Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 11: Ta là Vĩnh Hằng




Chương 11: Ta là Vĩnh Hằng

Cô gái “Công Lý” đầu tiên hưng phấn, nội tâm vui mừng, nở một nụ cười xinh đẹp, nghĩ đến cảnh mình trở thành siêu phàm giả, cả người kích động khiến biểu cảm có chút mất kiểm soát, phát hiện mình đang bị ngài “Vĩnh Hằng” chú ý, vội kìm lại cảm xúc, áp chế giọng điệu, nhàn nhã mở miệng:

“Vậy cuộc trao đổi chúng ta giao dịch như thế nào?”

Keelin hơi cau mày, khi nghĩ đến vấn đề này, trầm mặc ba giây, mới giãn mặt ra, ngữ khí bình tĩnh nêu cách thực hiện vấn đề:

“Hiện tại tôi có thể cho tiểu thư đây phương pháp nghi thức trở thành chức vị ‘chiến binh’ trước, rồi cô sẽ gửi vàng lại cho tôi sau tụ họp kết thúc...” Nói đến đây, hắn dừng lại vài giây, đôi mắt xanh biếc tựa biển cả sâu thẳm nhìn chăm chú cô gái, hơi liếc lên trần cung điện một cái, nở nụ cười âm hiểm, giọng điệu có chút lạnh lẽo nói tiếp: “ Với thân phận cao quý của tiểu thư đây, tôi nghĩ sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc giao dịch của chúng ta, đúng không?”

Ý người này là sao?

Nghi ngờ mình không giao đủ vàng sao?

Mình không nghĩ một ngày, “Nữ Hoàng” của một vương quốc “Lông Vũ” lại bị người khác khinh thường về tiền bạc.

Cô gái “Công Lý” chỉ số thông minh không phải thấp, nên cô hiểu rõ ý tứ từ câu cuối của Keelin, lồng ngực khó chịu, có chút bực tức, nhíu mày, nghiêm túc nói:

“Yên tâm, nếu như anh nói, sẽ giao dịch cho phương pháp trước, vậy sau khi tụ họp kết thúc tôi sẽ chuyển số vàng anh cần...” Cô thấy điều không ổn, trầm giọng nói: “Hơn nữa, làm sao để tôi xác nhận phương pháp của anh là đúng? Cho dù có nhận phương pháp luôn, tôi cũng không thực hiện để xác minh.”

Keelin nghe câu trả lời kiên định trước của cô gái trước mặt, cũng không gợn sóng bao nhiêu, bởi vì cuộc giao dịch này, được vị “thần” chứng kiến, há có thể l·ừa đ·ảo được, nếu không sẽ chọc giận “thần” mất.

Keelin, mỉm cười hàm hồ lên tiếng xác nhận:

“Yên tâm đi, cuộc giao dịch được ngài “Vĩnh Hằng” chứng kiến, nên phương pháp tôi đưa rất là chính xác”.

Khi nói xong, để làm yên lòng tiểu thư đây, hắn đứng lên, đưa tay phải nắm chặt để trước tim, tay trái dựa sau lưng, cúi người hướng lên trần cung điện khẩn cầu:

“Thưa ngài Vĩnh Hằng, ngài có thể chứng kiến cuộc giao dịch này của chúng tôi được không?”

Lời khẩn cầu Keelin chưa dứt vài giây, một âm thanh vang lên:

“Một chuyện nhỏ!”

“Đây là vinh hạnh của chúng tôi, ngài Vĩnh Hằng” Keelin tôn kính nói, sau đó chuyển hướng về phía cô gái “Công Lý” mỉm cười, gật đầu một cái, lần nữa hành lễ, trịnh trọng nói:

“Lấy ngài Vĩnh Hằng tôn kính làm chứng kiến.”

Cô gái “Công Lý” yên lòng khi được vị tồn tại cường đại thần bí này, chứng kiến, cũng đứng lên, đặt úp bàn tay phải giữa ngực, tay trái kéo nhẹ chiếc váy óng sang, cúi người thể sự kính trọng, ngữ khí êm ái mở miệng:

“Lấy ngài Vĩnh Hằng tôn kính làm chứng kiến.”

Cả hai hành lễ xong, cùng nhau ngồi xuống. Cô gái “Công Lý” phát hiện ra, mình chuyển số vàng cho quý ông “Tự Do” kia như nào, hai người đều đến vùng đất khác nhau mà, mở miệng đưa ra vấn đề:

“Vậy làm sao để tôi chuyển số vàng này cho anh?”



Keelin trên mặt vẫn hiện nụ cười, bỗng nghe được vấn đề, nụ cười đã biến mất, chìm vào trầm mặc vài giây, thật sự, do sự việc xảy ra quá nhanh với phải suy nghĩ, nhớ lại nhiều thứ, hắn không có thời gian suy nghĩ ra vấn đề này.

