Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 13: Trò chuyện với em gái.




Chương 13: Trò chuyện với em gái.

Tiên Anh Minh đi xuống nhà bếp, bắt đầu bữa trưa của mình, bây giờ đã hơn 13h rồi, bữa cơm trưa đã đi qua, cô em gái chắc vẫn để dành chút thức ăn trong tủ. Hắn mở tủ lạnh ra thấy chiếc bát canh khoai, cầm ra đem hâm nóng trong lò vi sóng.

Trong quá trình hâm nóng, tiệt thể pha cốc sữa bột. Đang khuấy sữa, đột nhiên có một tiếng nói truyền đến tai Tiên Anh Minh, hắn quay người nhìn cô em gái Linh Anh đi đến máy lọc nước.

“Mấy giờ rồi, mà giờ anh mới dậy?” Giọng điệu cằn nhằn của Linh Anh, nói về chuyện ngủ quá giờ trưa của Tiên Anh Minh.

“Tối qua anh thức khuya ôn bài, nên dậy muộn là chuyện hiển nhiên” Tiên Anh Minh tìm lý do ôn bài đáp lại cô em gái.

“Thật sao?” Linh Anh cầm chiếc cốc nước lọc, quay nhìn anh trai, ánh mắt không tin, nghi vấn hỏi lại.

Em gái à, em đâu cần hỏi kĩ như vậy... Tiên Anh Minh buồn cười.

“Trưa nay, em không ngủ à?” Hắn cười cười, có điểm trêu tức, không trả lời, hỏi lại

Cô em gái này rất thích ngủ nha, hầu hết hôm nào đều ngủ trưa, không bỏ lỡ buổi nào, chắc phải hiếm lắm, do việc bận, mới phải bỏ, ừm, có thể nói là thói quen, sâu hơn nữa là nghiện a.

Linh Anh ánh mắt chán ghét nhìn Tiên Anh Minh, định mở miệng nói gì, bỗng nhìn thấy tấm băng quấn trên đầu anh trai, tò mò hỏi:

“Sao hôm nay anh lại đeo băng vậy?”

Tiên Anh Minh đặt cốc sữa xuống mặt bếp, đưa tay sờ tấm băng màu trắng đeo trên đầu, chủ ý đeo tấm băng là tránh hiện ra viên đá. Viên đá tuy gắn lên trán, nhưng nó không lồi ra quá nhiều, đeo tấm băng lên, cũng không thể nhận ra điểm khác thường được.

Trả lời em gái, Tiên Anh Minh tỏ vẻ nghiêm túc, chỉnh đốn trạng thái, thẳng người, chắp hai tay ra sau lưng, tạo dáng vẻ thư sinh, ngữ khí nhàn nhã đáp lại một câu:

“Một suất cho thủ khoa.”

“Phụt” Linh Anh bị sốc nước khi nghe được câu nói của anh trai, vội lấy giấy khô lau đi, sau đó cười hahaha không kiêng nể, ngó nhìn ra ngoài trời từ cửa sổ, quay lại liếc Tiên Anh Minh, bật cười nói:

“Hôm nay chẳng lẽ có bão sao?”



“Em không tin anh sao?” Tiên Anh Minh mở to mắt, chất vấn.

“Tất nhiên là không rồi...” Linh Anh dứt khoát đáp lại, giọng nói khinh bỉ, lẫn trêu tức nói tiếp: “ Anh nghĩ, em không biết học lực của anh sao? Cái gì thủ khoa? Có mà nằm mơ.”

Tiên Anh Minh không tức giận từ câu nói em gái, cười khẽ, thản nhiên nói:

“Cứ chờ xem.”

“Em sẽ chờ.” Đáp lại lời nói anh trai, Linh Anh cất cốc, bước chậm rãi ra khỏi nhà bếp.

Thấy em gái đi ra khỏi nhà bếp, Tiên Anh Minh không để ý nữa, cầm chiếc cốc sữa lên, uống ực một cái hết sạch, nói thầm:

“Chắc mình không cần ăn cơm đâu.”

Hắn tráng qua chiếc cốc, để lại lên khay, hướng lò vi sóng, lấy bát canh khoai ra, để lại chỗ cũ trong tủ lạnh, tiệt thể cầm theo quả táo, cắn một miếng, cất bước hướng ra nhà khách.

Ra nhà khách, ngồi xuống chiếc ghế sofa, cầm biếc điều khiển tivi, bật youtube lên, bật một bài nhạc nhẹ nhàng, ngả người về sau, thư giãn, suy nghĩ về sự kiện siêu phàm.

Không biết mình lên khai thác gì với không gian huyền bí này đây.

Chẳng lẽ, biến nó thành nơi nghỉ dưỡng hay là ATM.

Mình đem bán một ít cây bên trong hay kim cương, được đống tiền đấy chứ.

Hài, biết làm sao giờ, mang tiếng chủ nhân nơi huyền bí, nhưng lại chẳng thể làm gì lên hồn cho nó, ngoài cái tụ nhóm mới thành lập không lâu.

Nếu không phải mặt trái siêu phàm giả quá nguy hiểm, thì mình gan dạ một chút thực hiện xem sao.

Có vẻ, hai mươi tám đồ vật kia chọn nhầm người rồi, ai lại đi chọn một kẻ không thích dính đến mấy chuyện nguy hiểm như mình chứ.



Nhưng ít ra, từ nơi đó, mình có thể tìm hiểu, tiếp thu được nhiều thứ mới mẻ, từ các nền văn minh khác.

Hơn nữa, đem nó viết thành sách, chắc sẽ hot lắm đây.

