Chương 19: Viên đá quý thứ hai
Hoàng hôn đã hạ màn, tia sáng đỏ rực thay vào đó màu trắng mờ ảo phản chiếu từ vầng trăng, màn đêm mát mẻ phảng phất cơn gió se lạnh của mùa thu, đặt cho dấu hiệu sự vun họp gia đình trong ngày.
Tiên Anh Minh đứng chậu rửa đồ, đôi tay đeo chiếc khăn rửa bát, tay phải cầm một miệng cọ sùi bọt nước, tay trái cầm lên cái bát, cổ tay điêu luyện xoa đều vào nhau.
Chiếc bát cuối cùng đã tráng xong, Tiên Anh Minh tháo khăn tay ra, nhúng qua nước một lượt, treo lên móc ngay đó, miệng cọ cho vào lòng tay bóp sùi hết bọt ra, để lên kệ chậu, đôi tay thả lỏng, xoay đều phần cổ, giọng nói tiết ra mệt mỏi:
“Cuối cùng cũng xong.”
Tiên Anh Minh ưỡn ngực một cái, thân thể cảm thấy thoải mái, thở phào một hơi, rửa nốt bọt trên đôi tay, xoay người rời nhà bếp, hướng ra nhà khách.
Ra đến nhà khách, hắn ngồi xuống ghế sofa, với tay lấy điều khiển tivi, bật tivi lên, dựa lưng về sau, nhìn thấy tin tức buổi tối vẫn còn, làm hắn hơi ngạc nhiên, nói ra:
“Gần 8 giờ rồi, mà tin tức buổi tối vẫn còn sao?”
“Bây giờ là tin tức cuối trong ngày.”
“ Theo các nhà khoa học công bố, tia sáng màu xanh đâm vào trái đất chúng ta vào khoảng 3 giờ sáng, theo giờ Việt Nam, đã tỏa ra một lượng sóng xung kích mạnh mẽ, phá hủy tất cả vệ tinh trong quỹ đạo PQ2 và POZ8.”
“Theo như các nhà thiên văn quan sát được, hướng hạ của tia sáng chính là thủ đô Hà Nội, cụ thể ở đâu, họ không thể tìm được, dừng như tia sáng biến mất, khi gần rơi xuống thành phố.”
“Đây là những hình ảnh mà các nhà khoa học, chụp lại, phân tích, soi thấu tia sáng.”
Bốn hình ảnh chiếu lên màn hình, ba hình chụp tia sáng từ xa tới gần, hình còn lại là hình ảnh các nhà khoa học dùng công nghệ hiện đại, chụp xuyên thấu tia sáng, xem rõ vật bên trong, một viên đá màu xanh dương, kích cỡ rất to.
Tiên Anh Minh, lúc đầu hơi hiếu kỳ với tin tức, sau khi nhìn thấy bốn hình ảnh được chiếu nên, nhất hình cuối, hắn rùng mình, vô thức đứng dậy, con mắt kinh hãi, thốt lên một câu:
“Viên đá rất giống viên đá trên trán mình mà.”
“Không thể nào” Tiên Anh Minh bước tới lại gần tivi, một bên chăm chú nhìn hình ảnh, một bên sờ viên đá trên trán, cho đến khi hình ảnh biết mất, tin tức buổi tối đã kết thúc, hắn mới chậm rãi, lùi bước, ngã bẹp xuống ghế, ngả người về trước 45 độ, cánh tay phải vẫn sờ viên đá trên trán qua tấm băng.
Là bản sao của viên đá sao? Nó giống với hai mươi tám đồ vật kia? Hơn nữa nhìn bức thứ hai, thì thấy được viên đá đâm xuống khu nhà mình ở... Rạng sáng... không biết lúc mình đưa vào cung điện là mấy giờ, viên đá còn biến mất khi gần rơi xuống thành phố... Thật trùng hợp đến khó tin mà... Tiên Anh Minh phân tích một trận, ngửa người về sau, dựa lưng lên ghế, thả lỏng người, ánh mắt nhìn trần nhà.
