Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 20: Điều thần kỳ ngoài ý muốn.




Chương 20: Điều thần kỳ ngoài ý muốn.

Ánh nắng rạng sáng từ hướng Đông, tia nắng thanh dịu của buổi sáng, chiếu rọi qua khe rèm, tạo lên những thanh sắc ảm đạm.

Tiên Anh Minh, nằm ngủ trên giường, với tay kéo tấm chăn ra, đôi mắt lờ mờ mở lên, nháy mắt năm cái, hắn ưỡn ngực, vươn thẳng tay, ngáp một cái, rồi bật người, ngồi dậy.

Đôi mắt ủ rũ, xoay đầu nhìn ra hướng cửa sổ, nhắm nhẹ mắt, há to miệng, hít một hơi sâu, thở nhẹ ra, thấp giọng mở miệng:

“Sáng rồi sao? Một ngày đầy mệt mỏi lại bắt đầu.”

Tiên Anh Minh đưa tay che miệng, ngáp một cái nữa, từ từ xoay người, rời giường, bước chậm rãi, tới cửa sổ, vươn đôi tay, kéo mạnh chiếc rèm sang hai bên.

Ánh nắng bên ngoài, như l·ũ l·ụt tràn vào căn phòng, Tiên Anh Minh hơi nhíu mày, khi bị tia sáng chiếu vào mắt, vội lấy đôi tay xoa dịu đi, xoay người đi ra khỏi phòng.

Trên đường đi, hắn có liếc nhìn chiếc đồng hồ, kê trên bàn học, lẩm bẩm:

“Đã hơn 8h rồi sao.”

...

Tới phòng tắm, Tiên Anh Minh đứng trước tấm gương, nhìn ảnh chiếu mình qua tấm gương vài giây, đưa tay vén mái tóc lên, hiện ra viên đá quý, chuyên chú nhìn nó.

Tiện tay, đậy ống thoát nước trong bể rửa mặt, xả nước ngập trong bể. Nước gần tràn, khóa lại, Tiên Anh Minh úp mặt xuống, con mắt mở ra, cảm nhận hơi đau rát, nhưng vẫn ở mở mắt, chịu đựng.

Lượng không khí trong phổi đã không còn bao nhiêu, hắn mới bật mặt ra khỏi bể nước, vươn tay lấy chiếc khăn ngay đó, lau mạnh khuôn mặt, trở tay nhí ống xả nước.

Tiên Anh Minh thở phào một hơi, lần nữa đưa mắt nhìn về viên đá, thấp giọng nói:

“Ăn sáng xong, mình thử nghiệm đi vào không gian xem.”

Giải quyết việc cá nhân buổi sáng xong xuôi, Tiên Anh Minh đi xuống nhà, tìm đồ ăn sáng.

...

Đi vào nhà bếp, Tiên Anh Minh nhìn thấy một đĩa bánh cuốn để trên bàn ăn cơm với một túi nước chấm còn nguyên hơn nửa, và một đôi đũa.

Bữa sáng do con bé để lại sao?

Không biết ăn xong, nó đi đâu rồi?

Tiên Anh Minh ngó nhìn xung quanh, ngả người, nghiêng nhìn về nhà khách, thấy trống không. Lúc nãy hắn đi qua phòng em gái, thấy cửa phòng mở, bên trong, không có ai, cứ nghĩ là nó dưới nhà.



Tiên Anh Minh cất bước tới bàn ăn, ngồi xuống ghế, thấy được một tờ giấy kẹp ở đĩa bánh, đưa tay cầm tờ giấy lên, đọc nội dung bên trên.

“Em đi sang nhà bạn, tận trưa mới về, nên em để tiền mua thức ăn bữa trưa ở bàn, anh nhớ đi chợ mua sắm đấy.”

“Nguyên liệu: 50 nghìn thịt lạc, một bó rau đay, một khay trứng gà, hai quả cà chua, một quả chanh.”

Tiên Anh Minh đọc thoáng qua nội dung, liếc xuống chiếc đĩa, thấy một tờ một trăm kẹp ở đó, đặt tờ giấy xuống, cầm tờ tiền nhét vào túi, đổ nước chấm ra chiếc bát, bắt đầu bữa sáng.

Linh Anh thường là người nấu cơm, nên cô bé được mẹ giao cầm tiền mua thức ăn hàng ngày. Chính vì được giao cầm tiền, nó thường hay nhỏm nhẻm cắt bớt ít tiền ra ngoài, lấy làm quỹ đen cho mình.

...

