Chương 4: Bức thư từ gia đình Weasley
Chương 4: Bức thư từ gia đình Weasley
Giáo sư Snape trừng mắt nhìn Tom một cái khiến cho nó rụt cổ lại. Tuy nhiên ông cũng không vạch trần Tom làm sao mà biết con cú mèo này mà chỉ quăng Errol về phía thằng bé.
"Ta không muốn con cú mèo này xuất hiện trước mặt mình lần nào nữa. Con tự mà lo liệu cho tốt."
Tiếp nhận con cú mèo già nua, xụi lơ thoạt nhìn như một cái giẻ bẩn. Tom nhanh chóng chạy về phòng ngủ của mình rồi đặt Errol trên một miếng gỗ ngang bằng phẳng để cho nó nghỉ ngơi tại nơi này. Thằng bé cũng chuẩn bị cho con cú mèo này một chút nước cùng thức ăn rồi mới ngồi vào bàn lấy thư ra mà đọc.
Sau khi mở niêm phong của lá thư, T phát hiện ra rằng không chỉ có Ron mà nó còn nhận được thư của bà Weasley nữa. Bà ấy cảm ơn Tom vì đã kèm cặp đứa con trai bé bỏng của trong năm học vừa rồi. Ngoài ra bà còn mời nó đến trang trại hang sóc của mình. Trong thư bà Weasley hỏi thăm tình hình hiện nay của thằng bé. Xem ra cũng giống như giáo sư McGonagall, bà ấy cũng không tin cha nuôi có thể chăm sóc tốt cho nó.
Sau khi đọc xong thư của bà Weasley, Tom mới mở lá thư mà Ron đã gửi cho nó. Bên trong viết:
"Tom thân mến.
Hi vọng mọi chuyện đều ổn đối với cậu. Má mình khi nghe tin cậu thành con nuôi của lão Snape thì vô cùng bất ngờ và hình như bà ấy không đồng tình với quyết định này của cụ Dumbledore. Bà ấy cho rằng một người đàn ông độc thân như lão ta thì biết gì mà chăm sóc một đứa trẻ cơ chứ (cho dù mình đã cố giải thích với má của mình là hè năm ngoái cậu cũng ở nơi đó nhưng bà ấy không tin).
Mình thì trải qua rất tốt. Má mình cũng rất bất ngờ trước hành tích học tập năm vừa rồi của mình. Bà ấy không nghĩ rằng mình có thể đạt đến hành tích cao như vậy cho nên truy hỏi đủ điều. Còn nghi ngờ mình g·ian l·ận trong kỳ thi nữa chứ. Thiệt tình, mình là con ruột của má mình mà bà ấy lại không chịu tin mình. Với lại g·ian l·ận mà dễ dàng như vậy thì tốt rồi Tom nhỉ. Cuối cùng, do không chịu nổi các câu hỏi của bà cho nên mình khai là nhờ có cậu hay kéo mình vào thư viện. Má mình mừng lắm, bà luôn muốn cảm ơn cậu về điều này cho nên mình gợi ý là sẽ mời cậu đến nhà chơi vài ngày thế là bà ấy đồng ý cái rụp luôn.
Ba mình hỏi mình có muốn thưởng gì không, mình nói là mình muốn một cây đũa phép mới. Tuy nhiên, cậu biết đấy, năm nay em gái của mình Ginny (cậu có còn nhớ nhỏ không, má mình từng giới thiệu nhỏ cho cậu mà) cũng nhập học cho nên ba má mình không đủ tiền mua cho mình ngay được. Nhưng bọn họ hứa với mình năm sau sẽ mua cho mình cây đũa phép và mình cũng đồng ý với điều này.
Mà nè, cậu có liên lạc được với Harry không? Mình từng gởi thư cho cậu ấy nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm nào cả. Mình chắc là do lỗi của con cú mèo nhà mình. Cậu thấy đấy con Errol của mình cổ lỗ sĩ lắm rồi. Đây không phải là lần đầu tiên mà nó không đưa thư đến nơi. Thành thử ra mình thử mượn con Hermes của anh Percy để thử xem sao nhưng anh ấy không cho. Ảnh bảo ảnh cần nó. Không biết ảnh làm gì suốt cả tuần rồi cứ đóng cửa trong phòng miết, còn gửi rất nhiều thư nữa.
Còn với Hermione thì sao? Nhà cậu ấy cũng không có cú mèo nên không liên lạc với cậu được. Cậu có cách nào liên lạc với cậu ấy hay không? Chứ cậu ấy cứ nhắc mình là phải làm tác nghiệp hè mà các giáo sư giao cho. Quần lót của Merlin, mới nghỉ hè vài ngày làm sao mà phải làm tác nghiệp liền cơ chứ.
Nhớ hồi âm cho mình sớm sớm nha Tom. Thương mến, bạn của cậu, Ron."
Đọc xong lá thư của Ron, Tom trầm ngâm mà suy nghĩ. Như vậy là ngoài Draco đã trở thành nữa người nhà ra thì đây là lá thư đầu tiên mà nó nhận được từ đám bạn. Xem ra về việc nó ở nhà giáo sư Snape khiến cho tình cảnh của nó ở học viện Gryffindor có chút không xong. Ngay cả Ron cũng chờ đến khi không còn cách nào mới gởi thư hỏi thăm nó.
