Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 17: Quyết định




Chương 17: Quyết định

Tướng quân Cilsgato nhìn về phía Arianna, nụ cười ôn hòa, ngữ khí nhẹ nhàng, tựa như một người lớn nói chuyện với trẻ con, cho dù đứng trước mặt ông là “Nữ Hoàng” của vương quốc, người có quyền cao hơn cả mình.

“Vâng thưa Nữ Hoàng.”

“Người cần gì sao?”

“Sao... ngài...” Cảm xúc Arianna đang rất hỗn loạn, khiến cô mất tự chủ lời nói, phát giác được vấn đề, ngay lập tức lắc đầu, hít một hơi sâu, ổn định cảm xúc, ngại ngùng, thấp giọng nói ra: “Thật xin lỗi.”

Garrick đứng ở bên bật cười, nói:

“Không ngờ, bây giờ anh vẫn có thể thấy được hành động dễ thương này của em, nhớ về lúc nhỏ ghê.”

“Đúng vậy” Tướng quân Cilsgato đứng trước mặt hai người, bật cười nhìn tình huống khó sử của Arianna, gật đầu một cái.

“Hừm...” Arianna liếc nhìn qua Garrick cảnh cáo, hướng nhìn tướng quân Cilsgato, bình tĩnh hỏi: “Sao ngài lại ở đây, tướng quân Cilsgato.”

Tướng quân Cilsgato là một trong tam đại tướng quân của vương quốc cô, là người dạy kỹ năng chiến đấu, dùng v·ũ k·hí cho cô từ nhỏ, một trong hai người đi theo phụ vương từ rất sớm, người mà phụ vương tin tưởng nhất. Ông từng tuyên bố nói với phụ vương, hãy ra lệnh cho ông đi g·iết lũ phản loạn, nhưng không hiểu sao lại bị từ chối.

“Tôi canh gác ở đây, thực hiện theo lệnh của Hoàng Vương” Tướng Quân Cilsgato giọng nói ôn hòa trả lời.

Theo lệnh phụ vương? Vậy lời nói của Garrick là thật sao? Không lẽ do quá căng thẳng với tình hình vương quốc, đôi khi khiến mình bị có vấn đề với bộ não sao... Arianna cẩn thận suy nghĩ về độ tỉnh táo của mình hiện tại.

“Nữ Hoàng, Hoàng Đế Garrick, chúng ta đi thôi.” Tướng quân Cilsgato gọi hai người, xoay người hướng vào ngôi nhà cũ.

“Đi thôi” Garrick hướng Arianna còn mê mẩn suy nghĩ, đập nhẹ bờ vai, đưa cô ấy trở lại thực tại, nói.

“Hửm...” Bị bừng tỉnh bất ngờ, đưa đến Arianna ngu ngơ vài giây, sau đó nhận thức được, đi theo hai người đi vào ngôi nhà.

Ba người bước vào ngôi nhà, bên trong ngôi nhà tối ôm, đồ đạc hỏng hóc, nấm rêu mọc khắp nơi, đôi khi vài cơn gió lướt qua khe cửa sổ, tạo lên âm thanh ghê rợn.

Garrick và Arianna theo chân Cilsgato, đi đến một đường hầm, cả ba bước chậm rãi đi xuống dưới. Đường hầm rất là tối mịt, không có một ngọn lửa thấp sáng nào, đường đi thì ẩm ướt, trơn trượt, ba người đều phải từ từ cẩn thận bước xuống.

May thay đường hầm không quá sâu, họ mất ba mươi giây để đi xuống nơi.

Ba người xuống tới một căn phòng, sâu bên trong căn phòng có một cánh cửa khác, có vài tia sáng từ bên trong cánh cửa lọt ra ngoài.

Cộc! Cộc! Cộc!

Cilsgato bước tới gần, dùng tay gỡ nhẹ lên cánh cửa, còn hai người Garrick và Arianna đứng chỗ bậc thang, không bước tiếp.

