Chương 15: Giao dịch
Khu sân rộng lớn, được lát nhiều viên đá màu xám đen, xung quanh sân, trên không trung, dựng nhiều hình nộm có hình dáng đặc thù giống nhau, vài hình nộm mặc trên người bộ giáp bằng sắt, bạc và kể cả vàng.
Giữa sân, cô gái “Công Lý” với mái tóc vàng buộc gọn gàng kiểu đuôi ngựa, mặc trên bộ áo giáp màu vàng óng, bộ giáp bó sát phần thân, vẫn giữ nguyên đường cong quyến rũ của mình, đằng sau lưng bộ giáp, nhìn được một đôi cánh chim màu trắng, cụp lại ở lưng, bên dưới, mặc chiếc váy lụa mỏng màu xám trắng, nhiều đường nét tinh tế.
Khuôn mặt xinh đẹp, ướt đẫm mồ hôi, hiện ra vẻ mệt mỏi, ánh mắt sắc bén, cầm trên tay một cây thương, cán thương làm bằng vàng, đầu thương luyện thành một thanh kiếm sáng bóng.
Vung xuống đường chém lạnh lẽo, lên hình nộm trước mặt, từ cổ chém chéo xuống phần ngực, siết tay thật chặt, nhấc đầu gương lên thoát khỏi hình nộm, nhảy lùi về sau hai bước, thả tay trái khỏi cây thương.
Cánh tay phải cầm chặt cây thương thành đường ngang, giơ cao ngang ngực, cong về sau lấy đà, truyền một lực mạnh lên cánh tay phải, con mắt sắc bén hơn, lướt qua một vòng sáng, nhìn hình nộm như một con mồi, còn cô là thợ săn, cây thương như ngọn giáo đâm nhanh thẳng vào phần bụng.
Tay trái nhanh tay nắm chặt cây thương, đôi tay thon dài, nhìn rất yếu ớt, nhưng mạnh mẽ cùng cây thương nhấc bổng hình nộm lên khỏi nền đá, vung thẳng lên trời cao.
Cô đưa mắt nhìn lên hình nộm đang từ rơi xuống, đầu gối cong xuống, đôi cánh xòe ra, đập tốc độ nhanh dần, bật lên khỏi mặt đất, lao thẳng hướng hình nộm như một mũi tên, đưa đầu thường chéo xuống bên phải, cầm thân thương cao lên.
Khoảng cách hình nộm rơi xuống đã rất nhỏ, cô gái “Công Lý” nắm lấy cô hội, lấy cánh tay phải làm trụ, mạnh mẽ vung thật nhanh thành đường chém lạnh lẽo, không điểm khoan nhượng.
Thân kiếm, chạm tới phần hông hình nộm, hình nộm tựa như làm từ miếng thạch, thân kiếm cắt chéo nhanh lên gần ngực, tốc độ mới chậm dần, nhưng vẫn đủ béng để chia hình nộm thành hai phần, rơi hai hướng xuống đất.
Cô gái “Công Lý” vẫn bay bổng trên không trung, đôi cánh đập nhẹ nhàng không khiến cô rơi xuống, cây thương cầm bên tay phải, thả lỏng đưa đầu thương chĩa xuống.
Khuôn mặt mệt mỏi, há nhỏ miệng, hít thở hồng hộc, mái tóc màu vàng dính nhớt trên vầng trán, ướt mèm bởi mồ hôi, tiết ra từ đầu.
“Thưa Nữ Hoàng, thần đã chuẩn bị nước nóng và quần áo xong xuôi.”
“Mời Nữ Hoàng rời sân tập, đi tắm rửa và chuẩn bị cuộc gặp gỡ Hoàng Đế của vương quốc ‘Alexandra’.”
Tiếng nói truyền đến từ dưới sân tập, hầu nữ Silas Scarlet, trải trên cánh tay một chiếc khăn trắng, ngẩng đầu lên, kêu gọi cô gái “Công Lý”.
Cô gái “Công Lý” nghe vậy, hạ cánh bay nhẹ xuống trước mặt Silas Scarlet, đưa cây thương, cầm lấy chiếc khăn, lau đi mồ hôi trên khuôn mặt, đang định mở miệng, bỗng có một âm thanh vang nhẹ trong đầu cô.
“Chuẩn bị giao dịch.”
Ngài Vĩnh Hằng! Ngài kêu gọi mình chuẩn bị vàng, bắt đầu cuộc giao dịch với quý ông ‘'Tự Do’' ... Cô gái “Công Lý” hơi giật mình, sau đó nhận đó là âm thanh ngài “Vĩnh Hằng” mới bình tĩnh lại, phân tích câu nói.
Cô nhìn Silas Scarlet, ngữ khí nhàn nhã nói:
“Giờ ta về phòng lấy ít đồ.”
