Chương 22: Vật nguyền rủa
Khu vực lâu đài phía Nam, được bao quanh toàn tuyết, tuy được ngăn cách bởi một tấm kính, không làm cho tuyết tràn vào đường đi, nhưng nhiệt độ vẫn có thể truyền qua tấm kính, khiến nhiệt độ bên trong không gian đường đi giảm mạnh.
“Hắt xì.”
“Rét quá...”
Cặc! Cặc! Cặc!
Tiên Anh Minh, khoắc trên người bộ áo lông, đeo đôi găng tay dày, ôm chặt lấy cây súng trong ngực, đầu đội lấy chiếc mũ len, khuôn mặt tái nhợt, cả người run rẩy.
Hắn không nghĩ rằng, khu vực tuyết, lại lạnh đến vậy, tuy đã cố gắng diễn biến ra một ngọn lửa, mà không hiểu sao, lại không được. Đưa hắn đến nhiều thắc mắc, là hắn không hiểu đủ về ngọn lửa hay là nơi đây không cho phép lửa xuất hiện?
Nên đành phải diễn hóa ra bộ đồ lông dày để mặc. Tiên Anh Minh, hàm răng đập với nhau liên tục, đôi mắt nặng nề, bị ảnh hưởng bởi cơn lạnh, dẫn đến bản thân yếu đi, rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Khoảng cách lâu đài không quá xa, hắn đã có thể thấy rõ ràng lâu đài, tinh thần trở nên căng thẳng, vội diễn biến một lượng nước lạnh, hất lên mặt, đánh bay cơn buồn ngủ, hai tay cầm lên khẩu súng AK -47, đã kéo cò sẵn.
Đôi mắt híp lại, hạn chế tầm nhìn, tập trung vào lâu đài, tấm thảm bay chậm lại, từ từ tiến lại gần, hơi thở chậm rãi, cứ ba giây, hít thở một lần, trái tim đập tốc độ nhanh dần đều, trạng thái rơi vào cảnh giác, không để mình bị bất ngờ.
Khoảng cách giữa hắn với lâu đài, rút ngắn lại dưới 100 mét, tất cả giác quan tập trung cao độ. Ở một khoảng cách, mà hắn cho là an toàn, đã dùng quyền năng cho tấm thảm dừng lại.
Ba tấm hợp kim, lần lượt lơ lửng theo, phải trái và sau, trước mặt hắn mô phỏng ra một tấm kính chống đạn dày bảy phân, đủ trong suốt, nhìn xuyên thấu hình ảnh trước mắt.
Thật ra, hắn cũng không biết kính này có được gọi là kính chống đạn không, vì thế hắn theo kiến thức đã học, mô phỏng nhiều lớp kính cứng rắn, đè áp lên nhau.
Còn hợp kim, được hắn dùng cấu thành từ ba nguyên tố kim loại và một phi kim, kim loại chính là crom, còn lại là đồng và vàng phụ trợ, phi kim theo người khác thường dùng sẽ là Hidro.
Khoảng cách đã không ngoài hai mươi mét, nhưng so với thân hình của hắn với lâu đài, không khác gì, hiện tại hắn đứng trước lâu đài, vài sải bước chân theo kích cỡ người khổng lồ.
Hơn mười mét, không thấy nguy hiểm gì, ngược lại tinh thần hắn càng căng thẳng hơn, không thể chủ quan được, vì lâu đài phía Tây, hắn đứng ở khoảng cách hơn năm mét một chút, mới cảm nhận được nguy hiểm.
Sáu, bảy mét, Tiên Anh Minh bước nhẹ xuống tấm thảm, tránh cho trường hợp bị mất cân bằng, lăn xuống dưới đất. Đôi chân, đi vào một đôi giày bông, giảm độ âm thanh xuống thấp nhất.
Giơ khẩu súng trước ngực, ngón tay trỏ, để vào vị trí, chỉ cần một xảy ra một tình huống bất ngờ, sẵn sàng bóp cò. Thân hình hơi hạ xuống, tựa như một lính đặc nhiệm, trong nhiệm vụ á·m s·át vị trí.
