Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 8: Cuộc nói chuyện giữa đêm (đã chỉnh sửa)




Chương 8: Cuộc nói chuyện giữa đêm (đã chỉnh sửa)

Chương 8: Cuộc nói chuyện giữa đêm (đã chỉnh sửa)

Năm nhất tân sinh của học viện Gryffindor đi theo huynh trưởng Percy rời đại sảnh đường. Chúng nó bước lên hành lang bằng đá cẩm thạch dẫn đến thang lầu. Sau khi ngồi xe lửa cả một ngày trời mệt mỏi cùng với cái bụng no căng bởi bữa tiệc tối nay đã làm Tom trở nên vô cùng buồn ngủ. Nó mặc kệ các bức tranh trên tường đang bàn tán về các tân sinh mà trở nên giống như một người bị mộng du chỉ biết đi về phía trước.

Không biết chúng nó đã đi qua không biết bao nhiêu thang lầu, quẹo qua bao nhiêu ngã rẽ. Ngay cả Peeves cũng không thể cản dòng người lại được bao lâu. Cả bọn cuối cùng cũng dừng lại ở cuối một hành lang cụt. Trên bức tường đối diện đoàn người được treo một bức chân dung miêu tả một người phụ nữ phúc hậu mặc một váy màu hồng.

"Long tra" (Caput Draconis). Huynh trưởng Percy đọc mật khẩu để vào phòng. Anh cũng dặn dò bọn nó phải nhớ mật khẩu cho kỹ nếu không thì không được vào phòng sinh hoạt chung.

Bức chân dung lung lay tránh ra, để lộ một cái động hình tròn. Bò vào trong là một phòng thoải mái hình bầu dục chứa đầy những chiếc ghế bành êm ái. Huynh trưởng Percy hướng dẫn các nam sinh và nữ sinh năm nhất vào các phòng ngủ khác nhau.

Tom, Harry, Ron Neville cùng với bạo phá quỷ tài Seamus Finnigan và Dean Seamus 6 người được xếp vào chung một phòng ngủ. Đây là một căn phòng ấm cúng được trang trí bằng màu đỏ và vàng. Mỗi người có một giường bốn cọc riêng và có bảng tên của mình trên đó, hành lý và thú cưng đã được đặt dưới chân giường của mỗi người.

Chúng nó đã quá mệt mỏi rồi nên lao ngay lên giường. Tựa đầu trên chiếc gối nằm êm ái mà chìm vào giấc ngủ. Ngày cả thói quen tắm rửa trước khi ngủ của Tom cũng không thể kéo nổi nó ra khỏi giường mà vào phòng tắm được.

Vào nửa đêm gần sáng, thân thể ngứa ngáy khó chịu do chưa tắm làm Tom không thể tiếp tục ngủ được nữa. Nó nửa mê nửa tỉnh cởi bộ đồng phục cũ mà tối qua vẫn quên thay ra, tìm trong rương hành lý bộ đồng phục mới rồi mới thất tha thất thiểu đi vào phòng tắm.

Nước lạnh làm nó hoàn toàn tỉnh ngủ. Tom nhớ lại hành trình mới của mình. Hôm nay nó đã chính thức nhập học Hogwarts.

Khi thần thanh khí sảng bước ra từ phòng tắm, Tom thấy Harry đang ngồi ôm gối trên bậc cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa. Ánh trăng dịu nhẹ chiếu sáng khuôn mặt nhỏ gầy của thằng bé như. là một bức tranh vậy.

"Mình đã đánh thức cậu sao,Harry? Cho mình xin lỗi vì điều đó."

"Không phải tại cậu, chỉ là tại mình gặp ác mộng mà thôi. Với lại ..... Mình rời giường trước cậu" Như nhớ đến chuyện vừa rồi, Harry giọng càng ngày càng nhỏ, mặt thì đỏ bừng tránh đi Tom.

Làm sao mà nó có thể đối diện với thân mình nhỏ bé nhưng tràn đầy v·ết t·hương ấy của thằng bạn cùng phòng. Tất cả đều là v·ết t·hương cũ. Đây là lần đầu tiên nó cảm thấy gia đình Dursley đối xử không tệ với mình, ít nhất thì thằng anh họ đánh nó cũng không hề để lại sẹo như vậy.

