này là chủ nhân của hai mươi tám đồ vật kia ư, thì kẻ này theo hướng hắn chỉ, nhìn hai mươi tám đồ vật, chính hành động đó làm hắn trở nên nghi ngờ.

Là chủ nhân nơi đây, cùng hai mươi tám đồ vật thần bí, chính xác là kẻ này không nên ngoảnh nhìn hai mươi tám đồ vật, bởi vì việc hắn xuất hiện ở trong cung điện, thì hắn phải nhìn thấy, biết được sự xuất hiện hai mươi tám đồ vật.

Qua câu hỏi của Tiên Anh Minh, hành động của hắn phải là chỉ cần gật đầu hoặc nói xác nhận là được, việc quay đầu nhìn, cho thấy chính hắn còn không biết hai mươi tám đồ vật mà Tiên Anh Minh chỉ là đồ vật nào.

Từ mấy manh mối đầu, Tiên Anh Minh suy đoán ra sinh vật ghê tởm này không phải là chủ nhân cũ nơi đây, còn kẻ này ai? Hắn đã sớm có đáp án, chính là con “ác quỷ” nhốt trong lâu đài phía Tây.