Chương 12: Không phải là mơ
Bên trong cung điện hoa lệ, chiếc ngai vàng trống không, bỗng xuất hiện ra hình bóng người, từ mờ ảo đến rõ ràng. Cô gái “Công Lý” mở mắt lướt nhìn xung quanh, hạ mắt xuống bên dưới, thấy hai linh gác trấn thủ ở đó.
Mình trở về rồi sao?
Một sự kiện trải qua đầy huyền bí nha.
Không ngờ mình có thể giao tiếp được những người đến từ vùng đất bên ngoài, tiếp xúc đến một vị thần bí cường đại, khó lường.
Mình nghĩ tạo ngộ này, sẽ giúp mình đảo lộn lại tình cảnh hiện tại. Thật mong chờ.
Cô gái “Công Lý” đưa mắt nhìn hai lên lính gác, ánh mắt băng lãnh, giọng nói uy nghiêm vọt thẳng đến người:
“Các ngươi làm gì ở đây?”
Hai tên lính mặc bộ giáp màu vàng bóng, trên tay cầm một thanh thương, đầu thương gắn một lưỡi kiếm dài.
Hai người nghe thấy tiếng nói, giật nảy mình, với kinh nghiệm một người lính, hai người chuyển sang thế phòng thủ, cảnh giác, đưa mũi thương chéo lên đằng trước, hai tay nắm thủ một khoảng cách, quay người về chiếc ngai vàng, bước chân phải lên một bước, cong đầu gối, tạo tư thế phòng thủ, cả hai đều to:
“Ai!?”
Cô gái “Công Lý” không để ý tới hành động hai người, đôi nhãn quang lướt qua vòng âm lãnh, ngữ khí lạnh lẽo vang lên:
“Các ngươi định tạo phản sao?”
“Hả” Hai người lính ngước mặt lên nhìn thấy một hình bóng ngồi trên ngai vàng, trong lòng hoảng sợ, vội quỳ một đầu gối xuống, thả chiếc thương trên tay ra, đưa tay phải chéo lên ngực trái, giọng điệu tôn kính nói ra:
“Chúng thần không dám, thưa Nữ Hoàng.”
“Vậy các ngươi ở đây làm gì?” Cô gái “Công Lý” không nói vấn đề này nữa, cô biết đó phản xạ tự nhiên của một người lính, không truy cứu sâu, hỏi tại sao ở đây. Cô cũng biết được đáp án câu hỏi. Mình biến mất, hẳn sẽ gây lên b·ạo l·oạn, hai người ở đây được cử canh gác chỗ này, chờ mình trở về đây mà.
“Chúng thần nghe theo lệnh tướng quân Edison Iavan, canh gác nơi đây” Tên người lính bên phải, thẳng người, hướng mắt lên chiếc ngai vàng trên cao, giải thích.
“Được rồi, các ngươi ra đi, nói với họ ta đã trở về rồi” Vẻ mặt cô giãn ra một chút, ngữ khí bình tĩnh ra lệnh cho lính canh.
“Vâng thưa Nữ Hoàng” Hai người cầm theo cây thương, đứng lên, để cây thương thẳng đứng, cúi người hành lễ, trùng điệu xoay người, theo bước chân đồng đều cất bước ra ngoài.
Hai tên lính chưa đi ra ngoài bao lâu, cánh cửa cung điện lại mở ra, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu đỏ lộng lẫy đi vào, đến gần bậc thang ngai vàng, quỳ gối, cong mình, hành lễ, ngữ khí trầm bổng, không có điểm tôn kính mở miệng:
“Thưa Nữ Hoàng, lúc nãy người đã đi đâu?”
“Cả vương quốc đã b·ạo l·oạn, khi biết tin người bất giác biến mất.”
“Mong Nữ Hoàng, cho thần xin câu trả lời, truyền xuống trấn an người dân.”
Cô gái “Công Lý” nhìn vị tướng quân này, nội tâm cười giễu một cái, con mặt trở lại băng lãnh, giọng nói uy nghiêm lên tiếng:
“Người thông báo cho người dân rằng ta vẫn ổn.”
“Chuyện ta m·ất t·ích, nói với họ, do ta quá chán, tự ý rời đi du ngạo một hồi là được.”