Kết thúc bữa sáng, Tiên Anh Minh đi ra nhà khách, ngồi lên chiếc ghế sofa, thả lỏng người thư giãn.

Hơn một phút thư giãn, Tiên Anh Minh đưa tay sờ lên viên đá, bắt đầu thử nghiệm.

Ý niệm vừa dứt, ý thức của hắn dung nhập vào đám tinh vân, như cũ, thân xác hắn không thể đưa vào không gian.

Vẫn không được.

Theo manh mối, lúc viên đá bên ngoài vũ trụ lao hướng nhà mình, là hơn 3 giờ sáng một tí.

Theo mình phỏng đoán, thời gian mình ở trong không gian thần bí, chưa đầy một tiếng, cũng có thể là một tiếng. Vậy mình thoát ra không gian, cho là hơn 4 giờ sáng đi.

Từ khoảng thời gian đó, đến bây giờ là tầm 28 giờ trôi qua, vẫn không được.

Đúng là lâu nha!

Tiên Anh Minh phân tích một trận, sau đó dùng quyền năng đưa ý thức rời khỏi không gian, trở lại thực tại.

Tiên Anh Minh mở mắt ra, nhìn trần nhà, thấp giọng mở miệng:

“Đành để chiều hoặc tối, thử nghiệm tiếp.”

Tiên Anh Minh thẳng người, điều khiển tivi bật một bộ phim, ngồi xem g·iết thời gian.

Kim ngắn chỉ đến số chín, kim dài chỉ đến số bốn, Tiên Anh Minh kết thúc bộ phim, đứng dậy, tiệt tay tắt tivi, cất bước hướng ra ngoài sân.

Đến thời gian đi chợ, hắn lấy chiếc xe đạp ra, đi đến khu chợ cách nhà mình không xa

...



Đi đến khu chợ, hắn cất nhờ chiếc xe ở chỗ người quen, rồi đi vào khu chợ. Hắn đi đến gần bàn bán thịt lợn, thấy một người phụ nữ mặc lên tạp dề, cầm trên tay một con dao thái, nhẹ nhàng cắt từng miếng thịt.

Tiên Anh Minh đứng trước bàn thịt, đảo mắt qua số thịt còn ít trên bàn, mỉm cười, nói:

“Hôm nay, thịt bán có vẻ rất chạy nha cô Ngang.”

Người phụ nữ, đang thái thịt, nghe được, ngẩng mặt lên, nhìn một thiếu niên đứng trước bàn, động tác thái thịt dừng lại, ưỡn thẳng người, khuôn mặt lộ lên nụ cười mộc mạc, mở miệng:

‘Minh đấy à, ừ, thịt lợn dạo này khan hiếm quá, do d·ịch b·ệnh tảo lớn vừa qua, rất nhiều lợn từ các nông trại c·hết rất nhiều, chỉ còn lại ít con không bị gì, qua khâu kiểm tra, mới đưa ra thị trường.”

‘Vì thế, nhiều người tranh thủ khi giá thịt lợn tăng cao, đi mua sắm lượng lớn đem cất giữ cho vài ngày tới.”

Tiên Anh Minh gật đầu một cái, hiểu tại sao, lúc hắn đi qua, thấy vài bàn thịt đã bán không còn bao nhiêu, nhiều nhà còn dọn cửa hàng sớm trước bữa trưa, thấp giọng lẩm bẩm:

“Bảo sao.”

Tiên Anh Minh thở dài, lắc đầu nhẹ một cái, ngữ khí buồn phiền nói ra:

“Chiến tranh xung đột mở ra, giá tiền các đồ gia dụng, hay xăng đều tăng chóng mặt, giờ đây thịt cũng tăng lên, sinh hoạt người dân khó khăn lại càng khó khăn thêm.”

Người phụ nữ bán thịt Ngang, gật đầu tán đồng với câu nói Tiên Anh Minh, nói:

“Biết làm sao giờ, chỉ biết mong chờ chính phủ, nghĩ biện pháp ổn định lại giá cả, giảm bớt gánh nhọc cho người dân.”

“Mong là vậy.”

Tiên Anh Minh dừng lại chủ đề, đi vào việc chính, dò hỏi:

“Cô Ngang, giờ còn phần thịt lợn nào nữa?”

Người phụ nữ bán thịt Ngang, bỏ cây dao ra, cầm từng miếng thịt còn lại trên bàn, lần lượt cẩn thận giới thiệu:

“Một ít thịt ba chỉ, vài miếng thịt nạc vai, thịt mông...”