Tiếng gõ cửa lập lại ba lần, một tiếng “Kẹtttt” vang dài lên, cánh cửa rung chuyển, kéo vào trong, tia sáng bên trong như dòng n·ước l·ũ, tràn ra ngoài, một vị người lính mặc bộ giáp màu bạc đi ra.

Binh lính của vương quốc mình?... Arianna nhận ra lính của mình bằng bộ áo giáp mặc trên người.



Người lính bước ra ngoài, cầm theo cây thương đặc trưng vương quốc, hướng Cilsgato hành lễ, bước lên một bước hướng Garrick và Arianna hành lễ:

“Tướng quân Cilsgato...”

“Nữ Hoàng, Hoàng Đế Garrick.”

Cilsgato gật đầu một cái, quay đầu nhìn hai người bảo:

“Vào thôi.”

Garrick nụ cười vẫn trên môi, bước theo đi vào, Arianna dừng lại vài giây, tò mò bước theo sau đi vào.

Ba người đều đi vào hết, người lính bước đến cánh cửa, vươn tay cầm tay nắm, kéo cửa khép lại, đứng bên ngoài canh gác.

Bên trong căn phòng sáng, Arianna bước vào, đập thẳng vào mắt cô là ba thân xác bị treo trên tường, hai tay còng bằng xích sắt, trên người nhiều v·ết t·hương, chảy máu ra khắp người.

Arianna kinh sợ, co rút con mắt, vội đưa bàn tay phải lên che miệng. Ở bên Garrick như cũ nhìn ba người treo trên tường, bình thản ngắm nhìn ba người.

“Đây là...” Arianna quan sát ba người, thấy quen mắt, lục lọi ký ức, nhớ lại ba người là ai, thì nghe tiếng nói từ Cilsgato:

“Ba người ở đây đều là Đại lý tự: Moses, Bullwinkle và Megan.”

“Ba người bọn chúng là trong những người nắm đầu phản loạn, bị chúng tôi theo dõi bắt được, mang tới nơi đây.”

Hóa ra là vậy, bảo sao mình thấy quen quen. Đừng nói đây là kết hoạch của Garrick với phụ vương... Arianna nhìn ba người treo trên tường, rơi vào trầm tư.

Xác minh sự thật, Arianna xoay nhẹ đầu sáng trái, nhìn về phía Garrick, nghi vấn hỏi:

“Đây là kế hoạch anh với phụ vương thực hiện sao?”

Garrick quay sang nhìn Arianna, không phủ nhận và cũng không xác nhận, cười nói:

“Em thấy sao?”

Arianna nhìn thật sâu Garrick, trong lòng thổ tào, ngoẳn lại nhìn về ba người treo trên tường, hướng Cilsgato, thắc mắc hỏi:

“Ngài Cilsgato, không biết theo lệnh phụ vương, ngài bắt ba người bọn chúng đến đây làm gì?”

Cilsgato không trả lời, nhìn về Garrick, Garrick thấy vậy, cất bước đi đến chỗ ba người, cúi người nhặt lên một cây roi làm bằng da, vung tay, vụt thật mạnh vào người đàn ông bên trái.

Người đàn ông bên trái, bị t·ra t·ấn quá nhiều, rơi vào trạng thái nửa tỉnh, nửa mơ, bỗng nhiên bị Garrick vụt mạnh lên người, bản năng kêu gào: “AAAAA...”

Arianna ngơ ngác trước hành động của Garrick, kh·iếp sợ nhìn người đàn ông kêu gào trong thảm thiết, vội cao giọng nói:

“Anh làm gì vậy!”



Garrick nụ cười vẫn trên môi, không trả lời Arianna, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông, ngữ khí lạnh nhạt nói:

“Nói, bao giờ các người hành động.”

