Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 21: Lâu đài phía Tây




Chương 21: Lâu đài phía Tây

Mặt trời ngả về hướng Tây, Tiên Anh Minh ngồi trên phòng, trước bàn học hắn có vài tệp giấy ôn thi những môn: toán, lý, hóa...

Hắn muốn dành chút thời gian còn lại, ôn tập một chút những môn tự nhiên, cho kỳ thi tốt nghiệp hai ngày sau.

“ ya... Cuối cùng cũng xong.”

Tiên Anh Minh ngả người về sau lưng ghế, vươn hai tay thẳng, ưỡn cong ngực, kêu rên một hơi, thở dài, đập nhẹ vào hai bên thái dương, lầm bầm nói:

“Hiện tại là 4 giờ chiều, khoảng thời gian mình đi ra khỏi không gian thần bí là 36 giờ trôi qua, đến lúc thử nghiệm lần nữa thôi.”

Hắn đưa tay phải lên sờ viên đá, đôi mắt nhắm lại, tập trung suy nghĩ, trong đầu dần dần mô phỏng ra hình ảnh xuất hiện ở trong không gian.

Hắn một bên dần mô phỏng ra hình ảnh, một bên cầu mong, rằng lần này thành công, nội tâm thấp thỏm, mong chờ.

Ý niệm vừa dứt, một tầng sáng bọc quanh người hắn, dần dần mờ đi theo thân ảnh, chưa đến ba giây, Tiên Anh Minh biến mất tại căn phòng.

...

Trong cung điện xa hoa, tráng lệ, Tiên Anh Minh đứng thẳng người, ngửa mặt xoay theo người, ngắm nhìn xung quanh cung điện, đôi môi nhếch lên một nụ cười, giọng điệu vui mừng:

“Thành công.”

“Là trường hợp một, mình chỉ thể vào đây, với điều kiện một khoảng thời gian nhất định.”

“28 giờ tới 36 giờ, là khoảng thời gian, cho một lần đi vào nơi đây.”

“Hơi lâu đấy, nhưng cũng tạm được, ít ra mình còn thể đi vào nơi đây, có thể khai thác được số đá quý.” Tiên Anh Minh vừa nghĩ đến cảnh mình bán đá quý, nụ cười trên môi càng tươi tắn hơn.

Hơn mười giây, hắn không còn suy nghĩ lung tung nữa, trở lại vấn đề, khi đưa thân xác vào được đây, chính là khám phá nốt hai lâu đài còn lại.

Tiên Anh Minh diễn hóa ra một tấm thảm, bay lơ lửng trên không trung, cách mặt đất hơn hai mươi phân, bước nhẹ lên mặt thảm, ngồi khoanh chân lại.



Hắn không còn mô phỏng ra xe đạp nữa, làm chủ nhân không gian thần bí, quyền năng tối thượng, diễn hóa vô biên, chỉ cần nằm trong hiểu biết của hắn, thì việc mô phỏng, điều khiển trở nên dễ dàng hơn.

Giống tấm thảm, với kiến thức mỗi thứ biết một chút, hắn có thể mô phỏng ra một tấm thảm hoàn chỉnh, sau đó dùng quyền năng khiến tấm thảm bay lên, y hệt trong bộ phim Aladin và cây thần đèn.

Tiên Anh Minh điều khiển tấm thảm, bay tốc độ vừa đủ, không làm hắn mất cân bằng, hướng tới tấm gương phía Tây.

Mục tiêu hiện tại của hắn, là lâu đài phía Tây, và những con thú mới lạ ở giữa hai khu vực.

Bay qua tấm kính, đến được bên ngoài, Tiên Anh Minh điều khiển tấm thảm dừng lại, ánh mắt nâu đen chăm chú nhìn khu rừng trước mặt.

Một khung tròn, tựa như làm từ kính, đậy kính khu rừng, chỉ hở ra một lối đi, kéo dài, sâu vào phía trong khu rừng.

Mấy cái cây này, đúng là to a.

Cao hơn những cây cổ thụ mà mình biết tới. Nhìn từ đám tinh vân, thì không có quá nhiều rung động lắm, nhưng nhìn gần mới thấy độ hùng vĩ của khu rừng.

