Chương 16: Bí mật kinh khủng
Cô gái “Công Lý” ngồi trên chiếc ghế trong một căn phòng xa hoa, lộng lẫy, trước mặt là một chiếc bàn đá màu trắng tròn to, với cùng mười ba chiếc ghế dựng xung quanh.
Cô đang ngồi chờ “Hoàng Đế” vương quốc “Alexandra” điểm hẹn là phòng “Bình Minh”. Cô đã ngồi đây gần mười phút, vẫn không thấy ai đến đây, khiến tâm trạng khó chịu, quyết định đứng lên, bước chân về phòng, thông báo chấm dứt buổi gặp gỡ.
Cô chưa kịp bước ra khỏi phòng, cánh cửa bỗng mở ra, một hầu nữ đi vào, hướng cô hành lễ, thông báo một tin tức:
“Thưa Nữ Hoàng, Hoàng Đế của vương quốc Alexandra, mời Nữ Hoàng đến khu vườn ‘Mơ Ước’ để nói chuyện.”
“Khu vườn ‘Mơ Ước’?” Cô gái “Công Lý” cau mày, hỏi lại.
“Dạ vâng, đúng như vậy” Hầu nữ cung kính trả lời.
“Ta biết rồi.” Cô gái “Công Lý” thở dài một hơi, nhàn nhạ nói, sau đó đi ra khỏi căn phòng cùng hầu nữ.
Khu vườn “Mơ Ước” là một khu vườn được cô với một người con trai đặt lên, cũng có thể gọi là “thanh mai trúc mã” và người đó với cô đã đứng ở trong lâu nhà, xây dựng ở khu vườn, ngoắc tay nhau, thề trời thề đất, rằng lớn lên nếu cả hai đều không kế vị ngôi của vương quốc mình, thì lấy nhau. Ai ngờ rằng, lời hứa đó đã bị phá vỡ, khi người con trai đó kế vị ngôi vương của vương quốc mình ở năm mười sáu tuổi, từ đó hai người rất ít gặp nhau, hai năm trước, cô tròn hai mươi tuổi, thay cha mình trở thành “Nữ Hoàng” cuối cùng lời hứa đó cũng biến thành một mơ ước mà thôi.
Cô gái “Công Lý” tâm trạng buồn bã, đi đến khu vườn, thật sự là cô không muốn đến đó, hơn hết là gặp người đó, bởi vì người con trai cùng thề với cô, chính là “Hoàng Đế” vương quốc “Alexandra” hiện tại.
“Thần xin phép rời lui” Hầu nữ, cúi đầu, cung kính nói, sau đó quay người rời đi, khi dẫn cô gái “Công Lý” đến khu vườn “Mơ Ước”.
“Đi đi” Cô gái ánh mắt mệt mỏi, vươn tay lên, vẩy hai cái, ra hiệu cho hầu nữ lui, hướng ánh mắt về phía khu vườn. Đôi mắt tím xinh đẹp ngắm nhìn thật lâu khu vườn, trong đầu lóe lên những ký ức về nó, ký ức hình ảnh người con trai thanh lịch, dịu dàng, trên khuôn mặt luôn luôn nở một nụ cười tươi sáng.
Cô thở dài một hơi, lấy dũng cảm cất bước đi vào điểm hẹn. Khu vườn được trồng rất nhiều hoa, những bông hoa đều được trồng theo hàng rào, ở giữa khu vườn, là một bãi cỏ trống và một hố ao. Ở bãi có trống xây dựng một khung nhà hình trụ, với bốn cột bao quanh làm trụ chống, đỡ chiếc mái viền, lát đá màu đỏ, được đặt tên là “Long Tinh”.
Cô đi theo con đường, chỉ dẫn đến chỗ khung nhà “Long Tinh” khoảng cách khung nhà đã rất gần, có thể nhìn rõ một cách rõ ràng. Cô gái “Công Lý” tâm lý có điểm thấp thỏm, bước chậm chạp hơn rất nhiều, cô không muốn đối mặt với người con trai kia lúc nào, nếu không phải do tình cảnh hiện tại của vương quốc.
Cô gái “Công Lý” dừng lại, chỗ cô đứng cách khung nhà chỉ còn vài bước, ánh mắt cô rơi vào hình bóng đang đứng quay mặt lưng về phía mình.
Một người con trai, mặc trên người bộ đồ màu xanh lam, đằng sau lưng có một đôi cánh giống với chủng tộc “Tinh Linh” với mái tóc gọn gàng màu trắng xám.