Gần một phút suy nghĩ, phát hiện được một chút manh mối, hắn đứng dậy, rời khỏi ghế, cầm điều khiển lên tắt tivi, đi ra cầu thang, cất bước lên tầng hai.
Trở về phòng, hắn bước tới bàn học, cầm lên chiếc gương nhỏ, tháo tấm băng đeo ra, soi lên đầu, nhìn viên đá qua hình ảnh phản chiếu, mới để ý, viên đá hình dáng khác với viên đá mà đập từ tảng đá ra.
Viên đá hắn đập từ tảng đá, rất là thô sơ, thay vì được đúc kết hoàn mỹ như hiện tại, lúc còn cầm viên đá, không có trơn tru, giờ đây viên đá trên đầu hắn, rất là trươn mượt, lúc đầu hắn không để ý lắm vấn đề này, mà để ý thì chỉ có nghĩ tới do không gian thần bí làm lên.
Viên đá quý nhỏ hơn so với ban đầu nữa, nhỏ hơn phân nửa, sáng bóng hơn rất nhiều.
Tiên Anh Minh nhìn viên đá suy tư, như cũ hắn vấn không thể thu được gì, ngoài suy đoán viên đá đâm vào trái đất là hướng hắn tới cả.
Hai viên hợp lại làm nhất thể, tạo lên hình dáng ban đầu của nó, và mình giống ba người kia, mình đều bị bản sao của viên đá nhỏ, hoặc viên đá nhỏ là bản sao, dung hợp vào nhau. Ba người kia chỉ bị dung hợp bản sao, còn bản gốc vẫn ở trong tay mình.
Viên đá nhỏ này có tạo lên mối liên hệ dẫn dắt viên đá to bay đến đây. Chỉ lý do này, mới lý giải được chuyện, ngăn bàn bừa bộn.
Nếu viên đá này không đến từ trái đất, vậy nó đến từ đâu?... Qua lần tụ họp đầu, biết được ba người kia sở hữu bản sao, họ đều đến cùng một nơi. Nghĩa là viên đá này vốn dĩ đến từ chỗ họ, chẳng may lạc đến trái đất sao?... Tiên Anh Minh chìm vào trầm tư.
Tiên Anh Minh bỏ chiếc gương xuống bàn, không còn sờ viên đá nữa, úp sát hai tay vào mặt, kéo mạnh xuống, hít một hơi mạnh, thở ra từ từ, ngữ khí hơi yếu mở miệng:
“Hầy, không biết kéo vào chuyện siêu phàm là tốt hay xấu đây?”
Tuy hắn không có ý định trở thành siêu phàm giả, nhưng lại phải tiếp xúc với siêu phàm giả, mà hiện tại chỉ có ba người bị kéo vào đây, tương đương ba đồ vật trong hai mươi tám đồ vật thần bí, nghĩa là còn hai năm người nữa, trong tương lai sẽ bị đưa vào.
Thứ là hắn lo sợ nhất là trong hai mươi năm kẻ kia, sẽ có một siêu phàm cấp bậc cao, như “bán thần” chẳng hạn. Nghe hai từ “Bán thần” thôi, biết được sức mạnh như nào, nghe qua lời kể của quý ông “Tự Do” “bán thần” ở đẳng cấp khác so với những siêu phàm giả thông thường.
Trở thành “bán thần” sẽ sở hữu quyền năng, gần giống như “thần” cũng giống như hắn hiện tại, nếu ở trong không gian thần bí.
Tuy hắn là chủ nhân không gian thần bí, sở hữu quyền năng kinh khủng, nhưng cũng có hạn chế, ví dụ như hai lâu đài Nam và Tây. Hắn bị hạn chế không thể vào được, nếu thân xác chưa đi vào lâu đài.