Nghe tới đây Tom hoá đá tại chỗ. Trong đầu nó như có ngàn vạn người đang mắng nó biến thái. Nhìn xem, nhìn xem nó vừa mới làm cái gì, lõa bôn trước mặt một đứa bé mười một tuổi, với lại hai đứa mới gặp mặt vài tiếng trước.

Nó không biến thái thì là gì? Quần lót của Merlin, Tom bắt đầu cảm thấy chán ghét ký túc xá, chán ghét sống tập thể, một chút tự do cá nhân cũng không có.



"Tom! Tom! Cậu làm gì mà đứng như trời trồng thế." Harry lo lắng nhìn Tom. Nó hoàn hồn lại, đầu óc của nó đang suy nghĩ cái gì vậy nè, hai đứa đều còn là con nít mà với lại Harry có phải là con gái đâu mà sợ.

"Harry, cậu vừa mới nói là cậu gặp ác mộng à, như vậy cậu có nhớ được điều gì trong cơn ác mộng đó không?" Tom cố ý mà đánh trống lảng, nó không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Harry cũng không để ý mà trả lời nó: "Mình không nhớ rõ trong cơn ác mộng mình đã gặp điều gì nữa, nhưng khi tỉnh dậy mình thấy cả người mình tràn đầy mồ hôi lạnh"

"Nếu người ta lo lắng điều gì thì buổi tối sẽ dễ dàng gặp ác mộng, Harry cậu còn đang lo lắng về chương trình học sắp tới à"

"Đúng vậy, cậu nhìn xem, mình không hiểu biết về giới phù thuỷ như Ron, cũng không ham đọc sách như Hermione, với lại mình cũng không thể sử dụng ma pháp từ trước khi nhập học như cậu. Như vậy làm sao mình mà có thể theo kịp mọi người được chứ, mình đứng bét lớp là cái chắc rồi" Harry sa sút tinh thần mà trả lời câu hỏi của thằng bé đối diện. Hiện tại nó thực sự lo lắng vấn đề này,cả người không khống chế được mà rung nhè nhẹ.

Trong ấn tượng của Tom, Harry giống như một con lỗ mãng sư tử vậy, dũng cảm nhưng dễ dàng bạo nộ, lại luôn không màng an nguy của mình để giúp người khác. Nhưng thằng bé trước mặt Tom bây giờ giống như một con mèo con vậy, hắn bất an, lo lắng khi bước vào hoàn cảnh mới hoàn toàn xa lạ vậy.

À không chỉ có Harry, mà còn có Hermione nói riêng cùng với toàn bộ các tân sinh xuất thân từ muggle nói chung. Bọn họ mới chỉ mười một tuổi, phần lớn là lần đầu tiên xa gia đình trong một thời gian dài như vậy.

Nhớ đến Hermione, vạn sự thông tiểu thư với EQ đáng thương của nhỏ sẽ mau chóng trở nên bị cô lập, không có ai làm bạn cả. Như vậy trong những ngày đầu nhập học, Hermione thật sự không dễ dàng a.

" Cậu không cần đem so sánh với mình. Giáo sư Snape đã dạy mình rất nhiều trong suốt mùa hè cho nên mình không giống như các cậu. Nếu cậu muốn, mình có thể cùng cậu chuẩn bị bài mới mỗi ngày.

Harry đương nhiên là rất vui mừng mà đáp ứng lời đề nghị của Tom, có người chủ động giúp đỡ mình thật là tốt. Nó cảm thấy từ khi lão Hagrid đưa cho nó thư nhập học cho đến bây giờ mọi người đều rất tốt đối với nó.

" Trước tiên Harry, cậu bây giờ cần nhất là phải đi tắm. Người cậu bây giờ thúi quá, đầy mùi mồ hôi thôi. Mình sẽ ở phòng sinh hoạt chung chờ cậu".

Tom trêu chọc Harry làm nó tức gần c·hết. Nó chạy nhanh về giường lấy bộ giáo phục mới rồi biến vào phòng tắm trong khi Tom vừa đi vừa cười ra khỏi phòng.