Cô gái “Công Lý” mơ màng nhìn người con trai, thì tiếng nói từ người con trai phát ra, làm cô giật mình, bừng tỉnh, bối rối, hoảng loạn không biết làm gì.
“Đứng đấy làm gì vậy? Sao không lại đây, chẳng lẽ em ghét anh sao?”
“Thật xin lỗi để chờ lâu, Hoàng Đế Garrick” Cô gái “Công Lý” hít một hơi sâu, vội chỉnh lại giọng điệu, ngữ khí bình tĩnh nói.
“Hoàng Đế Garrick sao...” Garrick, người trai đứng trong lâu nhà, quay người lại, hiện ra đôi mắt lục bảo, khuôn mặt nam mỹ, với nụ cười ôn hòa trên đôi môi, toát lên khí chất phong nhã, thay vì cao quý như thân phận mình.
Garrick nhìn cô gái “Công Lý” nụ cười trên môi dịu dàng hơn, giọng điệu ấm áp, nói tiếp: “Lời xưng hô thật là xa lạ mà, không lẽ người em gái đây lại từ bỏ quen biết của hai chúng ta sao?”
Em gái sao... Cô gái “Công Lý” cười giễu trong lòng, nội tâm gợi lên điểm mất mát, cô nhìn về Garrick, ngữ khí bình tĩnh nói:
“Bây giờ thân phận hai chúng ta đều là người đứng đầu một quốc, việc xưng hô như vậy rất hợp lý.”
“Nhưng anh vẫn muốn chúng ta kêu gọi thân quen hơn...” Garrick ánh mắt sâu lắng, cười cười, nói tiếp: “Hơn nữa, anh muốn mất đi người thân của mình nữa.”
Người thân... Cô gái “Công Lý” trong lòng gợi lên một vòng ấm áp, nhớ tới điều gì, đổi giọng, ngữ khí cô nhẹ nhàng hơn, thay vì nghiêm túc như trước:
“Anh gần đây còn khoẻ chứ?”
“Vẫn rất khỏe, còn em Arianna?” Garrick nụ cười tươi sáng hơn, khi nghe Arianna, cô gái “Công Lý” thay đổi xưng hô.
“Cũng được” Arianna thở dài, giọng điệu lộ ra mệt mỏi, trả lời.
“Mọi thứ sẽ ổn thôi, đừng quá lo lắng...” Garrick trấn an Arianna, vươn bàn tay ra, chỉ vào chiếc ghế đối mặt, cười nói: “Em còn đứng đấy làm gì nữa.”
Arianna cất bước lên lâu nhà, hướng chiếc ghế mà Garrick chỉ, chỉnh lại trang phục, ngồi xuống.
Garrick gật đầu hài lòng, nụ cười trên môi đã vơi đi, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
“Anh vừa gặp Hoàng thúc, anh với người đã nói chuyện rất nhiều vấn đề vương quốc, biết được tình hình rất nguy hiểm của vương quốc, nên anh và Hoàng thúc đã lên một kế hoạch, hành động trước một bước, giải quyết vài thứ trước mắt.”
“Hành động trước một bước? Sao em không biết?” Arianna mở to mắt kinh ngạc, vội hỏi.
“Tý nữa em biết...” Garrick, cười thần thần bí bí nói, nhìn sâu Arianna, nghi vấn hỏi: “Anh nghe từ Hoàng thúc nói, gần đây em luôn đòi trở thành siêu phàm giả đúng không?”
“Ừ” Arianna không giấu giếm, thản nhiên gật đầu xác nhận.
“Em có biết siêu phàm giả nguy hiểm thế nào không?” Garrick, nụ không còn, khuôn mặt diệu hiền đã vơi đi nhiều, thay vào đó ánh mắt nghiêm túc, giống như anh trai dạy dỗ em gái vậy.
“Không?” Arianna lắc đầu giả vờ.
“Anh mong em đừng nghĩ đến việc trở thành siêu phàm giả...” Garrick thở dài, nghiêm túc, ngữ khí không nhanh không chậm, nói:
“Những kẻ trở thành siêu phàm giả, tuy sở hữu được năng lực rất khủng kh·iếp, nhưng đằng sau đó là phải vác trên người lời nguyền rủa cũng kinh khủng không kém.”
“Lời nguyền rủa?” Arianna giả vờ kinh ngạc, vội hỏi lại.