Cuối cùng hắn cũng chỉ là một kẻ thừa kế quyền năng chủ nhân cũ của không gian, đồ của người khác cũng không bằng với đồ tự mình làm ra.
Trong trường hợp hắn kéo phải một “bán thần” vào thì sẽ như nào? Kẻ đó thay thế hắn làm chủ nhân không gian sao? Hay là g·iết mình, hoặc phơi bày sự thật ra, mình không thuộc về thế giới bọn họ, hơn nữa chỉ là người bình thường?
Tất nhiên nếu chuẩn bị kỹ, hắn cũng có thể phản kháng lại một “bán thần” đó là dùng quyền năng không gian đưa hắn rời đi là được, miễn là kẻ đó không sở hữu quyền năng mạnh hơn hắn.
Nhắc tới quyền năng mạnh hơn hắn thì sao? Vậy, hắn khác gì cá nằm trên thớt không?
Tiên Anh Minh đầu óc hỗn loạn, trở thành chủ nhân không gian chưa tới một ngày, đã làm tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, đầu óc lúc nào cũng phải hoạt động.
Tiên Anh Minh đưa tay sờ viên đá lần nữa, trong đầu ý niệm, thử nghiệm xem vào được không. Sau vài giây, Tiên Anh Minh để tay xuống, thở dài, không ngoài ý muốn, hắn vẫn chỉ vào được trong không gian bằng ý thức.
Như nào đây, trường hợp một, hay trường hợp hai, hoặc trường hợp ba?
Đúng là rối tung lên mà, mình trước tiên phải loại bỏ từng trường hợp đã.
Đầu tiên là trường hợp một, trường hợp dễ thực hiện nhất, khả năng cao nhất. Trong trường hợp, sẽ phân chia ra hai trường hợp nhỏ nữa:
Trường hợp một cộng n: nếu trường hợp một chính xác, nghĩa là mình cần mất khoảng thời mới có thể vào lại được.
Trường hợp một cộng m: nếu còn không vào được, thì nói cho mình biết, cả đời này mình không khả năng vào nơi đó bằng thân xác nữa.
Bởi vì trường hợp một không được dẫn đến trường hợp hai, mà trường hợp hai, theo mình suy nghĩ kĩ lại một lần, gần giống tập hợp con của trường hợp ba.
Trường hợp hai với trường hợp ba, đều có điểm chung là mình sẽ không vào được không gian thần bí nữa. Nhưng trường hợp ba có điểm nhỉnh hơn, chỉ cần mình thành siêu phàm giả là có thể vào được không gian.
Với mặt trái, nguyền rủa của siêu phàm giả, mình khả năng sẽ không trở thành siêu phàm giả, vì nó quá nguy hiểm, có khả năng dẫn đến m·ất m·ạng, mà m·ất m·ạng là mất tất cả.
Mất tất cả, thì việc mình trở thành chủ nhân không gian thần bí cũng vô dụng, còn sống đâu mà sử dụng nó.
Với thiếu hiểu biết về nơi đó, việc không vào được bằng thân xác cũng là điểm lợi. Nếu tương lai kéo một kẻ mạnh đến, thì cho dù kẻ đó có dò xét cả không gian vẫn không thấy mình ở đâu, cuối cùng mình vẫn là người nắm lợi thế.
Hài... Tiên Anh Minh thở dài, thân thể ủ rũ lăn ra ghế, hắn suy nghĩ quá nhiều khiến đến đầu óc hơi mệt mỏi.
Tiên Anh Minh đưa tay lên đầu đập nhẹ vài cái, giúp tỉnh táo lại, rồi đưa đến hai bên thái dương, xoa nhẹ vài vòng, thư giãn đầu óc, tinh thần mới ổn định lại một chút.
Tiên Anh Minh nhấc người dậy từ từ khỏi ghế, bước chân đến ngôi giường, nằm lên trên, nằm úp xuống, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ
Giờ đây hắn muốn được nghỉ ngơi, giải tỏa thân thể, trong một ngày dài nhọc nhằn.