Quyển 1: Sự thật về thế giới- Chương 1 : Viên đá quý
Thái dương đỏ rực trên cao, cuồng bạo tỏa ra tia nóng mãnh liệt, chiếu rọi cả bầu trời. Không khí bị ánh nắng ngâm đốt, bạo phát ra những làn gió bức bối của mùa hè.
Dưới một dãy núi, được hình thành chính từ đá vôi, một thiếu niên đứng dưới tán cây, cầm trên một cây búa đầu sắt, thân gỗ, cố gắng đập thật mạnh xuống tảng đá dưới chân.
Tập! Tập! Tập!
Tiên Anh Minh cầm cây búa, chuyên chú nhìn tảng đá thô kệch trước mặt mình, gồng mình đập mạnh vào nó.
Hắn mặc một chiếc áo phông màu trắng, chiếc áo khá mỏng, có thể thấy được phần lưng ướt thẫm mồ hôi. Nhưng hắn vẫn mạnh mẽ, điên cuồng như một thợ rèn lâu năm, giơ chiếc búa cao, truyền lực mạnh đến khuỷu tay, đập lưu loát thật nhanh xuống tảng đá.
Tảng đá cho dù rất cứng rắn, nhưng qua nhiều cú đập mạnh, từng chút một rạn nứt, từ tâm đập lan toàn bộ tảng đá, nhiều mảnh đá nhỏ vỡ bắt ra, tạo khe hở dài dõng, đưa tảng đá đến trạng thái vỡ tung.
Vết nứt càng ngày càng to và rõ, Tiên Anh Minh đập càng nhanh, không ngoài bảy cú đập tiếp theo, tảng đá nứt vỡ thành nhiều mảnh to nhỏ khác nhau.
Tiên Anh Minh thở dốc, ngồi phịch xuống mặt đất, thả lỏng cây búa rơi xuống, dùng bàn tay lau đi mồ hôi trên trán, nhắm mắt, đưa nhẹ mũi lên, hít một hơi mạnh, thở ra điều tiết thể lực, rồi mở mắt nhìn những cục đá, nhặt từng cục một dò xét xung quanh nó.
Vẫn không có.
Đã không biết bao nhiêu tảng đá rồi, vẫn chưa thấy xuất hiện của nó. Hay do mấy tên kia thông đồng với nhau, mở cuộc trêu đùa, lừa mọi người?
Tiên Anh Minh đưa hai tay ra sau chống thẳng xuống đất, hơi ngả người, ngửa mặt lên trời nhắm lại, tránh bị ánh sáng mặt trời làm chói mắt, thở dài một hơi, thấp giọng phàn nàn:
“Đúng là mất thời gian mà, lũ khốn kiếp.”
Vài ngày hôm trước hắn nghe đồn rằng ở khu núi này xuất hiện đá hổ phách, lúc đầu hắn không tin lắm, về sau lại có tin đồn nói có người phát hiện ra đá hổ phách ở đây, từ tin thứ hai đã có rất nhiều người điên cuồng tới đây tìm kiếm trong may mắn, hắn cũng là một trong số đó.
Đã trôi qua ba ngày từ tin đồn truyền ra, hơn một trăm người tìm kiếm, đập phá từng tảng đá một, mà không một ai tìm được gì, cứ thế nhiều người mất kiên nhẫn, từ bỏ tìm kiếm may mắn và rời đi, số người từ bỏ rời đi đã vơi đi trông thấy.
Giờ đây chỉ còn hắn và vài ba người lẻ lỏi trên ngọn núi. Một số người do hoàn cảnh, nên vẫn kiên định ở lại tìm may mắn, còn một số người do thời gian rảnh không có gì làm, đến đây g·iết thời gian, nếu may mắn thì có thể đổi đời, và hắn chính là một ví dụ.
Tiên Anh Minh, hắn tìm đá hổ phách về trang trí cho chiếc bể cả mới xây dựng vài ngày trước, cộng thêm thời gian đang rảnh, làm một chút gì đó cho bớt chán nản trong mùa hè nóng bức này.
Tình trạng thể lực phục hồi không ít, Tiên Anh Minh cầm chiếc búa, chống thẳng tay bên cạnh, lấy đà đứng dậy.
Đứng thẳng dậy, Tiên Anh Minh ưỡn cong ngực, xoay nhẹ bề vai sang phải rồi lại sang trái. Hắn vặn sống lưng, giúp phần thân thoải mái. Do cúi người đập đá quá lâu, khiến sống lưng rất mệt mỏi, đôi khi nhức nhối.