Phòng sinh hoạt chung của Gryffindor hiện giờ vẫn còn trống rỗng. Vào lúc này ngoài Tom và Harry ra dường như vẫn chưa có ai thức dậy. Ánh lửa từ lò sưởi trong tường chiếu rọi khắp phòng.

Tom cầm lấy một quyển sách trên kệ rồi ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh lò sưởi. Nó lấy ra đũa phép gõ nhẹ lên cái bàn gần đó.



Một sinh vật nhỏ thó, xấu xí với một đôi tai giống tại dơi và đôi mắt to như một quả bóng bàn xuất hiện, nó mặc trên người bộ khăn trải bàn sạch sẽ có huy hiệu Hogwarts.

"Gia tinh Skylock hân hạnh được phục vụ cậu S·ullivan." Sinh vật đó cúi người nói.

"Ngươi biết ta?" S·ullivan hỏi lại còn gia tinh.

Nói thật ra Tom, ấn tượng đầu tiên của nó về Skylock rất không tồi. Con gia tình nhìn qua không bẩn hề hề cũng không hề thần kinh mà hét to, động một chút là tự trừng phạt mình như Dobby.

" Skylock đã được phân phó công việc chăm sóc cậu S·ullivan trong thời gian cậu học tại Hogwarts". Con gia tình nghiêm trang trả lời, như một vị quản gia thực thụ chứ không phải như một tên nô lệ hay một người hầu.

Tom cảm thấy hơi nghi hoặc về chuyện này. Gia tinh là một tài sản không hề nhỏ. Chỉ có một số ít các gia đình thuần huyết mới có khả năng sở hữu, với lại từ bộ khăn trải bàn trên người Skylock có thể thấy được rằng nó thuộc sở hữu của Hogwarts chứ không phải thuộc vào gia đình nào cả.

Nhưng vậy ai là người phân phó Skylock chăm sóc Tom đây. Con gia tinh là thật tình chăm sóc hay là chủ sự thông qua nó giám thị Tom. Trong trường học không ít người có khả năng mệnh lệnh gia tinh làm điều này.

Nó hỏi thẳng Skylock: " Ai là người đã phân phó ngươi chăm sóc ta"

"Xin lỗi cậu S·ullivan, Skylock đã được dặn dò là không thể trả lời vấn đề này"

Tom biết là từ Skylock sẽ không thể tìm được đáp án cho vấn đề này. Gia tinh đã bị phù thuỷ nô dịch cả ngàn năm, một số vấn đề đã ghi khắc vào máu thịt của chúng rồi. Việc bắt gia tinh vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân là không có khả năng thành công.

"Cậu S·ullivan yên tâm, Skylock đã được dặn là không được làm bất kỳ điều gì gây hại cho cậu bao gồm cung cấp thông tin của cậu cho bất cứ người nào."

"Bất cứ người nào?" Tom gặng hỏi lại.

"Đúng vậy, bất cứ người nào, kể cả người phân phó nhiệm vụ này cho Skylock "

"Người đó không phải chủ nhân của ngươi ?"

"Không phải, chủ nhân của Skylock chỉ có một, chính là bản thân Hogwarts "

Nghe vậy, Tom cũng tạm yên tâm về con gia tinh. Có Skylock tồn tại, một số mật đạo cùng với những căn phòng bí mật mà Tom biết được cũng sẽ trở nên hợp lý hoá hơn. Có ai có khả năng hiểu biết về Hogwarts hơn mỗi ngày phải làm vệ sinh nơi này gia tinh đây.



"Tom, đây là thứ gì vậy!" Từ cửa phòng ngủ, tiếng của Harry vang lên. Thì ra vừa rồi nó đã tắm xong liền tiến vào phòng sinh hoạt chung. Harry đã thấy được Tom và Skylock đang nói chuyện.

"Đây là gia tinh của Hogwarts, bọn họ làm công việc lau dọn lâu đài, giặt sạch quần áo dơ của chúng ta mỗi ngày và còn nấu ăn nữa. Bữa tiệc hôm qua cũng do bọn họ nấu đó" Tom giải thích cho Harry cái gì là gia tinh nhưng nó dấu việc Skylock được phân phó chăm sóc mình.