Tiên Anh Minh cảm thán, không còn suy nghĩ lung tung, điều khiển tấm thảm hướng lối vào khu rừng, bay sâu vào trong.

Trên đường bay, hắn có đảo mắt nhìn xuyên qua tấm kính, thấy đường nhiều cây cối hay những sinh vật quen mắt, hay mới lạ, đưa đến sự thích thú tràn ngập trong người hắn.

Nếu không phải kiềm chế lại cảm giác, hắn đã lao vào bắt lấy những con thú dễ thương, đáng yêu kia, hay con chim có bộ lông, lộng lẫy, đầy đủ màu sắc, có thể miêu tả như một con phượng hoàng trong truyền thuyết.

Không quá lâu, Tiên Anh Minh bay đến trước lâu đài phía Tây, dừng lại, quan sát cẩn thận lâu đài.

Đột nhiên, hắn cảm thấy phảng phất một luồng gió lạnh, lướt qua người hắn, bề da nổi nốt hết lên, vô thức ngả người về sau, dùng hai tay chống đỡ thân thể.

Cảm giác này là sao?

Tiên Anh Minh, sâu bên trong linh hồn, cảm giác sợ hãi, rùng mình trước lâu đài, hắn luôn cảm thấy lâu đài tỏa ra âm u, lạnh lẽo và ghê rợn.



Tiên Anh Minh, hít một hơi sâu, cố gắng ổn định lại tinh thần, xoa dịu vầng trán, chấn chỉnh lại trạng thái, đè thấp giọng nói ra:

“Mình nghĩ hãy để khi khác tiến vào lâu đài. Chứ hiện tại, mình cảm giác trong lòng không yên tâm cho lắm.”

“Tuy mình là chủ nhân nơi đây, nhưng lại không hiểu rõ về không gian thần bí này, nên an toàn vẫn là trên hết, đợi nắm bắt rõ ràng, rồi tiến đến thăm dò sau cũng được. Thời gian còn dài mà.”

“Được rồi, quyết định vậy đi.” Tiên Anh Minh điều khiển tấm thảm quay lại, bay hướng ra ngoài, thì bỗng nhìn một lực lượng thần bí, kinh khủng phát từ lâu đài, kéo hắn trở lại.

Tiên Anh Minh, hoảng sợ, co rút con ngươi lại, đôi tay nắm chặt tấm thảm, đầu óc hỗn loạn, cố dùng quyền năng điều khiển tấm thảm bay ra ngoài.

Chỉ mất hơn chục giây, lực lượng quỷ dị kia biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện. Tấm thảm bị Tiên Anh Minh điều khiển, không còn cản trở, như một chiếc xe thể thao, lao nhanh ra ngoài.

Tiên Anh Minh, do lực lượng biến mất một cách bất ngờ, lại còn bị tấm thảm lao quá nhanh, đã không còn giữ vững thân thể trên tấm thảm, đôi tay tuột ra khỏi mặt thảm, cả người lăn lộn về sau, rơi xuống đất. Tấm thảm như cũ, lao ra ngoài.

“A, đau quá” Tiên Anh Minh chật vật, chống người dậy, nghiêng đầu, xoa dịu lên nó. Độ cao ngã không quá cao, nhưng thứ v·a c·hạm xuống đất lại là chiếc đầu, khiến cho hắn choáng váng vài giây.

Đầu óc tỉnh táo lại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy lâu đài trước mắt, tự giác được tình thế của mình, hoảng sợ, cuống quýt đứng dậy, xoay người, giống như tên trộm bị phát hiện, lao nhanh, thẳng ra ngoài.

Cái lực lượng gì vậy trời!

Giống như lâu đài, bên trong cất giống một tồn tại kinh khủng, tỏa ra khí chất nguy hiểm.

Không ngờ, nơi đây còn cất giấu một thứ như vậy.

Thứ đó là gì? Ác quỷ? Đúng a, thần còn tồn tại, thì ác quỷ tồn tại là chuyện đương nhiên.

Nói vậy, mình tí nữa, bị ác quỷ kéo vào ăn thịt sao?