Tiên Anh Minh ngửa mặt về sau, dựa cổ lên cạnh ghế, đưa tay sờ lên viên đá, ẩn giấu trong tấm băng, chìm vào trầm tư vài giây, một tiếng nói truyền vào tai, bừng tỉnh khỏi cơn suy nghĩ.

“Ten tèn... Anh Minh.”

Linh Anh bước vào nhà khác, nét mặt vui vẻ, đôi môi mỉm nụ cười xinh xắn, trên tay cầm một tấm bảng, hớn hở đi vào đến gần chỗ Tiên Anh Minh.

Tiên Anh Minh, bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn cô em gái bước đến chỗ mình, ánh mắt đảo qua từ đầu xuống chân em gái một lượt, dừng lại trên tấm băng đỏ trên đầu, với dòng chữ trắng “CỐ LÊN” với tấm bảng “HÃY LÀM HẾT SỨC, ĐỪNG ĐỂ TIẾC NUỐI” nhíu mày, khó hiểu, hỏi:

“Gì đây?”

Linh Anh cười khì khì, ngồi gần xuống chỗ Tiên Anh Minh, giơ tấm bảng lên trước ngực, giọng điệu vui vẻ, hỏi lại:

“Anh thấy sao?”

Tiên Anh Minh, lướt khuôn mặt vui cười cô em gái, rơi xuống tấm bảng, ngữ khí bình tĩnh nói:

“Đừng nói là, em chuẩn bị cái này, để cổ vũ anh vào ngày thi nha?”

“Ping Pong!...” Linh Anh hí hửng gật đầu xác nhận, đưa tấm bảng vào ngực, ôm lấy, cười nói: “Em sẽ dùng tấm bảng này, đứng ở cổng trường thi, cổ vũ cho anh đó.”

“Mà còn cái này nữa...” Linh Anh vén mái tóc lên, hiện rõ dòng chữ “CỐ LÊN” phấn khởi nói: “Anh nghĩ sao?”

Tiên Anh Minh, trong lòng cười khổ, không nghĩ em gái mình lại chuẩn bị kỹ càng, chu đáo, cho ngày thi tốt nghiệp của mình đến thế.

Hắn cảm nhận được một tia ấm áp lượn vòng quanh người, nét mặt vẫn có chút phiền muộn, khuyên bảo nói:



“Không cần phải chuẩn bị như vậy đâu, chỉ là kỳ thi tốt nghiệp thôi mà.”

“Sao không cần...” Nụ cười trên môi Linh Anh, đã dập tắt, nghiêm mặt, ngữ khí chậm rãi nói ra: “Kỳ thi tốt nghiệp, chính là kỳ thi quan trọng nhất đời học sinh đấy, nên anh không thể chủ quan được đâu...”

“À, mà...” Linh Anh nhận ra điều gì, nét mặt trở lại vui vẻ, nụ cười lại hiện lên, hăng hái nói: “Chẳng phải vừa nãy, anh nói muốn trở thành thủ khoa sao? Tấm bảng, khăn băng này sẽ thứ khích lệ anh, giúp anh dễ dàng đạt mong muốn đó.”

Không ngờ, câu nói dối vừa nãy, lại lý do phản bác lại mình... Tiên Anh Minh cười khổ.

Cô em gái hắn, tuy ham tiền, luôn từ chối sai vặt từ hắn, nhưng sâu bên trong cô bé rất quan tâm hắn và bố mẹ. Nhớ những ngày cô luôn giục hắn ôn thi, hay nhắc nhở mấy điều quan trọng về kỳ thi.

Còn một việc cô em gái làm hắn rất là ngại ngùng, xấu hổ và khó chịu, là cô em giới thiệu hắn cho một người chị ở trường cấp ba khác gần nó học, nói rất nhiều điều tốt của hắn cho cô ấy, còn nói hắn và cô ấy rất hợp, quan trọng hơn, là nó còn tự tạo một cuộc gặp gỡ cho hai người. Nghĩ lại lúc đó hắn cực kỳ xấu hổ, vác khuôn mặt ngại ngùng về nhà mắng và chỉnh đốn lại nó.

Hắn không thích, nhưng ít ra hắn cảm nhận được quan tâm từ cô em gái, tuy hơi thái quá.

Hắn nhìn cô em gái thích thú, ôm lấy tấm bảng, đành lòng bất đắc dĩ, nói:

“Được rồi, em cứ làm thứ em thích là được.”

“Ok anh” Linh Anh vui sướng, cầm theo tấm bảng đứng lên, rời khỏi nhà khách, chân phải bước lên bậc một cầu thang, bỗng quay người lại, hướng Tiên Anh Minh, nhắc nhở vài điều:

“Đúng rồi, còn ba ngày nữa thi tốt nghiệp đấy, thời gian này, anh nên nghỉ ngơi cho đầu óc thoải mái, đỡ buồn phiền, mới tập trung làm bài được.”

“Mà, hôm nay là đến lượt anh lau nhà đó, bây giờ rảnh, thì anh làm luôn một thể đi” Dặn dò xong, cô bước lên tầng hai.

Ba ngày nữa sao?

Chắc mình chuẩn bị đi xin visa, bay sang mỹ bán ít kim cương đây.

Mà không biết cách nào để vào lại nơi kia nhể?

Thôi đành để tí nữa, thăm dò xem, giờ lau nhà đã.

Tiên Anh Minh tắt tivi, đứng dậy, há to miệng, đưa tay lên che, ngáp một cái thật lớn, thở phào một hơi, cất bước đi ra ngoài sân lấy cây chổi lau nhà.