"Như vậy, Skylock làm phiền ngươi chuẩn bị cho ta hai phần sữa bò nóng, hai phần trứng rán cùng thịt xông khói, vài lát bánh mì nướng, một bình cà phê đặc, hai phần điểm tâm ngọt. Cảm ơn."

"Skylock rất vinh hạnh được phục vụ cho cậu S·ullivan và cậu Potter" Skylock hơi khom mình rồi biến mất trong ánh mắt ngạc nhiên của Harry.

"Nó ... Biến...Mất"

"Đó là Apparate (ảo ảnh di hình) là cách đi lại chính của các phù thuỷ sau khi trưởng thành. Tuy nhiên ở Hogwarts, chỉ có gia tinh và những người được hiệu trưởng cho phép mới có thể Apparate được thôi"

"Tom, cậu có thể kể cho mình nghe về giáo sư Snape không? Mình cảm thấy giáo sư không thích mình" Harry lo lắng hỏi Tom, chưa đi học mà đã bị giáo sư ghét đúng là không dễ chịu gì.

"Giáo sư Snape là một vị giáo sư không tồi tuy rằng miệng của hắn rất độc. Mình nghe Draco nói rằng giáo sư vô cùng bất công, thầy ấy không bao giờ trừ điểm học viện Slytherin và cũng như không bao giờ cộng điểm cho học viện Gryffindor.

Tuy nhiên khi mình còn ở nhà giáo sư, thầy chưa bao giờ từ chối trả lời các câu hỏi của mình trừ khi mình làm phiền khi thầy đang điều chế ma dược.

Cậu sẽ không muốn chọc giáo sư giận đâu, thầy đã từng phạt mình cắt tài liệu ma dược nguyên cả buổi tối bởi vì mình trả lời sai câu hỏi của giáo sư về ma dược" Tom rùng mình nhớ lại những ngày tháng ở nhà của Snape, Harry thì đã sợ xanh mặt khi nghe những điều mà nó vừa kể.

" Còn về vấn đề giáo sư Snape ghét cậu thì mình cho rằng là do ân oán đời trước. Nếu xét về tuổi tác thì thầy chắc là cùng niên khoá với cha mẹ của cậu. Có lẽ cha hoặc mẹ cậu đã từng đối xử không tốt với thầy " Tom lựa lời mà nói với Harry, chẳng lẽ hắn nói thật rằng Snape yêu Lily Potter, với lại ngày xưa James Potter từng treo ngược Snape với lại còn tuột quần của thầy nữa.

Nó còn không quên Snape thành thạo nh·iếp thần lấy niệm (Legilimency) đâu. Giáo sư sẽ không tùy tiện sử dụng nh·iếp thần lấy niệm với học sinh nhưng đối với Harry thì chưa chắc. Để bảo vệ đứa con trai của Lily, thầy ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Đã nói đến nh·iếp thần lấy niệm thì không thể nào bỏ qua bế quan bí thuật (Occlumency) được. Tom cũng đã học được nhưng trình độ của nó vẫn là mèo ba cẳng, chỉ có thể cảm nhận được có người đang xâm nhập đầu óc mình mà thôi.

Đương nhiên là Tom không phải là học trộm mà là có sự cho phép của giáo sư. Sau lần Tom xém (đã) phá hủy phòng khách của Snape, giáo sư đã quăng cho hắn cuốn sách «Protection Charm Your Mind: A Practical Guide to Counter Legilimensy»)để tự học bế quan bí thuật.

Theo như lời giáo sư Snape nói là để Tom "trút bỏ cảm xúc" nhằm giảm thiểu xác suất gây ra ma lực b·ạo đ·ộng của nó. Tom phải công nhận rằng bế quan bí thuật thuộc một cấp độ hoàn toàn khác với những gì hắn đã học.

Từ khi nhận được quyển sách ấy cho đến bây giờ là gần một tuần mà hắn khó khăn lắm mới nhập môn. Khoảng cách đầu óc của hắn có thể chống lại nh·iếp thần lấy niệm của Snape và Dumbledore còn rất xa. ( Trong nguyên tác Bellatrix huấn luyện Draco bế quan bí thuật có thể chống lại được nh·iếp thần lấy niệm của Snape)