Lần nữa hít một hơi thở sâu, Tiên Anh Minh cầm theo cây búa cất bước đến tảng đá khác cách đó không xa.
Trên đường đi không tiện đảo mắt liếc nhìn xung quanh xem có phát hiện gì mới không.
Đến gần tảng đá, quan sát thấy tảng đá có vẻ to hơn tảng đá lúc nãy, đập vỡ nó ra, sẽ tốn rất nhiều sức, Tiên Anh Minh nghĩ ngay một cách, giúp hắn tiết kiệm thể lực còn lại ít nhất có thể.
Hắn giơ chiếc búa cao, lợi dụng sức nặng đầu búa, hơi thả lỏng cánh tay để đầu búa giơi tự do, đập lên tảng đá. Đầu búa đập mạnh vào tảng đá, điều bất ngờ xảy ra sau đó, tảng đá kêu “Tách” một tiếng và vỡ ra, khiến Tiên Anh Minh mở to mắt ngạc nhiên.
Tảng đá to và nhìn qua đã biết cực kỳ cứng rắn, để đập vỡ nó, là người trưởng thành mất ít nhất ngoài năm phút, chứ đừng nói một đập của một thiếu niên mới mười tám tuổi như hắn.
“Tảng đá này làm từ vôi sao? Chưa gì một đập đã vỡ rồi” Tiên Anh Minh nhíu mày, ngừng đập, đứng thẳng người, nhìn tảng đá suy đoán, đưa ra một kết luận.
Xác nhận đáp án, hắn không chần chừ, giơ cao búa, dùng một lực mạnh lên cánh tảy, đập thật nhanh vào mảnh đá vỡ từ tảng đá
Tập!
Tiếng v·a c·hạm mạnh mẽ, chính Tiên Anh Minh bị điếng tay sau cú đập, nhưng mảnh đá như cũ, chỉ chỗ đầu búa đập vào xuất hiện những vụn đá li ti, còn lại không có một vết nứt nào, chứ đừng nói vỡ ra.
Không vỡ!
Lúc nãy chỉ một đập nhẹ là vỡ rồi mà, tại sao lần này...
Tiên Anh Minh kinh ngạc tới nghi hoặc, chăm chú nhìn mảnh đá, khác với suy đoán của hắn, bắt đầu trầm tư suy nghĩ lại.
Vài giây trôi qua, hắn nghĩ rằng đây là một mẹo vật lý, may mắn tác động, mới khiến tảng đá chỉ một lần đập là vỡ ra. Chỉ có vậy mới giải thích được chuyện này.
Tiên Anh Minh ném cây búa bên cạnh, ngồi xuống như cũ nhặt từng viên đá một dò xét.
Hắn cầm lên một cục đá vỡ từ giữa tâm, con mắt n·hạy c·ảm được một tia sáng léo từ cục đá, xoay cục đá, tìm chỗ tia sáng léo ra.
Tiên Anh Minh tìm được chỗ tia sáng, thấy bên trên tảng dá, gắn một viên đá màu xanh lam.
Viên đá to bằng ngón tay cái, hình dáng hơi thôi, bùa lại là rất đẹp, tựa như một cô gái xinh đẹp đứng bên trong một đám người bình thường, rất nổi bật và sáng chói.
Tiên Anh Minh tò mò, cố gắng cậy ra nhưng không được, một phần viên đá gắt sâu vào bên trong cục đá, đành phải lấy búa lên đập xung quanh vỡ ra, mới tách viên đá ra ngoài.
Tiên Anh Minh cầm phần cán gần đầu búa nên đập lên bề ngoài cục đá. Cú đập rơi xuống, một vết nứt chảy dài từ mặt đá kéo dài khắp cục đá, làm hắn kinh ngạc.
Giống lần đầu đập tảng đá. Một phát ăn ngay.
Hắn không bận tâm lắm, đập nhẹ một nữa. Lần này thay vì xuất hiện nứt vỡ, cục đá hoàn toàn vỡ vụn ra.
Tiên Anh Minh mở to mắt sửng sốt, theo bản năng kinh hô một câu:
“What, cái gì thế này!”
Cục đá làm từ vôi sao?
Không phải, vụn đá sờ qua, biết được đây là vụn đá thường chứ không phải vôi.
Tiên Anh Minh nắm lên một vụn đá vừa rơi xuống, nắm bóp suy đoán.
Cho dù là vôi đi chăng nữa, nó cũng không thể xốp như này được.
Hay do phần mảnh đá nằm phần trung tâm nên nó dễ vỡ?