“Và bây giờ ta muốn được yên tĩnh, ngươi lui ra ngoài, không cho phép ai bước vào đây.”
Tướng quân Edison Iavan, nghe vậy, trong người không bằng lòng, định lên tiếng hỏi tiếp, nhưng kìm lại, hành lễ một cái, đứng dậy, quay người đi ra khỏi cung điện.
Trên đường đi, con mắt màu vàng uy nghiêm của ông đã không còn, biến đổi thành màu đỏ, hung tợn như một con mãnh thú, hắng giọng, hầm hừ một cái, bước qua cánh cửa cung điện.
Cô gái “Công Lý” nhìn thấy tướng quân Edison Iavan đi ra khỏi cung điện, cô mới thở phào một hơi, vẻ mặt hiện lên mệt nhọc, suy nghĩ tới tình cảnh của mình.
Cô tuy hiện tại là “Nữ Hoàng” của một vương quốc, nhưng “Quyền lực” không lớn, cô mới lên ngôi không lâu, quyền h·ành h·ạn chế, chúng thần lợi dụng trỗi dậy dục vọng lật đổ.
Ngôi vương trước kia chính là phụ vương của cô, người chính là siêu phàm giả, người trở thành siêu phàm giả không lâu khi hạ sinh cô. Lợi dụng sức mạnh khủng kh·iếp từ siêu phàm giả, người trấn áp được quần chúng, đưa vương quốc trở nên yên bình.
Do trở thành siêu phàm giả quá nguy hiểm, phụ vương đã không truyền lại phương thức cho cô, mà truyền lại cho kẻ thân tín nhất bên người, ai ngờ chính đó lại cơ sở của cuộc nổi loạn lật đổ ngai vàng, kẻ thân tín là tướng quân Edison Iavan, khi được truyền phương pháp thành siêu phàm giả, hắn ngay lập tức thực hiện, vẫn lặng lẽ bên phụ vương, cho tới khi người mắc được căn bệnh không thể chữa, sau đó truyền lại ngôi vương cho cô, thì hắn mới hiện ra khuôn mặt thật sự của mình, tuy chỉ hành động trong bóng tối, nếu ai không ngu ngốc sẽ nhận ra được.
Giờ đây, một cơ hội ngàn vàng giúp cô giữ vững ngai vàng, còn tiệt tay áp chế những kẻ có ý tứ nổi loạn. Tạo ngộ bị kéo vào nơi thần bí, cô tạo được giao dịch phương pháp siêu phàm giả từ quý ông “Tự Do”.
Tại sao cô lại chọn chức vị “chiến binh” thay vì hai chức vị có tận hai cấp độ kia. Bởi vì theo lời nói của quý ông “Tự Do” để thăng cấp rất tốn thời gian và khó thực hiện, vì thế với lợi ích sức mạnh kinh khủng của cấp độ một “chiến binh” nó ban cho cô năng lực đủ phản kháng cuộc nổi loạn này.
Nếu như phán đoán không sai, cuộc nổi loạn gần như chính thức bắt đầu, khi cô biến mất khỏi cung điện. Một người vô thức biến mất, mà không để lại dấu vết gì, rồi lại xuất hiện chỗ cũ, không một tý âm thanh, cho dù kẻ ngốc cũng không tin chuyện đó không dính tới siêu phàm.
Những kẻ nổi loạn hẳn phán đoán, cô đã được phụ vương ban cho một tạo hóa, có thể đảo ngược tình thế, bọn chúng sợ kế hoạch đổ bể, đẩy nhanh tiến độ lên.
Vì thế cô cần phải gấp gắp trở thành siêu phàm giả.
Cô gái “Công Lý” dùng ngón trỏ đập nhẹ vào viên cầu nhỏ treo bên cạnh ghế, nhắm mắt, hơi dựa về sau, nhàn nhã nghỉ ngơi.
Ba phút sau, cánh cửa cung diện lần nữa mở ra, một người phụ nữ đi vào, mặc trên bộ đồ màu đỏ đồng bộ với mái tóc đỏ rực của cô, đi đến gần bậc thang, cô hạ người hành lễ, ngữ khí nhẹ nhàng:
“Thưa Nữ Hoàng.”