Năm giây suy nghĩ cách giải quyết, song nhãn hắn sáng lên, vấn đề giải quyết vốn dĩ luôn nằm ở đây, nằm trên tay ngài “Vĩnh Hằng” ngài có thể trong vô thức đưa họ vào đây, cho thấy “Quyền năng” ngài kinh khủng như nào, nếu ngài tiện tay, vấn đề của họ sẽ được giải quyết dễ dàng.

Keelin phân tích tỉ mỉ, lần nữa đứng lên hành lễ, khẩn cầu:

“Thưa ngài Vĩnh Hằng, thật hổ thẹn khi làm phiền ngài, không biết ngài có thể dùng ‘Quyền năng’ của mình, tiệt tay thực hiện cuộc giao dịch nhỏ này cho chúng tôi được không?”

“Đúng vậy thưa ngài” Cô gái “Công Lý” không đứng lên, ngồi nguyên ở chỗ, ngẩng đầu cao, phụ họa cho lời Keelin.

Một âm thanh đáp lại lời khẩn cầu của hai người:

“Lại chuyện nhỏ!”

“Cảm ơn ngài.” Keelin và cô gái “Công Lý” cùng lên tiếng.

Cô gái “Công Lý” lần nữa ngẩng đầu, ngữ khí trang nhã mở miệng:

“Vậy trong cuộc giao dịch, chúng tôi cần làm gì, thưa ngài Vĩnh Hằng?”

Câu hỏi cô gái “Công Lý” vừa tan biến trong cung điện rộng lớn vài giây, âm thanh trả lời Tiên Anh Minh vang lên:

“Các người chỉ cần thực hiện theo lời ta nói là được!”

“Ta sẽ ban cho các người một chú văn!”

“Hãy dùng nó, nếu muốn kết nối với ta!”

Keelin, cô gái “Công Lý” và Selina ngồi ngoài theo dõi cuộc giao dịch từ này đến giờ, nghe được ban cho chú văn, trong lòng gợn sóng kích động, tập trung tinh thần lắng nghe.

Bên ngoài cung điện.

Ba người họ đều bị ba đồ vật kia dung hợp vào người rồi.

Nếu họ trở về thực tại, khẩn cầu bằng tiếng nói, mình có thể thông qua vật đó, nhận được và đáp lại.

Tiên Anh Minh nghĩ đi nghĩ lại câu chú văn, chỉnh sửa hợp lý với thân phận của mình, sau khi cảm thấy ổn thỏa, mới truyền câu chú văn vào bên trong cung điện.

Bên trong cung điện.

Một âm thanh vang lên, lần này âm thanh không to lớn nữa, âm ngữ không lớn cũng không nhỏ, bình thản vang lên:



“Trong tinh không hắc ám

Tồn tại và mãi mãi

Chúa tể thần bí cai quản vận mệnh

Người đứng sau tấm màn đỏ

Ta khẩn cầu ngài

Lấy danh hiệu xưng tên

Vĩnh Hằng!”

Chú văn lời khẩn cẩu, như một làn sóng nhẹ nhàng, lướt võng toàn bộ cung điện, rồi dần dần tan biến, đưa cung điện trở lại yên tĩnh.

“Trong tinh không hắc ám... Chúa tể thần bí... Lấy danh hiệu xưng tên, Vĩnh Hằng!” Selina mặc niệm đoạn miêu tả lời khẩn cầu, bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, lảo đảo, đầu óc quay cuồng, con mắt mờ hồ, lờ mờ nhìn thấy một màn đêm u ám, lạnh lẽo và cô đơn, không có một tia sáng nào, cho tới khi một hình bóng mờ mịt hiện lên, không rõ thân hình, chỉ thấy phía trên vầng trán phát ra một tia sáng màu xanh lam chiếu rọi rực rỡ xua tan màn đêm xung quanh, cứ thế lan tỏa đi xa hơn.

Cuối cùng, hình bóng được ánh sáng chiếu lên, thân hình hiện rõ ra, nhưng vẫn không biết đó là nam hay nữ, chỉ thấy hình bóng người này toát ra khi tức cổ xưa, tràn ngập vẻ t·ang t·hương, cảm giác người này một mình cô đơn trong màn đêm u ám, cô tịch đã rất là lâu rồi.

Màn đêm bây giờ đã không còn nữa, chỉ còn lại một màn sáng màu xanh lam như dòng nước biển nhẹ nhàng dập bênh. Nhưng hình bóng kia vẫn bị bóng đêm phủ quanh, cho dù ánh sáng phát từ người đó, cũng không thể xua tan đi.

Hình bóng ngẩng đầu lên, mở miệng với ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng không có điểm cảm xúc nào:

“Ta là ai?”

Sau khi hỏi mình là ai, hình bóng lần nữa mở miệng, như cũ, ngữ khí nhẹ nhàng, thay vào đó, cảm nhận được sự cô đơn, bi thương bên trong giọng nói:

“Ta, chúa tể tận cùng bên trong hắc ám,

Kẻ mang lại niềm hi vọng cho muôn loài,

Chúng sinh xưng hô ta là...