Không đủ thông tin trả lời câu hỏi, Tiên Anh Minh đành gạt qua, chuyển chú ý tới viên đá xanh.
Hắn nhặt lên viên đá xanh, đưa cao lên mặt quan sát. Quan sát một hồi, mới thấy viên đá đẹp hơn hắn nghĩ, nó giống như một viên kim cương vậy, trong suốt và lấp lánh.
Kim cương?
Tiên Anh Minh nghĩ tới hai từ này, ánh mắt sáng lên, hơi thở bị đình trệ vài giây, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Là kim cương hay không, hắn cần thử nghiệm một chút là được. Hắn cầm mảnh đó cứng bên ngoài, đặt viên đá xanh lên trên, đứng chậm dậy, cầm theo cây búa, giơ cao mạnh mẽ, đập thật mạnh toàn lực xuống viên đá.
Đây là một cách thử nghiệm không quá chính xác, ít ra cho thấy viên đá thuộc dạng thường hay hiếm.
Keng!
Đầu búa như một con dã thú lao nhanh tới viên đá, mà viên đá không kém gì, nó giống như một cục thép cứng, kiên cố trấn thủ trên mảnh đá. Viên đá với chiếc búa v·a c·hạm vào nhau, tạo một âm thanh chói tai.
“A!”
Tiên Anh Minh kêu rên một tiếng, thả chiếc tuột ra khỏi tay, rơi lên đất, lảo đảo lui ra sau hai bước.
Hắn giơ hai lòng bàn tay lên trước ngực, áp vào nhau ma sát, xoa dịu đi cơn đau điếng dữ dội lan tỏa cả đôi tay.
Tiên Anh Minh kinh hãi nhìn đôi bàn tay đỏ chót, nhíu mày, thấp giọng nói ra:
“Đau thế không biết.”
Vừa nãy viên đá có phát ra một tia sáng đúng không?
Tiên Anh Minh nhớ lại hình ảnh khi đập viên đá, hắn thấy dòng tia sáng khá nhỏ, nhìn như một dòng điện phát ra từ viên đá truyền lên cây búa.
Cơn đau dần tan biến, Tiên Anh Minh thôi nhẹ lần cuối lên lòng bàn tay, thả lỏng xuống, ngửa mặt nhìn viên đá như cũ đặt trên mảnh đá.
Hắn cất bước tiến gần, cúi người nhặt viên đá lên, thấy viên đá không bị sứt mẻ qua cú đập mạnh như thế, đưa ra một kết luận viên đá chính là một viên đá quý.
Một viên đá thường, không khả năng xi nhê hay sứt mẻ gì qua cú đập mạnh của hắn. Cứng lắm, thì ít đều phải mẻ ra một mảnh li ti. Còn viên đá này thì không, không một chút sứt mẻ nào.
Tiên Anh Minh nội tâm kích động, hoan hỉ, nở một nụ cười tươi, ánh mắt hiện lên vui sướng, ngữ khí vui vẻ nói ra:
“Viên đá không biết phải kim cương không? Nhưng với độ cứng với phát sáng khi v·a c·hạm, suy đoán viên đá cũng thuộc dạng đá hiếm.”
Tiên Anh Minh tươi cười nhìn viên đá, đột nhiên phát giác ra vị trí hiện tại của mình, theo phản xạ nắm chặt viên đá, vội nhét vào túi quần.
Thận trọng quay người đưa mắt nhìn kỹ càng xung quanh, xem có ai gần đây không. Nếu có người phát hiện ra viên đá, thì rất rắc rối.
Nhìn quanh một trận, trong bán kính chục mét, không có bóng dáng một ai hết, hắn mới thở phào một hơi.
Tiên Anh Minh trong lòng vẫn còn điểm không tin đây là một viên đá quý cho lắm. hắn cầm viên đá từ túi ra, cầm lên trước mắt, cầm nó bằng hai ngón trỏ và cái, giơ lên trước mắt phải, nhắm đi mắt trái, để trước mặt trời.
Viên đá hấp thụ tia sáng mặt trời, phản chiếu ra một ánh sáng xanh lam rực rỡ, êm dịu thanh mát như đắm chìm xuống biển.
Tiên Anh Minh con mắt mê mẩn nhìn viên đá mà quên đi hít thở, vô thức thốt lên một câu “thật đẹp”. Ngắm nhìn không lâu, hắn lần nữa nắm chặt viên đá, nhét để vào túi
Hắn không ngờ, chuyến đi ngày hôm nay lại mang lại cho hắn kinh hỉ lớn như vậy, thật đúng người ta ao ước mà.