“Đúng, một lời nguyền nguy hiểm đi theo kẻ siêu phàm giả suốt đời...” Garrick gật đầu xác nhận một cái, bổ sung tiếp: “Bởi vì lời nguyền rủa, vốn dĩ đến từ ‘Thần Minh’.”
“Đến từ 'Thần Minh'? Nhưng tại sao lại đến từ các vị thần?” Arianna hỏi lại, việc nguyền rủa đến từ các vị thần, cô đã được nghe bởi quý ông “Tự Do” nói qua.
“Bởi vì...” Nói đến đây, Garrick nghiêm mặt, cẩn thận nói ra: “Phương pháp trở thành siêu phàm giả vốn từ thần mà ra.”
“Cái gì? Mấy cái phương pháp trở thành siêu phàm giả từ thần sao?” Arianna không còn giả vờ nữa, cô kinh hãi trước thông tin này, chưa từng nghe nói từ quý ông “Tự Do”.
Nếu thông tin là thật... Vậy không biết ngài “Vĩnh Hằng” có phương pháp trở thành siêu phàm giả của mình không, theo mình đoán không nhầm thì ngài hẳn là một “Thần Minh” ha, việc kéo người khác từ các vùng đất khác nhau, với quyền năng kinh khủng kia nữa, mình không nghĩ ngoài “thần” ai có thể làm được điều đó cả... Arianna suy nghĩ một trận, hướng Garrick, nghi hoặc một vấn đề, hỏi:
“Anh lấy thông tin này từ đâu?”
“Vài năm trước, quân đoàn khảo cổ vương quốc anh, tìm được một di tích cổ, bắt đầu khai phá, lấy được thông tin đó từ đấy.” Garrick bình tĩnh giải thích.
“Liên quan tới thần, thật là nguy hiểm ha” Arianna hơi cúi đầu, cảm thán nói.
“Đúng vậy..” Garrick mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng, khuyên bảo: “Nên anh mong em đừng tìm cách trở thành siêu phàm giả nữa, được không?”
Arianna nghe thấy vậy, giả vờ suy nghĩ, ngẩng đầu lên hướng Garrick, thấp giọng nói:
“Nhưng mà, vương quốc em...”
Không đợi Arianna nói hết, Garrick cười cười, giọng điệu êm dịu, trấn an:
“Đừng lo tới việc vương quốc, có anh với Hoàng thúc lo là được rồi, còn em chỉ việc hoàn thành tròn trách nhiệm Nữ Hoàng của mình.”
“Ừ, để em suy nghĩ thêm” Arianna gật đầu một cái, vừa nói cho Garrick an tâm, vừa suy nghĩ
Giờ mình có trong tay phương pháp trở thành chức vị “chiến binh” mình dùng nó trấn áp tất cả kẻ phản loạn, mà không cần nhờ bất kỳ ai hết, nhờ vả chỉ tạo ra điểm yếu của mình thôi.
“Nói lâu như vậy, giờ anh mới để ý cô em gái nhút nhát ngày xưa, bây giờ đã trở thành quý cô rất là xinh đẹp nha” Garrick khen Arianna, đánh lạc hướng cho cô bớt suy nghĩ vấn đề siêu phàm giả.
Arianna nghe lời khen từ Garrick, hai bên má ứng đỏ hồng, cúi đầu, xấu hổ, ngượng ngùng, định mở miệng phản bác, đột nhiên có tiếng nói chen vào.
“Thưa Hoàng Đế, mọi việc đã hoàn thành”
Arianna ngẩng đầu, quên đi lời khen lúc nãy, quay ngang về hướng tiếng nói, nhìn thấy một binh lính, mặc trên người bộ giáp màu đen, đứng nghiêm chỉnh bên ngoài lâu nhà. Người lính thấy Arianna quay đầu nhìn mình, ngữ khí bình tĩnh mở miệng:
“Angelica, thuộc quân đoàn SR2, ra mắt Nữ Hoàng.”
“Ừ” Arianna không để ý lắm thái độ người lính cho lắm, gật đầu một cái, nhíu mày nghi hoặc câu nói lúc nãy của người lính.
“Vậy sao” Garrick nụ cười trên đôi môi tươi sáng hơn, quay đầu lại nhìn Arianna, cười cười nói: “Arianna, lúc nãy em không phải muốn biết, anh và Hoàng thúc làm gì sao, giờ đây anh sẽ cho em biết.”
Arianna nghe vậy, quay đầu nhìn Garrick, ngơ ngác, khó hiểu, nhớ lại lúc đầu, hiếu kì về chuyện Garrick với phụ vương đang làm gì.