Người đàn ông, kêu gào, con mắt nhắm lại, hơi thở nặng nề, giọng nói yếu ớt, nói chậm từng chữ một:

“Mười ba... mười ba ngày... nữa”

Garrick nụ cười thân thiện, ngữ khí chuyển thành ôn hòa, êm dịu hỏi:

“Thật sao?”

Hai người đàn ông bên cạnh không b·ị đ·ánh, giờ đây vội mở miệng xác nhận, giọng rất sợ hãi, ngửa đầu lên quay về phía Garrick, khuôn mặt dính đầy máu, nói:

“Đúng vậy, mười ba ngày nữa là bọn chúng hành động.”

“Theo kế hoạch của Elison, thì đúng mười ba ngày nữa, hắn sẽ mở cuộc phản loạn”

“Chúng tôi đã nói hết những gì mà mình biết, mong Hoàng Đế hãy tha mạng cho tôi” Hai người cầu xin Garrick, ngửa mắt lên phía trước, nhìn Arianna, nước mắt trộn lẫn với dịch huyết, chảy xuống nền đá, van xin:

“Nữ Hoàng, chúng thần biết sai rồi.”

“Nữ Hoàng hãy tha chúng thần, chúng thần hồ đồ, có ý muốn tạo phản.”

“Đúng rồi, đều do tên khốn nạn Elison, hắn dụ dỗ chúng thần...”

“...”

Dụ dỗ sao? Nếu không phải các người có dục vọng, hắn làm sao dụ dỗ được các ngươi... Arianna giễu cượt, khinh bỉ nhìn hai người van xin, nghe được lời nói của Garrick đến tai mình.

“Thông tin đã lấy được rồi, còn ba người này xử lý thế nào, Arianna?”

Arianna, ngơ ngác trước câu hỏi của Garrick, “Xử lý họ, sao lại hỏi mình” cô với con mắt khó hiểu, hỏi:

“Là sao?”

Garrick cười cười, ngữ khí bình thản trả lời:

“Tất nhiên, ba người này nên làm thế nào, quyết định đó đến từ em.”

“Em?” Arianna mở to mắt, vội hỏi lại:



“Đúng vậy, em sẽ người quyết định rằng ba người nên thả hay là...” Nói đến đây, ngữ khí của Garrick lạnh lẽo, lạnh lùng hơn, nhấn mạnh một chữ: “Giết.”

Arianna ngây người ra trước câu nói của Garrick, cô không ngờ hiện tại mình là người quyết định mạng sống ba người này, từ lúc lên ngôi đến giờ, cô chưa bao giờ kết án một ai hết, đừng nói chi là “tử hình”.

Hai người treo trên tường nghe được câu nói từ Garrick, vội kêu gào van xin, người đàn ông bị Garrick tra trấn cũng cố gắng, ngẩng đầu lên van xin.

Arianna hơi liếc ba người một chút, trong lòng nảy sinh ra sự thương cảm, quay hướng về Cilsgato, ngữ khí nhẹ nhàng gọi:

“Tướng quân Cilsgato.”

“Nữ Hoàng đừng nhìn tôi, Hoàng Vương đã nói, ba người này sẽ do người quyết định” Cilsgato biết Arianna định nói gì, lắc đầu nhẹ.

Đây là lệnh của phụ vương sao?... Arianna hiểu được, quay mặt hướng ba người, nhìn được thân thể tàn tạ của họ, nhìn con mắt tuyệt vọng, đang cố dãy dụa cầu mạng sống, nội tâm cô gay gắt, không biết nên quyết định thế nào, “thả họ hay là g·iết”.

Thấy Arianna đang rơi vào trầm ngầm, chưa thể ra quyết được, Garrick lại gần, vươn tay, sờ cằm cô, nhấc lên, hai ánh mắt đối diện, mỉm cười. Arianna ngơ người, hai má đỏ phồng lên, định mở miệng, thì Garrick nói, ngăn cản lại:

“Arianna, em lên nhớ mình hiện tại là Nữ Hoàng của một vương quốc.”