Tiên Anh Minh khẽ cười một cái.
Nên về nhà thôi.
Giờ mình phải tỏ ra tự nhiên không thể người khác phát hiện ra sơ hở, biết được tronh mình có đồ quý... Tiên Anh Minh suy tính một hồi, hít một hơi sâu, chỉnh đốn trạng thái, bình thản cầm theo chiếc búa, cất bước đi xuống núi, hướng thẳng về nhà.
...
Mặt trời chìm về phía tây, lấp lửng hòa thanh vào biển mây, tỏa ra ánh sắc vầng cam, gợi lên sự u buồn trong hoàng hôn chiều tà.
Tiên Anh Minh đã đi về tới nhà, ngồi trên chiếc xe đạp. hắn ủ rũ mở cánh cổng đi vào sân, mang chiếc xe đạp cất gọn.
.
Đạp xe trong năm cây số từ dãy núi trở về nhà, đã khiến hắn trở nên mệt mỏi, thân thể mềm nhũn ra.
Khuôn mặt Tiên Anh Minh hiện lên mệt mỏi, bước chân ẻo lả đi tới cửa chính, vươn cánh tay lên mở cửa ra, bước chậm rãi vào trong.
Đi tới kệ để giày dép, hắn ngồi bẹp xuống sàn, ngả người nằm lên sàn nghỉ ngơi, bắt đầu điều tiết hơi thở.
“Hôm nay anh có tìm được viên đá hổ phách nào không?”
Một thiếu nữ mặc trên người bộ đồ ngủ màu hồng, khuôn mặt xinh xắn, mái tóc đen dài thả dông, cười khì khì đi đến gần Tiên Anh Minh.
Tiên Anh Minh nghe thấy tiếng nói, ngửa mặt, đảo mắt về sau lên về sau, nhìn thiếu nữ đi đền gần mình, ngữ khí nhàn nhã, mang theo điểm mệt mỏi nói ra:
“Có thể bật hộ anh cái bình nóng lạnh cái được không?”
Đây là cô em gái hắn, Tiên Tuyết Linh Anh mới tròn 12 tuổi, một học sinh lớp sáu. Em gái hắn là một thiếu nữ xinh xắn và đầy hoạt bát, nhưng lại có sở thích hay lôi thằng anh trai này ra trêu đùa.
Tiên Tuyết Linh Anh đến đứng bên cạnh chỗ Tiên Anh Minh nằm, ngồi xổm xuống, cầm lấy cây búa lăn trên sàn, nghiêng đầu nhìn anh trai, đôi môi nở một nụ cười xinh xắn, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra:
“Lý do?”
Tiên Anh Minh thấy vậy, trong lòng cười khổ, cô em gái hắn rất là ham tiền a, nếu muốn sai gì ít nhất đều phải cho nó tiền, đôi khi lúc khó khăn, nó nể tình thương anh trai và em gái mới làm miễn phí vài lần.
Tiên Anh Minh đút tay vào túi không có viên đá quý, lấy ra một chiếc ví đưa cho Tiên Tuyết Linh Anh, mệt mỏi nói ra:
“Lấy 10 nghìn.”
Tiên Tuyết Linh Anh nhận lấy chiếc ví, mở ra lấy ra một tờ mười nghìn, vui vẻ, để lại chiếc ví lên người anh trai, giơ bàn tay phải ra tạo ký hiệu cùng câu nói:
“Ok anh.”
Nói hết, vui vẻ cầm theo cây búa, đứng dậy, quay người hướng lên tầng hai. Đi đến nửa đường, cô bé nhớ ra điều gì, quay người lại, chậm rãi nói ra:
“Bố mẹ lúc đi nhờ em chuyển lời cho anh là tập trung vào mà ôn thi, đừng quan tâm đến mấy thứ vô bổ bên ngoài nữa” Nói xong, Tiên Tuyết Anh Linh quay người tiếp bước cầu thang, hướng lên tầng hai.
“Anh biết rồi” Tiên Anh Minh ngữ khí bình thản đáp lại.
Hắn là một học sinh cuối cấp, hiện tại đang trong kì nghỉ ôn nghi tốt nghiệp, do không có thi lên đại học với kiến thức khá giỏi, hắn không sợ trượt tốt nghiệp, nên thời gian ôn thi này hắn rất rảnh rỗi, thay vì phải cắm đầu vào ôn.
Vài phút trôi đi, Tiên Anh Minh hít một hơi sâu, thở mạnh ra, ổn định trạng thái, bật dậy, cởi bỏ đôi giầy, đi lên phòng trên tầng hai.