Cô gái “Công Lý” dần mở mắt ra, ánh mắt không còn băng lãnh khi nhìn kẻ khác, không cần cất giấu sự mệt mỏi, hạ mắt nhìn xuống người phụ nữ đang quỳ dưới bậc thang, nhàn nhạt mở miệng:
“Ngươi mang đến phòng ta, 2 sign vàng.”
Cân lượng từ vùng đất cô với vùng đất Keelin khác nhau, bởi vì trong cung điện được Tiên Anh Minh dùng quyền năng phiên dịch, nghe hiểu, lên khi Keelin nói 3 weigh vàng, cô thì nghe ra được 2sign vàng.
“Đừng để cho ai biết, kể cả phụ vương ta.”
“Vâng, thưa Nữ Hoàng” Người phụ nữ hành lễ, đứng dậy, xoay người đi cung điện.
Người phụ nữ này là Silas Scarlet, tuy không biết tên cấp vị cô là gì, nhưng người nãy đã ở bên chăm sóc cô từ nhỏ tới giờ, cảm xúc cô với Scarlet rất thân thuộc, gần như người thân vậy, nhiều việc không tiện làm, cô đều giao Scarlet làm hộ.
Bây giờ cô chuẩn bị vàng trước, nhưng không giao dịch luôn, vì trước khi kết thúc tụ họp, cô nhảy cảm được sự vội vã từ hành động lời nói của ngài “Vĩnh Hằng” suy đoán ra hiện tại ngài không quá rảnh, để thực hiện giao dịch. Nên cô đành rời đi một thời gian.
Cô gái “Công Lý” suy nghĩ một trận vấn đề nào đó, đứng lên, bước chậm xuống cầu thang, hướng ra bên ngoài cung điện.
...
Trong còn đường hầm âm u và ẩm mốc, một hình bóng mờ ảo xuất hiện, sau đo một ngọn lửa cháy lên, xua tan bóng tối bao quanh nó và hình bóng.
Keelin trên tay cầm một cây đuốc làm bằng đá, trắng như phấn, hắn nhìn một chút xung quanh rồi ngồi xuống đất, bắt đầu nhớ lại ký ức về nơi thần bí vừa xong.
“Thần” sao? Không nghĩ đến khi mình còn sống có thể gián tiếp, tiếp xúc với tồn tại này.
Cũng phải cảm ơn, tên khốn Jarwon Aurdy Orrin, nếu hắn không mở cuộc tàn sát, thì việc mình có liên hệ tới “thần” bị bại lộ, sẽ mang đến cho mình rất nhiều phiền phức đây.
Nếu hắn không mở cuộc tàn sát, khiến mình phải bỏ trốn, thì trường hợp bỗng nhiên mình biến mất trước mặt tất cả đoàn thám hiểm, dẫn đến kinh động. Họ có từ quả cầu suy đoán ra mình biến mất cùng nó có liên hệ, mối liên hệ chính là “thần”.
Cảm ơn, thì không nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày đâu, Jarwon Aurdy Orrin. Chờ tao đi ra khỏi đây, tao sẽ tìm mày... Keelin con ngươi hiện lên vòng sát ý, đôi tay siết chặt, trong đầu hiện ra mờ ảo một hình bóng.
Vài giây sau, tinh thần ổn định lại, sát khí vụt tắt, Keelin hít một hơi thở sâu, ngửa mặt lên cao, ánh mắt xanh biếc long lanh, biểu hiện sự t·ang t·hương, đôi mắt ứng đỏ, vài giọt nước mắt tràn ly, lăn xuống đôi má, giọng điệu tiêu điều, không nhanh không chậm nói:
“Hãy chờ anh, Dilys, anh đã tìm thấy cơ hội để đưa em quay trở lại rồi.”
Trong đầu hắn hiện lên một hình bóng người phụ nữ, dịu dàng, ôn hòa và mộc mặc, đang cố nấu ăn những món ăn ngon, cho dù kỹ năng nấu nướng của mình rất kém. Keelin nước mắt vẫn cứ rơi, giọt nước mắt lấp lánh trong ánh lửa hư ảo, rơi xuống thẩm thấu vào lòng đất lạnh lẽo, hòa vào bên trong màn đêm.