Tiên Anh Minh, vừa chạy, vừa suy nghĩ, đầu óc r·ối l·oạn, quá nhiều câu hỏi lặp lại trong đầu hắn, cho đến khi hắn nghĩ đến hai từ “Ác quỷ” cả người rùng mình, run khẽ một cái.

...

“Hờ hờ hờ...”



Tiên Anh Minh đứng ngoài khu rừng, hai tay chống gối, thở hồng hộc, mồ hôi chảy đẫm trên khuôn mặt, ngữ khí mệt mỏi:

“Tí nữa thì gặp nguy hiểm...”

“Ít ra từ nguy hiểm đó, mang lại cho mình một nhắc nhở, cho dù mình mang quyền năng điều khiển nơi đây, nhưng vẫn quá yếu, dễ dàng bị những kẻ có sức mạnh ở tầng nhất định nào đó, đều có khả năng mang đến nguy hiểm c·hết người cho mình.”

Câu nói vừa dứt, trong đầu hắn, nhảy lên một suy nghĩ về trường hợp, hắn đã nghĩ ngày hôm qua, khi trong hai mươi năm kẻ còn lại, bị đưa vào đây, họ mang sức mạnh vượt qua hắn thì sao? Như lúc nãy, nguy hiểm c·hết chóc bám lấy, hắn tựa như con cá nằm trên thớt.

“Làm sao đây, làm sao đây...” Tiên Anh Minh đập nhẹ hai tay vào hai bên đầu, cố gắng nghĩ cách, một kế hoạch phòng thân, cho trường hợp xuất hiện nguy hiểm trong tương lai.

A, đúng rồi, mình có thể lợi dụng khả năng dung nhập ý thức vào đám tinh vân, điều khiển nơi đây.

Từ đó, đến lúc tụ họp, mình sẽ không vào không gian, mà ở thực tại, truyền ý thức vào, điều khiển nơi đây, chủ trì cuộc họp.

Chỉ cần vậy, mình sẽ không bị cái gì là nguy hiểm rình mò nữa, giống như lâu đài phía Tây, mình chỉ cần không để thân xác lại gần nó, thì không có nguy hiểm gì hết.

Tiên Anh Minh, trên khuôn mặt lộ lên nụ cười, xoa nhòa đi sự mệt mỏi còn vấn vương, hít một hơi sâu, thẳng người lại, xoay nhẹ phần thân về sau, nhìn lại lần nữa khu rừng, thấp giọng nói:

“Đành để khi khác khám phá lâu đài này vậy.”

Tình trạng cơ thể ổn định lại, hắn đưa tấm thảm lại chỗ mình, ngồi lên trên, hướng đến khu vực tuyết.

Rút kinh nghiệm về lâu đài phía Tây, hắn diễn hóa ra ba tấm hợp kim, lơ lửng bao quanh xung quanh, một khẩu Ak - 47 và vài viên đạn 7.62 x 39 mm.

Hắn muốn mô phỏng ra những thứ, đủ để phòng thân, bảo vệ hắn, khi có tình huống nguy hiểm ập đến một cách bất ngờ.

Cũng may, ở cấp ba, được học môn quốc phòng, qua nhiều quá trình lắp ráp súng ak – 47, hắn đã nhớ như in, những bộ phận, chi tiết về khẩu súng, nên dễ dàng mô phỏng nó ra.

Mô phỏng súng, tất nhiên kèo theo đó là đạn, với một người dành nhiều thời gian cho game, thì hắn biết được ly đạn cho ak – 47, cộng thêm sự hiếu kỳ với v·ũ k·hí nóng, hắn đã xem qua chi tiết cấu tạo của một viên đạn.

Tuy, hiện tại mô phỏng ra một v·ũ k·hí nóng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ. Tự thúc dục mình rằng, khi rời nơi đây, hãy dành ít thời gian, tìm tòi những v·ũ k·hí hiện đại, kinh khủng hơn.

Có thể dùng mấy thứ đó, đối phó với “ác quỷ” trong lâu đài phía Tây, hay cao hơn là những kẻ khủng bố, đang chờ được kéo vào.