“Hôm nay ta muốn tắm trong nước hoa Bạch Lan, hãy chuẩn bị cho ta.”
“Vâng thưa Nữ Hoàng” Silas Scarlet cúi người hành lễ, cầm cây thương và chiếc khăn trắng rời đi.
Cô gái “Công Lý” bước chậm rãi đến phòng thay đồ riêng cho mình gần đó, trên đường đi cô gặp nhiều binh lính đang luyện tập, họ nhìn thấy cô, dừng lại, hành lễ hô một tiếng “Nữ Hoàng”.
Cô dừng lại đôi chút lên tiếng, động viên tinh thần người lính, “Những chiến binh dũng cảm, hòa bình của vương quốc đều phải dựa trên vai của mọi người”.
Cô gái “Công Lý” bước vào căn phòng tráng lệ, đây là căn phòng dành riêng cho cô thay đồ.
Cô ngồi xuống chiếc ghế tròn gần đó, đầu tiên tháo ra chiếc găng tay vàng, rồi mới cởi ra chiếc áo giáp vàng, hiện ra làn da trắng ngọc, trên người chỉ còn lại chiếc áo lót màu cam, che đi bộ ngực của mình, nghiêng người xuống, cởi bỏ đôi giày ra, lại đứng lên, tháo thắt lưng váy, rơi tụt xuống dưới, để lại chiếc quần lót cùng màu với áo lót, sau đó bước đôi chân trần ra khỏi váy, cất bước chậm rãi đến khay đựng bình nước ngay đó.
Uống một lượng lớn nước, xoa dịu cơn khát, bổ sung lại nước trong người, quay người cất bước tới chiếc tủ vàng, vươn đôi tay lên, cầm lấy cánh cửa tủ, mở, lấy ra một bộ trang phục và một chiếc vương miện, mặc lên.
Mặc lên bộ trang phục, cô bước đến chiếc gương lớn, từ phản chiếu hình ảnh trên tấm gương, chỉnh đốn lại trang phục, mới trở về phòng.
...
Trở lại căn phòng, cô gái “Công Lý” đi đến gần chiếc giường tròn, đặt ở giữa căn phòng rộng lớn, lấy ra một chiếc hộp gỗ cất bên cạnh, mang nó đến khoảng trống ở căn phòng, đứng thẳng người, đôi tay nắm vào nhau, giơ lên trước ngực, nhắm đôi mắt lại, ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng tụng niệm một lời khẩn cầu:
“Trong tinh không hắc ám,
Tồn tại và mãi mãi,
Chúa tể thần bí cai quản vận mệnh,
Người đứng sau tấm màn đỏ,
Ta khẩn cầu ngài,
Lấy danh hiệu xưng tên,
Vĩnh Hằng!”
“Ta khẩn cầu ngài, đáp lại lời kêu gọi của ta.”
“Thưa ngài Vĩnh Hằng, tôi đã chuẩn bị số vàng chuyển cho quý ông ‘Tự Do’.”
Tụng niệm xong xuôi, cô gái “Công Lý” mở mắt từ từ, vẫn đứng im như cũ, chờ đợi, trong lòng thì kích động, vui sướng, khi phương pháp nghi thức chức vị “chiến binh” sắp tới tay.
...
Trong một căn phòng, Keelin ngồi trước một chiếc bàn, trên tay cầm một thanh dao, cầm chiếc khăn lau đi lau lại lưỡi dao, trên mặt bàn đặt một khẩu súng la lá súng lục, hai lọ nước khác nhau, màu trắng và không màu, một túi được một loại bột màu vàng.
Lau một đợt, hắn giơ thanh dao lên cao, ngước mắt nhìn lên, thấy rõ khuôn mắt phản chiếu từ lưỡi dao, hài lòng nở nụ cười, nụ cười lạnh nhạt, không tí cảm xúc nào.
Hắn nhìn lướt qua mấy đồ trên mặt bàn, trong đầu lóe lên hình bóng người trung niên, nụ cười trở lên âm lãnh, tiếng cười khà khà với âm giọng trầm, mở miệng:
“Jarwon Aurdy Orrin, ngươi vẫn sống tốt chứ?”
“Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, ta thật là nhớ ngươi, không phải là rất rất nhớ nhung ngươi.”
“Ta muốn nghe tiếng hét đau đớn, tuyệt vọng từ ngươi, cho dù ngày đêm cảm nghĩ đến cảnh đó, cả người ta đều kích động run sướng.”
“Hahahaha...”
Keelin ngửa mặt nhìn thanh dao giơ cao trước mặt, cười to, đột nhiên một âm thanh vang lên trong đầu, tiếng cười dừng lại, nụ cười trên môi vẫn như cũ, thay vì âm lãnh, nụ cười này mang cho người ta cảm thấy thân thiết, ngữ khí bình tĩnh nói:
“Cuối cùng cũng đến.”