...
Bên trong căn phòng gỗ, trên chiếc giường một thiếu nữ đang nằm ngủ. Selina, cô đã được đưa về căn phòng của mình, nhưng cô vẫn trong tình trạng hôn mê, sau khi nhìn thấy hình ảnh không thấy.
...
Bình minh vừa rạng, phương đông ứng đỏ, ánh nắng nóng bức đưa cả không gian đi vào hư ảo, tạo lên những ảo ảnh phản chiếu trên làn đường.
Căn phòng ngủ Tiên Anh Minh, vài thanh sáng vàng chói, rơi từ khe hở tầm rèm chiếu vào một đường thẳng, ánh sáng mở ảo xua tan một chút bóng đêm, đưa căn phòng trở nên ảm đạm.
Tiên Anh Minh nằm ngửa trên giường, thời gian ngủ đã phục hồi toàn thể lực, điều hòa thân xác, mang đến cho hắn tinh thần rất thoải mái. Hắn tỉnh dậy, đôi mắt lờ mờ mở lên, tuy vẫn còn điểm uể oải hiện trên đôi mắt.
Hắn vươn tay thẳng lên, ưỡn cong ngực, ngáp một cái, thả lỏng tay, cho chúng tự rơi, giọng nói vẫn còn mệt mỏi, phàn nàn:
“Mệt thế không biết.”
Một giấc mơ kỳ diệu nha. Không nghĩ tới đêm qua mình lại mơ giấc mơ huyền ảo như vậy.
Sao giấc mơ, mình cảm thấy rất chân thật nha, như kiểu đúng như mình đã trải qua thực tế.
Tiên Anh Minh nhớ lại sự kiện xảy ra ở trong khu vườn, đi qua cơn hôn mê, hắn tỉnh dậy cứ nghĩ đó chỉ là giấc mơ. Đúng a, khó ai có thể tin được đó là sự thật.
Theo bản năng, hắn dùng tay phải xoa mặt, quá trình xoa, bàn tay xoa lên vầng trán, chạm phải thứ dính trên đó, lần nữa đưa tay lên trán kiểm tra, đúng như lúc nãy, bàn tay sờ được một thứ gắn chặt trên trán mình.
Hắn rùng mình, bật người dậy, đưa cả hai tay sờ lên trán, ánh mắt kh·iếp sợ, nhớ tới sự kiện xảy ra trong giấc mơ, sửng sốt thốt lên một câu:
“Không lẽ, không phải là mơ sao.”
Xác nhận việc đó, hắn bật ra khỏi giường, bước nhanh tới bàn học, đôi tay cuống quýt lục lọi tìm chiếc gương nhỏ, vài giây tìm kiếm, cuối cùng tìm được, đưa lên trước trước mặt, trong lòng thấp thỏm, gợn sóng mãnh liệt.
Ánh sáng từ bên ngoài, đi qua khe hở, rơi vào chiếc gương, chiếu rõ, hiện lên khuôn mặt của Tiên Anh Minh.
Mái tóc lộn xộn, che bớt đi một phần mái, nhưng vẫn hiện rõ ra một viên đá màu xanh lam, hấp thụ ánh sáng, tỏa ra lấp lánh trên trán Tiên Anh Minh, viên đá gắn trên vầng trán như một với hắn.
Sự kiện huyền bí kia, không phải là một giấc mơ, mà là thật!
Những chuyện mình trải qua trong đó, đều là thật.
Bảo sao mình cảm thấy, nó cứ chân thật thế nào.
Tiên Anh Minh mở to mắt kh·iếp sợ nhìn hình ảnh bên trong tấm gương, trong đầu những ký ức chuyện bên trong khu vườn đang dần hiện lên, khiến trái tim hắn đập nhanh, hơi thở có chút nặng nề, đầu óc mơ hồ.
Một hồi lâu, tất cả ký ức về khu vườn đã quay lại, Tiên Anh Minh thở dài một hơi, để chiếc gương lên trên bàn học, quay lại giường ngủ, nằm ngửa lên trên, con mắt chăm chú nhìn trần nhà, thấp giọng mở miệng:
“Có vẻ mình dính vào một chuyện siêu nhiên, mà không thể quay đầu lại được đây a.”