Hắn vốn dĩ muốn mô phỏng ra một chiếc kính hồng ngoại nhiệt, giúp hắn nhìn xuyên thấu tấm kính lâu đài, xem bên trong có ai không? Chỉ cần vật sống, sẽ luôn tỏa ra nhiệt độ. Từ nhiệt độ, hắn có thể xác nhận được có sinh vật sống trong lâu đài.
Nhưng, khổ thay, hắn lại không biết một chút về chiếc kính đó, khiến hắn không đủ điều kiện để mô phỏng ra nó. Hắn đành thở dài, tiếc nuối.
Trong năm mét, Tiên Anh Minh, đã có thể nhìn thấy hình ảnh bên trong, tấm kính. Hắn không cảm giác được nguy hiểm nào, phát ra từ lâu đài, tinh thần mới thả lỏng được một chút, thở phào một hơi, vội hạ súng xuống, bỗng nhiên một tiếng gầm, từ phía bên phải qua lớp kính bảo vệ truyền đến.
Tiên Anh Minh giật nảy mình, hoảng loạn, theo phản xạ, xoay người, con mắt nhắm lại, đưa ngọn súng chĩa đến vị trí âm thanh phát ra, bóp cò, xả đạn liên hoàn.
Vị trí âm thanh truyền đến, xuất hiện hình bóng một sinh vật, đứng bên ngoài khu vực tuyết, cả người thẳng lên, áp sát đến tấm kính, nhìn Tiên Anh Minh, lộ ra bản năng dã thú, gầm gừ liên tục, như muốn lao đến cắn nuốt sống hắn, do ngăn cách bởi tấm kính, sinh vật chỉ có thể đứng bên ngoài kêu gầm lên.
Quá bất ngờ, trước trạng thái thả lỏng, Tiên Anh Minh vốn chỉ là một học sinh, tuy đã được hướng dẫn lắp súng, nhưng lại chưa từng tập bắn.
Khi hắn chĩa súng đến vị trí sinh vật, dìm cò khẩu Ak – 47, với độ giật mạnh từ khẩu súng, Tiên Anh Minh lại không cầm chắc, khiến cho khẩu súng giật, đập vào ngực vài phát, dẫn đến cơn đau nhói trên ngực, hắn vội bỏ ngón tay ra khỏi cò, quỵ xuống đất, tay phải cầm súng, tay trái xoa ngực.
“A, đau quá...” Tiên Anh Minh nhíu mày, mở mắt, kêu rên lên tiếng đau tím thịt.
Hiện hắn đứng ở khu vực tuyết, lạnh giá, không khí nơi đây quá lạnh, khiến thân thể hắn trở nên yếu ớt, nhiệt độ trong người hạ xuống, nên chỉ cần vài cú v·a c·hạm nhẹ, có thể mang đến đau đớn.
Chứ đừng nói vài cú v·a c·hạm mạnh từ cán súng, tuy hắn có mặc bộ áo lông dày, nhưng cũng chỉ giảm bớt đôi chút, và cơn đau điếng vẫn kéo dài vài chục giây.
“Đau thế không biết...” Tiên Anh Minh, giọng điệu yếu ớt kêu đau. Đến khi cơn đau giảm dần, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy con thú tám chân, đã thấy qua, vẫn cố gắng nhìn hắn kêu gào.
Con thú khốn kiếp, hóa ra là ngươi, làm ta giật cả mình... Tiên Anh Minh trong lòng mắng thầm vài câu, không còn để ý đến con thú nữa, đều tay xoa dịu ngực.
Cơn đau dần tan biến đi, hắn mới nhận thức được tình thế hiện tại của mình, vội quay đứng dậy, lui về sau hai bước, con mắt nghiêm túc nhìn xuyên qua tấm kính lâu đài.
Không có nguy hiểm gì.
Giống như hai lâu đài kia, đều rất an toàn.
Không biết bên trong cất giấu thứ gì.
Tiên Anh Minh thở phào một hơi, trong lòng tò mò, biến một phần tấm kính thành cánh cửa, cầm theo khẩu súng, bước chậm vào trong.