Keelin đặt con dao lên mặt bàn, đứng dậy, xoay người, bước đến chiếc giường, cầm chiếc balo đặt bên dưới, mở ra, cầm lên một tờ giấy, trên tờ giấy khi một dòng chữ to “CHIẾN BINH”.
Tờ giấy ghi chính là phương pháp nghi thức chức vị “chiến binh” hắn đã cất sẵn trong balo, chỉ cần hiệu lệnh từ ngài “Vĩnh Hằng” chỉ việc lấy ra hiến tế cho người.
Tờ giấy nghi thức “chiến binh” được hắn viết bằng ngôn ngữ cổ, bởi vì theo hắn suy đoán, cô gái “Công Lý” không biết ngôn ngữ nào ngoài ngôn ngữ này, nếu hắn ghi ngôn ngữ thông thường, chắc chắn cô ấy không hiểu. Nhưng cũng có thể mượn nhờ ngài “Vĩnh Hằng” giúp đỡ phiên dịch, nếu cô ấy can đảm.
Hắn cầm tờ giấy và balo đến chiếc bàn, kéo chiếc ghế ra xa, để gọn đống đồ trên mặt bàn vào balo, đặt dưới chân bàn, đặt tờ giấy lên mặt bàn, ngay ngắn đứng thẳng, tay phải nắm thành nắm đấm, đặt lên phần trái tim, nhắm đôi mắt lại, ngữ khí bình tĩnh, mở miệng:
“Trong tinh không hắc ám,
Tồn tại và mãi mãi,
Chúa tể thần bí cai quản vận mệnh,
Người đứng sau tấm màn đỏ,
Ta khẩn cầu ngài,
Lấy danh hiệu xưng tên,
Vĩnh Hằng!”
“Thưa ngài Vĩnh Hằng, tôi đã chuẩn bị xong.”
Tụng niệm xong, hắn mở mắt ra, cúi xuống nhìn lên tờ giấy, chờ đợi.
...
Tiên Anh Minh truyền câu nói xong, chưa đến hai mươi giây, hắn thấy quả cầu xanh dương thuộc về quý ông “Tự Do” phát sáng.
Ồ, nhanh ghê.
Để xem nào.
Tiên Anh Minh truyền tầm nhìn vào quả cầu, thấy được hình ảnh, bên trong hình ảnh hiện lên quý ông “Tự Do” đang đứng thẳng trước chiếc bàn gỗ, trên chiếc bàn thấy một tờ giấy, do không nằm trong không gian này, hắn không thể phiên dịch ngôn ngữ trên tờ giấy, nhưng suy đoán ra được tờ giấy ghi chép nghi thức “chiến binh.”
Hắn dùng quyền năng của mình truyền vào, hút tờ giấy tới không gian, gửi lại một câu nói.
Tầm nhìn thoát ra khỏi quả cầu, quay lại lâu đài Bắc. Một tờ giấy lơ lửng bay ra từ quả cầu, rơi xuống đất. Tiên Anh Minh đưa tầm nhìn lại gần, phiên dịch ngôn ngữ luôn, tò mò đọc nội dung tờ giấy.
CHIẾN BINH.
Năng lực: thể lực dồi dào, thân thể cứng hơn thép, chịu được lửa và không khí lạnh.
Nguyền rủa: bất chợt đem đến cơn đau thấu xương toàn bộ cơ thể.
Nguyên liệu: hoa Hỏa Linh, quả Băng Linh, máu bò tót điên dã, 3 nign vàng, 3 nign bạc, 3 nign đồng, 3 nign sắt.
Vũ đạo...
Năng lực đúng là khủng kh·iếp mà, thân thể cứng hơn thép, khác gì chống được súng đạn lực bắn thường đâu.
Cũng phải a, nhìn đống nguyên liệu đi, không biết cân lượng nign tương đương bao nhiêu kg, nhưng mà đọc số lượng thôi, tim đã chảy máu rồi.
Tuy biết qua cái nguyền rủa chức vị này, mà bây giờ đọc lại, mình vẫn cảm thấy sợ hãi.
Tiên Anh Minh cảm thán, chuyển tầm nhìn đến chiếc vòng, thấy không động tĩnh gì.
...
Keelin đứng trước bàn gỗ, đang chờ đợi ngài “Vĩnh Hằng” đáp lại, bỗng cảm thấy lực lượng nào đó truyền ra từ cơ thể mình, hút lấy tờ giấy, dung nhập vào cơ thể, sau đó biết mất đi cùng lực lượng, để lại một câu nói.
“Tốt.”
“Đây là vinh hạnh của tôi, thưa ngài Vĩnh Hằng” Hắn biết được lực lượng từ đâu, thở phào một hơi, tôn kính nói.
...