“Những quyết định của em sẽ là tương lai của vương quốc đó.”

“Nếu em mà cứ yếu đuối, thương cảm cho kẻ địch, thì chỉ mang lại nguy hiểm cho mình và người dân của vương quốc.”

“Nên nhớ...” Garrick bỏ tay xuống, quay người, bước tới ba người đang treo tường, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng: “Ba kẻ này, đằng sau chuẩn bị cho cuộc nổi loạn, trong bóng tối, bọn chúng đã s·át h·ại rất nhiều người, được là coi vật cản, những cái gai trong mắt chúng.”

Garrick, quay người lại nhìn về Arianna, ánh mắt nghiêm túc, toát ra khí chất bậc hoàng đế, trầm giọng nói:

“Em thương cảm cho chọn chúng, quyết định tha tội sao? Vậy những sinh mạng vô tội kia, ai sẽ thương cảm cho họ, ai!?”

Garrick tiến gần Arianna, đặt bờ hai tay lên bờ vai cô, ngữ khí nhẹ nhàng hơn:

“Anh biết em là người có lòng nhân hậu, mới lên ngôi vị chưa lâu, nên kinh nghiệm chưa được nhiều, chưa thể nhìn được sự thật của thế giới này.”

“Anh mong em sẽ suy nghĩ kĩ về quyết định của mình” Garrick bỏ tay xuống, đi đến chiếc ghế gần đó, ngồi xuống.

Đúng vậy, ai sẽ thương cảm cho người bị g·iết kia... Nếu mình còn nhân từ, sẽ khiến cho những kẻ dưới trướng nắm bắt điểm yếu, lấn áp tới... Vậy mình trở thành “Nữ Hoàng” làm gì cơ chứ... Arianna cúi đầu xuống, con ngươi rung động, sau đo ngẩng đầu lên, ánh mắt băng lãnh, không một điểm cảm xúc nào, ngữ khí lạnh lùng ra lệnh:

“Moses, Bullwinkle và Megan, ba người đều có ý định tạo phản, theo luật của vương quốc, ta tuyên bố, kết án tử hình tại đây, tướng quân Cilsgato.”

“Theo lệnh của Nữ Hoàng” Cilsgato mỉm cười khi nghe lệnh của “Nữ Hoàng” cầm cây thương dựng trên tường, con mắt không điểm cảm xúc, hai tay nắm chặt cây thương, mặc kệ ba người kêu gào, van xin.

Lưỡi thương lạnh lẽo, sắc bén bổ xuống cổ ba người, cắt đứt qua phần thịt, tới xương cổ, rồi đi qua thanh quản, béng nhọn đưa cả đầu người lìa ra khỏi cổ, rơi xuống dưới đất, máu từ cổ như dòng nước siết, phun tóe ra ngoài.

Garrick nở nụ cười hài lòng trước quyết định của Arianna. Arianna nhìn cảnh này, cả người nổi hết cả da gà, khẽ run, sau đó cảm thấy buồn nôn, quay người, đưa tay trái chống lên tường, tay phải xoa nhé yết hầu, cố gắng nôn ra. Đây là lần đầu tiên cô thấy người khác g·iết trước mặt mình, l·àm t·ình trạng có chút loạn, cảm thấy buồn ói.

Garrick đứng dậy, bước đến chỗ Arianna, lấy ra một chiếc khăn trắng trên người ra, cúi người đưa cho cho ấy, nhẹ nhàng nói:

“Về sau em sẽ quen thôi.”

“Cảm ơn anh” Arianna cầm chiếc khăn, vội lau miệng đi, từ từ ưỡn người dậy, không quay về xác ba người kia nữa, giọng nói yếu ớt: “Em nghĩ hiện tại nên rời nơi này”

“Được thôi” Garrick đỡ Arianna, vươn tay mở cánh cửa ra, đi ra ngoài, bước lên cầu thang, rời khỏi ngôi nhà, hồi vương quốc.