Vĩnh Hằng!”

Câu nói kết thúc, khung cảnh cũng biến mất theo, phảng phất như chưa từng xuất hiện vậy. Hình ảnh biến mất, Selina quay trở lại thực tại, cảm thấy tinh thần kiệt quệ, sức lực không còn bao nhiêu, hơi thở hồng hộc, hôn mê nằm ngả lên mặt bàn, đưa đến sự chú ý từ cô gái “Công Lý”.

Chuyện gì với thiếu nữ “Thiên Nhiên” này vậy? Hay do ngồi chờ cuộc giao dịch của mình với quý ông “Tự Do” quá lâu, dẫn đến mệt mỏi? Như vậy thì hơi thiếu lịch sự nha... Cô gái “Công Lý” hiếu ký đánh giá Selina, nhẹ nhàng hỏi thăm:

“Cô bị làm sao vậy?”

Nhưng cô vẫn không nhận được câu trả lời, thay vào đó một âm thanh vang từ vị "Vĩnh Hằng" vang lên:

“Các người chuẩn bị thứ mình cần giao dịch, đọc câu chú văn lên!”



“Ta sẽ giúp các chuyển giao!”

“Vâng, thưa ngài” Cô gái “Công Lý” vẻ mặt vui mừng, vội cất giấu cảm xúc sâu vào trong lòng, ngữ điệu nhẹ nhàng, tôn kính nói ra.

Keelin đang trong cơn suy nghĩ về vài thông tin khủng kh·iếp mà hắn nắm bắt được, bỗng nghe câu nói của ngài Vĩnh Hằng trong lòng hiện sự kính sợ, định lên tiếng hành lễ, lại nhận được âm thanh tiếp:

“Tốt, hôm nay tụ họp đến đây thôi!”

Hai người có chút ngơ ngác, trong đầu đều có cùng suy nghĩ “Ngài Vĩnh Hằng bận việc gì sao?” nhưng cả hai không dám hỏi nhiều, cúi người hành lễ, cùng lên tiếng:

“Tuân theo ý chỉ của ngài.”

Cô gái “Công Lý” liếc nhìn thiếu nữ “Thiên Nhiên” vẫn nằm gục trên bàn, vội gọi nhắc nhở, thì một tầng ánh sáng bao phủ lấy cô, đưa cô biết mất khỏi cung điện.

Bên kia, Selina đang nằm trên bàn với Keelin cũng bị ánh sáng bao phủ, biến mất khỏi cung điện.

Ánh sáng dần tan biến, cung điện trở lại yên tĩnh ban đầu, trống vắng chỉ còn lại chiếc bàn và ba chiếc ghế.

Bên ngoài cung điện.

Tiên Anh Minh nằm ngửa ra đằng sau ghế, thân thể uể oải, đôi mắt nhắm lại, đôi tay thả lỏng, rũ thẳng xuống dưới, cố gắng hít thở.

Câu chú văn, kinh khủng như vậy sao, hay nói chạm tới ranh giới gì đó?

Không nghĩ đến, truyền lời khẩn cầu xong, cả người mình cạn kiệt sức lực, cả tinh thần lẫn thể xác trở nên kiệt quệ.

Lần này sức lực bị hút còn nhiều hơn cả ba lần trước, điều mới mẻ có lẽ nằm ở lời khẩn cầu.

Nghĩ đi nghĩ lại, lời khẩn cầu mình khá giống mấy lời khẩn cầu của các vị “thần” hay do nơi đây truyền uy năng vào lời khẩn cầu, đưa nó lên tầng cao khác, chứ không phải lời khẩn cầu bình thường để hắn nhận biết kết nối.

Mình gần như chuẩn bị rơi vào b·ất t·ỉnh sau khi truyền câu khẩn cầu cho ba người, cũng may mình cố gắng gượng vài câu truyền vào trong, kết thúc tụ họp.

Nếu mình mà b·ất t·ỉnh, mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối, khả năng thân phận mình bị lộ ra ngoài. Cũng may.

Giờ mình đã không còn sức nữa, chẳng biết lúc nào rơi vào hôn mê, đến lúc trở về rồi.

Tiên Anh Minh, ý niệm trong đầu hình ảnh căn phòng, dùng quyền năng đưa hắn trở về.

Ý niệm vừa dứt, giống như ba người vừa xong, một tầng ánh sáng bảo phủ hắn rồi cùng nhau biến mất.

...

Bên trong căn phòng ngủ Tiên Anh Minh, vài ba tia sáng ảm đạm chiếu rọi qua khe rèm vào bên trong căn phòng.

Trên chiếc giường, một hình bóng bỗng xuất hiện, nằm b·ất t·ỉnh ở trên, là Tiên Anh Minh, hắn đã rơi vào hôn mê, sau khi dồn hết sức còn lại đưa mình trở về.