Sau vài phút chờ đợi, Tiên Anh Minh mới thấy chiếc vòng sáng lên, thốt lên một câu “Đây rồi” đưa tầm nhìn truyền vào chiếc vòng, thấy cô gái “Công Lý” đứng thẳng trên một tấm thảm, chắp hai tay lại, trước người có một hộp gỗ.
Nhìn ở khoảng cách gần mới thấy cô gái “Công Lý” xinh đẹp cỡ nào.
Cái gì đây? Một đôi cánh! Tại sao sau lưng cô lại có một đôi cánh chim.
Không phải cô ý là người sao? Chẳng lẽ người chim?
Sao lúc ở cung điện, mình lại không nhìn thấy? Hay do lúc đó cô ấy che đôi cánh trong bộ đồ, nên mình không thể thấy.
Thế là ba người kia, đều không ai bình thường hết. Một “Tinh Linh” một “người chim” còn một người sở hữu đôi mắt huyền bí.
Hài, mang tiếng chủ nhân không gian thần bí, nhưng lại người bình thường.
Tiên Anh Minh tự cười giễu, có chút thất lạc, quan sát tới hộp gỗ, đoán được hộp gỗ đựng vàng, dùng quyền năng hút vừa hút lấy hộp gỗ, vừa chuyển tờ giấy chức vị “chiến binh” để lại một câu nói.
Hộp gỗ bay ra khỏi chiếc vòng, rơi nhẹ xuống đất, Tiên Anh Minh tò mò, mở chiếc hộp ra, thấy được hai viên cầu màu vàng bên trong, sửng sốt.
Cái này... Nhìn viên cầu vàng này, đo đếm được ít nhất vài trăm cân lận đó.
Không ngờ một phương pháp trở thành siêu phàm giả ở đó lại có giá như vậy.
Cũng phải a, họ là người khổng lồ mà, lên kích cỡ mấy thứ bên đó, rất to là điều hiển nhiên.
Nhìn viên cầu vàng to kia, Tiên Anh Minh không nổi dục vọng tham lam, bởi không gian này chứa mỏ đá quý, giá trị không thể đo đếm được, nên mấy viên cầu vàng này, trong mắt hắn không là gì cả.
Tiên Anh Minh dùng quyền năng chuyển hộp vàng vào quả cầu xanh dương, rời ý thức khỏi không gian trở lại thực tại.
...
Cô gái “Công Lý” đứng im, cảm nhận được thân thể toát ra lực lượng lạ, hút lấy hộp gỗ dung nhập vào người, điều này làm cô giật mình, tinh thần căng thẳng, rồi biết được lực lượng đến từ ngài “Vĩnh Hằng” mới nhẹ nhõm đi.
Cảm nhận lực lượng biến mất, cô mới mở mắt ra, thấy được một tờ giấy ở dưới thảm, nhìn lên tờ giấy cô đọc được hai chữ “chiến binh” trong lòng kích động, phấn khích, thì trong đầu vang lên hai từ “kết thúc” cô giật mình, vội kìm lại xúc động hành lễ, tôn kính mở miệng:
“Cảm ơn ngài Vĩnh Hằng”.
Cô cúi người nhặt tờ giấy lên, chăm chú đọc từng chữ trên tờ giấy, nội tâm vui sướng mãnh liệt, một lúc lâu mới ổn định lại cảm xúc, cầm tờ giấy nhét vào trong ngực.
Cô sợ để ngoài, bị người phát hiện, đem lại phiền toái lớn, nên cẩn thận để trên người, mới cảm thấy an toàn.
Cuộc giao dịch kết thúc, cô hướng đi ra khỏi phòng, tiến đến phòng tắm.
...
Keelin không còn đứng nữa, chờ mất vài phút, hắn đã nhấc chiến ghế lại, ngồi lên, chờ đợi.
Vài phút chờ đợi trôi qua, hắn lại cảm nhận lực lượng từ thân mình truyền ra, không chút rung động nào, thấy một hộp gỗ từ thân thể mình đi ra, rơi lên mặt bàn, một âm thanh vang lên trong đầu hắn.
“Kết thúc.”
Keelin không vội kiểm tra hộp gỗ, đứng lên hành lễ, giọng điệu tôn kính nói:
“Cảm ơn ngài.”
“Tôi cảm thấy xấu hổ, khi đã làm phiền ngài.”
Không thấy âm thanh đáp lại, Keelin mới mở chiếc hộp ra, thấy bên trong chứa hai viên cầu màu vàng, mỉm cười, cầm một viên lên.
Cân nặng vừa đủ a... Hắn gật đầu hài lòng, lạnh nhạt mở miệng:
“Vàng đã có, lên thực hiện thôi.”
Keelin lấy nốt viên vàng còn lại để vào balo, lấy ra một chiếc mặt nạ, đeo lên mặt, cầm balo cất bước ra khỏi căn phòng.