Hình ảnh đập vào mắt hắn, là hơn mười bảy cây cột trụ to, xếp thành hai hàng, trên mỗi cây cột được úp một khung kính tròn, bên trong mỗi khung kính được đặt một đồ vật, kèm theo một bảng chữ, tựa như tấm bảng giới thiệu tên đồ vật trên trong.
Tiên Anh Minh, đảo người quan sát xung quanh bên trong lâu đài thật kỹ càng một lần, không phát hiện gì ngoài mười bảy cây cột, rồi mới nhìn vào những đồ vật đặt trên đỉnh cột, thì thầm nói:
“Chẳng lẽ giống như lâu đài Bắc?”
“Chắc là không rồi, nhìn mấy đồ vật trên kia, giống dụng cụ thường dùng, chứ không có hình thái tinh xảo, thần bí như hai mươi tám đồ vật kia.”
Tiên Anh Min cất bước tiến lại gần cây cột gần mình, diễn biến ra một tấm thảm, bước nhẹ lên, bay lên ngang với đỉnh cột, nhưng vẫn giữa một khoảng cách nhất định, tránh trường hợp ngoài ý muốn.
Một cây gậy?
Cây gậy nhìn khá là đơn sơ nha, nhìn qua chắc làm từ gỗ.
Trên đỉnh cây cột, bên trong tấm kính đặt một cây gậy hình trụ dài, nhìn không khác một cây gậy thường cho lắm, trông còn rất là mới.
Tiên Anh Minh khiến tấm thảm lại gần một chút, nhíu mắt, nhìn thật kỹ càng cây gậy, xem có điểm bất thường nào không.
Hơn chục giây quan sát, hắn vẫn không nhận thấy điểm khác lạ từ cây gậy, mới chuyển ánh mắt đến cây cột thứ hai, thấy trên đỉnh cột đặt một đôi găng tay.
Hắn hiếu kỳ, điều khiển tấm thảm bay đến gần cây cột, chuyên chú lên đôi găng tay, vẫn không thấy điểm khá lạ nào từ đôi găng tay, làm hắn nghi hoặc, lầm bầm nói:
“Mấy đồ vật đặt trên đỉnh cột này để làm gì? Mấy đồ vật thường sao? Chắc là không rồi.”
“Trong đây, làm gì có đồ vật nào bình thường. Hay do mình chưa phát hiện điểm khá lạ từ mấy đồ vật này, giống như hai mươi tám đồ vật kia, phải chạm vào.”
Tiên Anh Minh, đưa mắt nhìn tiếp những đồ vật còn lại trên cột, bắt đầu trầm tư, phân tích.
Mười bảy đồ vật, được đặt trong một khung kính, nhìn giống như đang bảo quản nó, y hệt như trong mấy khu bảo tàng, tránh cho không khí, bụi bặm tiếp túc vào.
Cũng có thể là ngăn cách mấy đồ vật với bên ngoài, tựa như niêm phong lại.
Niêm phong? Nói như mấy đồ vật này thuộc dạng nguy hiểm, nên cần phải niêm phong nó lại.
Tiên Anh Minh bỗng nhiên, sắc mặt khó coi, đôi mắt mở to nhìn xuống tấm bảng, linh cảm mách bảo không ổn, hít một hơi mạnh, chấn chỉnh lại tinh thần, dùng quyền năng phiên dịch ra dòng chữ trên tấm bảng.
Dòng chữ từ từ vặn vẹo, từ những ký hiệu lạ hoắc, chuyển thành tiếng việt, Tiên Anh Minh đưa mắt lướt qua một lần, đọc được nội dung trên tấm bảng, bỗng ngây người vài giây, hơi thở trở nên nặng nề, đôi ngươi co rút lại, cả người run rẩy, theo bản năng, kinh hô lên:
“Vật nguyền rủa!!!”
Dòng chữ trên tấm bảng: “Vật nguyền rủa – CS10. Người sử dụng có thể thay đổi ngược trạng thái cảm xúc của người khác, khi chạm vào cơ thể họ. Mặt trái, khiến cảm xúc người sử dụng mất kiểm soát, dẫn đến điên cuồng. Phạm vi l·ây n·hiễm 1,2m.”