Việc Ron không nhận được thư hồi âm của Harry chứng tỏ rằng Dobby đã bắt đầu chặn thư của thằng ban. Tuy nhiên Harry vẫn phải ở nơi đó để mà sạc lại phép thuật bảo hộ mà Lily Potter đã để lại cho nó. Mà điều này cần ít nhất là một tháng cho nên Tom dù biết cũng không thể đón Harry đến trang trại Hang Sóc của gia đình Weasley được.
[Cậu đang suy nghĩ gì thế Tom? Với lại ai kia?] Từ bậc cửa sổ con rắn nhỏ tò mò hỏi. Có lẽ Tom đã vô tình đánh thức nó trong khi chuẩn bị đồ ăn thức uống cho con cú mèo rồi.
Tom tránh ra một bên cho Pearl nhìn rõ con cú mèo.[Để mình giới thiệu cho cậu, đây là cú mèo Errol của gia đình Weasley, cái gia đình tóc đỏ đó cậu có nhớ không? Cậu thấy đấy, Errol đã già quá rồi cho nên cậu giúp mình chăm sóc ông cụ này nhé.]
Tuy khẩu phần của cú mèo có bao gồm loài rắn nhưng Tom cũng không lo lắng cho con rắn nhỏ. Một là Errol quá già rồi, thị lực đã vô cùng suy yếu không còn khả năng bắt mồi nữa, với lại đã có thâm niên làm cú mèo đưa thư cho nên nó biết những gì nên và không nên ăn. Hai là Tom cảm thấy tốc độ của Pearl dư sức tránh thoát nếu có gì nguy hiểm xảy ra.
Thằng bé nói tiếp: [Mình chỉ đang lo lắng về Harry mà thôi.]
Pearl hấp tấp mà leo lên người thằng bé để hỏi: [Harry gặp nguy hiểm à Tom? Cậu ấy có sao không?]
[Cậu ấy chỉ vướng vào phiền toái nhỏ mà thôi. Rất nhanh cậu sẽ được gặp lại cậu ấy.] Tom vừa nói vừa vuốt ve con rắn nhỏ. Những chiếc vảy mát lạnh của nó.
[Dạo gần đây cậu làm sao vậy. Mình cảm thấy cậu càng ngày càng lười biếng đó.] Tom hỏi hang con rắn nhỏ,mấy ngày nay nó toàn nằm ì trên bậc cửa sổ thôi.
Pearl ngẩng đầu lên nhìn Tom mà than vãn: [ Đúng vậy, dạo gần đây mình chẳng buồn hoạt động nữa, chỉ muốn nằm một chỗ thôi.]
Trong lúc vô tình, Tom nhìn thấy cặp mắt hiện tại của Pearl, nó đục hơn thường ngày rất nhiều. Cặp mắt đó không còn là màu đỏ tươi như thường ngày nữa. Dường như có một lớp màng mỏng đang bao phủ cặp mắt của con rắn vậy. [Pearl, đôi mắt của cậu trở nên đục rồi! Dạo gần đây cậu có cảm thấy có khó chịu gì trong người không?] Tom nghiêm túc mà hỏi con rắn nhỏ.
Con rắn nhỏ đột nhiên cứng đờ lại, b·iểu t·ình ủ rũ. [Có phải mình bị bệnh gì phải không Tom? Xem ra mình không còn sống được bao lâu nữa rồi. Dạo gần đây mình luôn cảm thấy bí bách, thân thể thì cứng đờ, không muốn hoạt động nữa. Xem ra mình đã bệnh nặng lắm rồi. Mình đã thấy nhiều con rắn c·hết vì bệnh lắm…]
Tiếp theo là con rắn nhỏ dựa vào các mẩu truyện mà nó vừa mới đọc trong sách mấy ngày nay biên ra đủ loại chuyện hoang đường về hoàng tử rắn cùng đủ các loại công chúa khác nhau, và cái kết đều là hoàng tử rắn bị bệnh c·hết còn công chúa thì bắt gả cho người khác. Không biết nó tìm đâu ra những câu chuyện như vậy không biết. Rốt cuộc Tom không chịu nổi những câu chuyện như vậy nữa nên lấy tay gõ nhẹ lên đầu Pearl khiến cho nó im miệng lại.
[Cậu làm gì vậy Tom? Mình đang kể ngon lành mà. Để xem mình đang nói đến chỗ nào…] Con rắn nhỏ bất mãn kêu lên.
Tom xoa lỗ tai đã chịu đủ tàn phá của mình rồi nói: [ Ngừng! Ngừng lại ngay! Cậu làm ơn đừng có kể nữa! Không biết cậu đã đọc những gì trong mấy quyển sách nữa. Xem ra việc mình dạy cậu biết chữ là sai lầm của mình. Với lại cậu không cảm giác được sao Pearl, cậu sắp phải lột da rồi.]