“Đi thôi.” Garrick hướng Arianna cười nói, đứng dậy theo người lính.
Arianna đứng dậy cất bước theo sau. Ba người rời khỏi khu vườn đi đến một chiếc xe ngựa kéo, chiếc xe rất đơn sơ, không nhìn giống đưa chở hoàng gia.
Arianna nhìn thấy chiếc xe ngựa đậu bên ngoài khu vườn, cau mày, khó hiểu, cô không quan tâm đến vẻ ngoài xe ngựa lắm, chỉ thắc mắc đi đâu xa phải dùng xe ngựa, vội hướng Garrick hỏi:
“Đi đâu đây?”
Garrick cười cười không hồi đáp, bức lên xe ngựa, quay người hướng Arianna, vẫy tay, nói.
“Lên thôi, tý em sẽ biết thôi mà.”
“Thần thần bí bí” Arianna hầm hừ một câu, hiện ra vẻ mặt khó chịu, nhưng vẫn bước lên xe ngựa.
Hai người bước lên xe ngựa, người lái xe mặc bộ đồ đơn giản, cầm chiếc dây buộc từ ngựa, vùng lên đập xuống một cái, tạo hiệu lệnh cho ngựa bắt đầu chạy.
Xe Ngựa đi đường hẻo lánh ra khỏi lâu đài, hướng về phía khu dân cư. Arianna ngồi ở trên xe ngựa, nhìn qua khe hở tấm rèm, tò mò đánh giá bên ngoài. Cô hiện là “Nữ Hoàng” với thân phận cao quý, cô ít khi đi xuống chỗ khu dân cư, kể cả trước khi trở thành “Nữ Hoàng” thì cô vẫn bị phụ vương hạn chế.
Lần này, cô có thể nhìn thấy hình ảnh sinh hoạt hằng ngày của người dân vương quốc, họ cười nói nhau vui vẻ, người thì kêu gọi khách, mời mua hàng những nguyên liệu tươi mới, hay những đứa trẻ vui đùa cùng nhau, làm cô nhớ lại chút tuổi thơ.
Garrick ngồi đối diện nhìn thấy Arianna chăm chú xem khung cảnh bên ngoài, nở một nụ cười ôn hòa, cũng nghiêng đầu, xem hình ảnh bên ngoài qua khe rèm.
Xe ngựa đi không được bao lâu, dừng lên một căn nhà, ở vùng ngoại ô. Arianna với Garrick đi xuống xe. Arianna đưa nhìn xung quanh nơi đây, không một bóng dáng ngôi nhà nào, trừ ngôi nhà cũ nát trước mặt, cô bắt đầu cảm giác không ổn, tinh thần trở nên căng thẳng.
Chẳng lẽ Garrick định làm gì với mình sao... Arianna suy nghĩ lung tung, tâm trạng lo lắng, bắt đầu cảnh giác, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, chỉ cần tình huống ngoài ý xảy ra, cô sẽ phản kháng lại.
Garrick đứng bên cạnh, lướt mắt nhìn xuống đôi tay tạo thành nắm đấm của Arianna, hắn dừng như đã có thể đoán được suy nghĩ của cô, thở dài một hơi, nở nụ cười nhẹ nhàng, trấn an cô:
“Đừng lo lắng, không có gì xảy ra đâu, chờ tí nữa sẽ có người ra đón.”
Arianna giật nảy mình, không nghĩ tới Garrick nhìn thấu suy nghĩ mình hiện tại, nhưng cô không chủ quan, tinh thần vẫn ở cao độ, không thể để mình bị bất ngờ.
Hai người đứng trước ngôi nhà không lâu, cánh cửa ngôi nhà bỗng mở ra, một hình bóng bước ra ngoài, một trung niên ngoài bốn mươi, người trung niên đi đến trước mặt hai người, úp tay phải lên ngực trái, cúi người hành lễ, ngữ khí trầm ổn mở miệng:
“Nữ Hoàng, Đế Hoàng Garrick, tôi đến đón hai người.”
“Ừ” Garrick gật đầu một cái, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên.
Arianna cảm xúc bây giờ hỗn loạn, rối tung cả lên, lúc đầu thấy cánh cửa ngôi nhà mở ra, tinh thần căng thẳng, không dám thở mạnh, trái tim nhảy lên kịch liệt, rồi thấy được hình dáng người đi ra, con mắt cô trợn to, cả người khờ ra, đứng bất động vài giây, há to miệng, kinh hô một câu:
“Tướng quân Cilsgato!”