Chương 14: Hạn chế
14h, đã hai giờ chiều, nửa ngày trôi qua, Tiên Anh Minh lau nhà xong xuôi, tiếp bước lên phòng ngủ.
Hắn xoay tay nắm cửa, đẩy nhẹ vào trong, cất bước đi vào, trở tay đóng khép cửa lại, tiệt tay, bật công tắc đèn lên, hướng bàn học, đi đến.
Nắm lấy lưng ghế từ đằng sau, xoay mặt lưng về phía hắn, chậm rãi xoay người, ngồi lên, hơi dựa lưng về sau, khoác chân trái lên chân phải, đầu dựa vào đỉnh lưng ghế.
Xem nào, làm sao để vào lại khu vườn đây.
Dùng ý niệm sao? Ừ, thử xem sao.
Tiên Anh Minh trong đầu léo lên khung cảnh khu vườn, tự nhẩm lên một câu “đi vào” mô phỏng ra đoạn hình ảnh mình xuất hiện trong cung điện.
Làm hắn thất vọng, mọi thứ đều như cũ, Tiên Anh Minh vẫn ngồi trên, không có biến mất.
Sao lại không được?
Chẳng lẽ cách mình làm sai cách sao?
Xem nào, với kinh nghiệm mình đọc truyện, xem phim... Mình thường hay thấy nhân vật thường hay chạm, cầm đồ vật đó mới sử dụng được.
Có nghĩa là mình muốn vào khu vườn, mình phải chạm vào viên đá, rồi mới ý niệm và mô phỏng.
Tiên Anh Minh phân tích kĩ càng một lần, đưa tay lên trán, chàm vào viên đá, nhắm mặt lại, thử nghiệm lần nữa như ban đầu.
Ý niệm vừa dứt, đoạn mô phỏng chưa được hình thành, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh bên trong khu vườn, nhìn từ trên cao xuống, nói cách khác, tầm nhìn của hắn là chính là đám tinh vân, bao quanh khu vườn.
Được!
Nhưng mà, chỉ có ý thức đi vào, thân xác không vào được
Có ý gì đây? Hừm.
Không lẽ muốn vào đây bằng thân xác, phải có điều kiện sao? Vậy điều kiện đó là gì? Hoặc không thể vào bằng thân xác nữa, chỉ có thể vào bằng ý thức?
Nơi này đúng là rắc rối mà, thôi để đành phải phân tích một chút xem nào.
Trường hợp một, ra vào có thời hạn, nghĩa là mình vào bên trong, ở bao lâu tùy thích, ừm, chắc còn có cả thời hạn ở bên trong nữa. Khi bạn ra ngoài, thì mất một khoảng thời gian, mới vào lại được.
Trường hợp này nghe khá hợp lý đấy chứ.
Trường hợp thứ hai, có nghĩa là bạn chỉ có thể vào một lần, lần đó là khoảng khắc dung hợp viên đá, khi rời đi không thể vào được, nhưng vẫn có thể điều khiển nơi đây thông qua ý thức.
Mình vẫn cảm thấy, cảm giác lẫn lý trí mách bảo trường hợp nhất là khả thi nhất. Trường hợp hai thì, ừm, không vào được, thì mấy lâu đài xây làm gì không biết, còn mấy cái đường đá nữa... Nên khả năng hai là khó xảy ra được.
Mình nghĩ thì vẫn nghĩ một chút về nó, vì nếu muốn vào, bắt buộc chủ nhân là siêu phàm thì sao? Mình hiện vẫn là người bình thường, quyền năng hạn chế.
Nên coi nó là trường hợp ba đi ha.
Hài, nghĩ nhiều đúng là nhức hết cả óc mà, đợi qua khoảng thời gian nào đó, thử nghiệm, vào được thì một, không thì hai, còn ba thì chấp nhận ăn thiệt thôi.
Giờ trước hết quan sát tổng quát nơi đây đã.
Nhắc mới để ý, mình cảm giác, mình đang ở tồn tại nào đó, có thể miêu tả như: thoải mái, có chút mát mẻ, không bị gồng xích.
Chắc do ý thức dung nhập vào đây, tách ra khỏi thân xác, cắt đứt dây thần kinh, làm mình khó cảm nhận được thân thể, trừ bộ não.
Đúng là kỳ diệu mà.
Tiên Anh Minh nhìn không gian trước mắt hắn, tựa như đứng ở trên cao nhìn xuống bao quát một khu vực, rất rõ nét, đầy đủ.
Tầm nhìn đảo qua toàn bộ không gian, Tiên Anh Minh ngạc nhiên, nơi đây khác với suy đoán của hắn ban đầu.