Tiên Anh Minh chăm chú lắng nghe, ánh mắt quan sát kỹ từng miếng thịt một, đợi người phụ nữ giới thiệu hết, hắn đưa tay chỉ về phần thịt nạc vai, mở miệng:

“Cho cháu 50 nghìn thịt nạc vai, cắt thành miếng nhỏ cho cháu luôn.”



“Được” Người phụ nữ cầm lên miếng thịt nạc vai, từ từ thái ra từng miếng, cho lên đĩa cân, nhìn kim chỉ đúng số lượng, rồi đổ vào chiếc túi nilon, đưa cho Tiên Anh Minh.

Tiên Anh Minh cầm túi thịt, đưa tiền thịt cho người phụ nữ, lại nghe tiếng hỏi:

“Minh, bố mẹ cháu về chưa?”

“Dạ, chưa thưa cô, năm ngày nữa mới về” Tiên Anh Minh thản nhiên trả lời.

“Ừ, vậy hai anh em ở nhà cẩn thận, đừng cho người lạ vào nhà đấy” Cô bán thịt Ngang dặn dò hắn.

“Vâng, cháu biết rồi” Tiên Anh Minh cầm lấy tiền thừa, rời bàn thịt hướng đến khu bán rau củ.

...

Tiên Anh Minh đang ngồi chọn lọc một khay trứng, bỗng nghe cuộc trò chuyện hai người phụ nữ bên cạnh, đưa đến sự chú ý của hắn.

“Ông Long ở tổ sáu, mà bị bệnh n·an y· giai đoạn cuối, gần c·hết, hôm nay thấy nhà đó thông báo đã khỏi bệnh rồi đấy.”

“Cái gì! Thật sao?” Người phụ nữ đội chiếc mũ viền rộng, mở to mắt, kinh hô, sau khi nghe được lời nói người phụ nữ đối diện.

“Là thật...” Người phụ nữ đối diện gật đầu xác nhận, bình tĩnh nói tiếp: “Vì chuyện đó, mà nhà nước đã sai người đến kiểm tra.”

Khỏi bệnh n·an y·? Có chuyện thần kỳ này sao. Nếu bệnh n·an y· mà khỏi được, thì cần gì gọi là bệnh n·an y· nữa, còn giai đoạn cuối, gần c·hết đến nơi nữa. Đúng là kỳ quái mà... Tiên Anh Minh động tác chọn trứng chậm lại, trầm tư qua cuộc trò chuyện hai người phụ nữ

“Nghe nói là do tia sáng tối hôm trước, rơi trên bầu trời tổ sáu và tổ tám, mà mọi người ở trong hai tổ đó, bệnh tận nặng hay nhẹ đều khỏi hết” Bà lão ngồi đối diện trước mặt người Tiên Anh Minh, xen vào cuộc trò chuyện hai người phụ nữ.

“Cháu cũng nghe nói vậy...” Người phụ nữ bắt đầu câu chuyện xác nhận lời nói bà lão, lại nói tiếp:

“Nghe người ta đồn rằng, tia sáng tối hôm qua, do thần ban phước xuống cho người dân, chữa khỏi được tất cả các bệnh, cho dù là bệnh n·an y· đi nữa.”

“Tia sáng tối hôm qua sao? Tia sáng mà các báo đài nói đến từ ngoài bên vũ trụ đúng không? Nói vậy, thì đúng là thần kì mà.”

“...”

Tia sáng tối hôm qua? Khỏi tất cả bệnh? Tổ 6 và tổ 8?... Ba câu hỏi lặp lại trong đầu Tiên Anh Minh, đưa nội tâm hắn chấn động.

Tia sáng tối hôm qua, là tia sáng của viên đá quý thứ hai, hướng về mình mà tới. Đúng ngay khu nhà mình ở giữa tổ 6 và tổ 8.

Tất cả người khỏi bệnh, do tia sáng đó. Không ngờ, ngoài mang đến không gian thần bí kia, nó còn mang lại điều kỳ diệu như vậy.

Thật đáng tiếc, bố mẹ mình không ở nhà thời điểm đó, nếu không họ cũng được ban phước từ viên đá.

Không biết mình còn có thể lợi dụng viên đá, làm lại điều tương tự như thế nữa không?

Rất mong chờ nha.

Tiên Anh Minh nở nụ cười tươi, trong lòng kích động, mong chờ, vội chọn lọc trứng nhanh, mua sắm đầy đủ các nguyên liệu mà Linh Anh bàn giao, rồi đi về nhà.