Không gian chỉ có ba khu vực, thay vì bốn. Một khu là vườn cây, một khu là mỏ đá, khu còn lại thì rộng nhất, cực kỳ rộng lớn, hình dung không gian là một hình tròn, khu vực này, chiếm gần tới 245 độ diện tích hình tròn rồi, khu vực được bao phủ một lớp bảo vệ trong suốt.
Bên trong khu rừng lại có ba khu vực khác nhau, phân chia theo hoàn cảnh.
Khu thứ nhất nhiều cây cối bao quanh, khác với khu vườn, khu này toàn cây cối thân gỗ, một hố nước ở giữa khu.
Khu thứ hai là một nơi hoang mạc, đất đá, cây cỏ khô héo, không thấy một sức sống nào, chỉ toàn những tả đá to.
Khu còn lại, hắn đã nhìn thấy trước, lúc còn ở cung điện, quá trình tìm kiếm dấu vết, đôi khi đi qua tấm kính, có nhìn qua, xem một chút khung cảnh bên ngoài. Khu này khá giống với bắc cực và nam cực, chỉ toàn là tuyết và tuyết.
Hai lâu đài còn lại, một lâu đài nằm khu vực có tuyết, lâu đài còn lại, nằm giữa ranh giới của hai khu còn lại.
Tiên Anh Minh không đi xem lâu đài, hắn thích thú lướt nhìn từng khu nhỏ. Ánh mắt đầu tiên rơi vào khu rừng, nội tâm sửng sốt, nhìn thấy nhiều cây cối khổng lồ, nhưng một thứ là hắn kinh ngạc nhất.
Động vật!
Trời ạ động vật, như mình nghĩ nơi đầy chắc chắn có động vật.
Ban dầu, hắn chọn khu vườn là nơi đầu tiên, đi ra, phát hiện nơi đó không có một côn trùng nào, làm hắn nghĩ rằng nơi đây không có động vật, cho đến khi đọc mấy liều thuốc, nguyên liệu pha chế đều có: cây thân cỏ, đá hoặc vụn đá, mà đá làm sao lại là nguyên liệu, hắn nghĩ cái này chắc do chức vị “thầy thuốc” mới có năng lực biến đá thành nguyên liệu để pha chế và còn lại là động vật.
Khu vườn, hắn đã thấy nguyên liệu đầu tiên, mỏ đá là nguyên liệu thứ hai, thiếu mỗi động vật. Từ manh mối đó suy ra nơi đây chắc chắn có động vật, khả năng được nuôi nhốt ở hai khu vực còn lại, bởi vì lúc đó hắn nghĩ không gian nơi đây, lấy cung điện làm trung tâm, xung quanh chia làm bốn khu.
Tiên Anh Minh phấn khích, quan sát từng loài động vật một. Ở khu rừng có rất nhiều loài vật khác nhau, trong đó có một số loài khá giống ở trái đất về ngoại hình, có lẽ họ hàng, còn lại hắn chưa thấy bao giờ.
Không biết mình có lên mang vài con ra ngoài để nuôi không.
Nếu khu rừng này có động vật, hẳn hai khu còn lại cũng có động vật sinh sống.
Tiên Anh Minh đưa tầm nhìn đến hai khu còn lại.
Hoang mạc, Tiên Anh Minh nhìn đến, thay vì thấy một chú động vật nào, giống như vẻ ngoài khu vực, nơi đây không có một sinh vật nào sinh sống.
Sao lại không có?
Khoan, nhìn kỹ mới thấy nơi đây khá giống mấy nơi hoang vu trong các bộ phim viễn tưởng ha.
Động vật sống ở những nơi như này, thường sẽ sống ở dưới lòng đất, chắc động vật nơi đây cũng có đặc tính như vậy.
Xác minh sự thật, Tiên Anh Minh dùng quyền năng gây lên làn sóng đ·ộng đ·ất toàn bộ hoang mạc.
Chấn động vừa dứt, ngoài mười giây, nhiều chỗ xuất hiện dấu vết nứt vỡ, rụp xuống, tạo một cái hố sâu, một âm thanh gầm gừ của dã thú từ dưới vang lên, sau âm thanh nhiều sinh vật khác nhau lao ra khỏi hố.
Thật sự sống dưới lòng đất mà... Mà nơi đây có nhiều chi tiết giống trái đất vậy? Hay là nhiều nền văn mình bên ngoài vũ trụ đều có một điểm tương đồng giống nhau... Tiên Anh Minh nghi hoặc, rơi vào trầm tư.
Không có manh mối để suy luận xác thực, Tiên Anh Minh chuyển chủ ý đến khu vực còn lại.
Tầm nhìn di chuyển đến khu vực tuyết, đập vào mắt hắn là một con thú tám chân, cả người phủ một lông màu trắng đồng bộ với tuyết, hàm răng sắc nhọn với hai răng lanh dài xuống dưới, đôi tai to nhọn cụp lên, đôi mắt xám trắng.
Còn thú không biết tên này, đang cố cắn nhau với một con thú đồng loại khác, tạo lên một cảnh tượng thích thú với Tiên Anh Minh.
Thời gian trôi đi gần mười phút, Tiên Anh Minh thỏa mãn, tính hiếu kỳ của mình, giờ chủ ý hắn đánh lên hai lâu đài chưa khám phá.
Tiệt thể đang ở khu vực tuyết, hắn chuyển tầm nhìn đến lâu đài nguy nga, sững sờ gần đó. Lâu đài được bảo vệ một lớp trong suốt, Tiên Anh Minh suy đoán được, lớp này bảo vệ lâu đài khỏi động vật t·ấn c·ông vào, ngoài bảo vệ lâu đài, lớp bảo vệ còn kéo dài một đường đến thẳng cung điện, tạo một đường đi oan toàn.
Tiên Anh Minh đưa tầm nhìn vào trong lâu đài, ngoài ý muốn, tầm nhìn đến gần lâu đài, bỗng dừng lại, cho dù hắn làm cánh nào cũng không thể đền gần sát, chứ đừng nói xuyên qua.
Thật kỳ lạ.
Mình không thể nhìn gần lâu đài hay xuyên qua, nhìn vào bên trong được.
Dừng như một lực lượng nào đó, ngăn cách mình đến gần lâu đài.
Rõ ràng mình là chủ nhân nơi đây, làm sao có một thứ kháng lại quyền năng của mình được.
Không biết lâu đài kia giống vậy không?
Tiên Anh Minh, chuyển tầm nhìn đến lâu đài phía Nam, giống như lâu đài phía Tây, hắn làm cách nào cũng không thể nhìn gần lâu đài được.
Sau đó, hắn chuyển đến lâu đài phía Đông, tầm nhìn xuyên qua, đi vào bên trong lâu đài, mà không có một cản trở nào, điều đó làm sản sinh ra nghi vấn trong lòng hắn.
Thử nghiệm lần nữa, hắn lại chuyển đến lâu đài phía Bắc, cũng thế, hắn đều có thể nhìn vào bên trong. Tiên Anh Minh trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, đưa ra một kết luận.
Hai lâu đài hắn không thể xem được, cũng là hai lâu đài hắn chưa vào bên trong ở hình thái thân xác, từ đó kết luận muốn xuyên vào lâu đài, thì hắn phải vào lâu đài bằng thể xác.
Mình thấy khả năng trường hợp một càng ngày càng cao đó, nếu mà mình không thể vào đây bằng thân xác, thì cái gọi là chủ nhân nơi đây chỉ là chuyện cười thôi sao. Mang tiếng chủ nhân, nơi mình cai quản cũng bị hạn chế, đúng là buồn cười mà.
Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy trường hợp hai có khả năng không xảy ra. Theo mình nhìn thấy, hai lâu đài Tây và Nam đều có một con đường bảo vệ dẫn từ cung điện đến lâu đài.
Con đường chỉ dùng khi có ai đó ở trong không gian mới cần còn đường đó, với hắn thì không cần. Khoan, nghĩ lại thì vẫn hắn vẫn có thể kéo người khác vào, có lẽ đường đó dành cho họ chăng?
Thật đúng là rắc rối, nghĩ nhiều nhức cả óc.
Tiên Anh Minh, hắn đang suy nghĩ trường hợp có thể vào đây bằng thân xác, nhớ tới việc kéo người vào đây, nghĩ ngay đến chuyện giao dịch của cô gái “Công lý” và quý ông “Tự Do”.
Tý thì quên mất chuyện này mà.
Hài, chưa già, đã đãng trí rồi.
Hay do gần đây, mình nghĩ nhiều quá, dẫn đến đầu óc mơ màng ta.
Tiên Anh Minh không suy nghĩ lung tung, vừa đúng đang ở lâu đài Bắc, hắn nhìn về hai đồ vật trong hai mươi tám đồ vật đang ở lơ lửng trước mặt. Một chiếc vòng bạch kim và một quả cầu xanh dương.
Hắn dùng quyền năng truyền vào bên trong hai đồ vật một câu nói, đưa chúng dẫn đến hai bản sao đã dung hợp với cô gái “Công Lý” và quý ông “Tự Do”.
“Chuẩn bị giao dịch.”