Chương 3: Errol
Chương 3: Errol
Tom bị giáo sư Snape lăn lộn như thế cho đến 7 giờ sáng. Cả người thằng bé tràn đầy các vết trầy xước và bầm dập. Ngay cả tấm áo trùm trên người tơi tả không chịu nổi. Thằng bé sức cùng lực kiệt, cơ bắp thì đau nhức đến độ không còn đủ khả năng để tự sửa bộ quần áo trên người được nữa.
Suốt gần 2 giờ đồng hồ Tom đã phải nhảy tới nhảy luôi, lăn lộn né tránh khắp căn hầm để tránh né ma chú mà giáo sư phát ra. Lâu lâu thì nó có thể dùng bùa khiên để làm chếch hướng ma chú. Cho nên tất cả các v·ết t·hương trên người thằng bé đều là do chính nó gây ra trong quá trình tránh né mà chú của giáo sư môn ma dược. Và hiển nhiên là thầy ấy không hài lòng với kết quả như vậy.
Sau khi giáo sư Snape tuyên bố tạm dừng buổi huấn luyện sáng nay thì thằng bé nằm lăn ra đất mà thở hổn hển. Nhưng những trường hợp như thế này thì có một ma dược đại sư ở bên người thì sẽ có chỗ tốt vô cùng lớn. Giống như Tom bây giờ, chỉ cần một bình Wiggenweld là các v·ết t·hương trên người nó đã hoàn toàn bình phục, thâm chí thể lực của thằng bé cũng đã được hồi phục không ít.
Tom sửa sang lại quần áo của mình trong khi cha nuôi của nó lên trên nhà chuẩn bị bữa sáng. Trong khi thằng bé đang dùng đũa phép vá từng lỗ hổng trên áo chùng của mình thì tiếng của con rắn nhỏ vang lên:
[Bộ dáng vừa rồi của cậu làm mình sợ quá chừng. Tưởng như lão ta muốn g·iết cậu luôn chứ.]
Tom vỗ đầu con rắn nhỏ mà an ủi: [Không có chuyện đó đâu. Cậu suy nghĩ nhiều rồi.] Nó mang Pearl lên phòng khách. Dưới tác dụng của ma pháp nơi này đã biến thành một phòng ăn với một cái bàn nhỏ cùng với hai chiếc ghế dựa.
Và ở đằng kia, giáo sư Snape đã hoàn thành bữa sáng cho cả hai người. Bữa ăn đơn giản với hai lát bánh mì nướng, một quả trứng chiên, một chút đậu hầm mềm, hai cây xúc xích, một ít thịt xông khói cùng với vài lát cà chua nướng. Trước phần ăn của Tom còn có thêm một ly sữa nóng nữa.
Nhìn thì tương đối nhàm chán thế thôi nhưng dưới tay của giáo sư Snape thì không còn gì có thể chê bai được. Có khi Tom thử gợi ý cho ông về bữa cơm sáng mà hiệu trưởng Dumbledore từng chiêu đãi hồi mấy tuần trước mới được. Thằng nhỏ có chút thèm ăn rồi.
Sau bữa ăn sáng ngon lành, Tom được cha nuôi thông báo lịch huấn luyện của nó trong suốt mùa hè này. Ngoài buổi sáng huấn luyện thể lực kết hợp với né tránh ra, thằng bé còn phải luyện tập giữ đũa phép trên tay trong một khoảng thời gian dài nữa.
Điều này nghe qua tưởng không khó nhưng thật ra nó khó không tưởng. Chỉ mới cầm đũa phép giơ lên tầm 10 phút thì thằng bé nhận ra được nguyên nhân mà của cha nuôi yêu cầu nó làm như vậy. Cây đũa phép vốn nhẹ nhàng trên tay Tom trở nên càng ngày càng nặng khiến cho nó không cách nào cầm vững được. Và kết quả là cây đũa phép rơi xuống đất cùng với lời nụ cười khẩy của giáo sư.
Bởi vì Tom đã tự mình hoàn thành việc sử dụng ma chú mà không cần chú ngữ cho nên nó không phải học điều này. Thay vào đó cha nuôi chỉ cần nó luyện tập ma chú nhiều hơn nữa mà thôi.
Còn toàn bộ thời gian rảnh rỗi còn lại thì Tom có toàn quyền quyết định mình muốn làm gì thì làm, chi cần không gây phiền toái cho ông như khi còn ở trường là được. Và hiển nhiên là nó dùng chỗ thời gian đó để mà đọc sách rồi.
Sinh hoạt chặt chẽ và phong phú khiến cho thằng bé không cảm nhận được thời gian trôi qua. Cứ thế nó đã trở về căn nhà ở cuối đuôi hẻm Spinner's End này một tuần rồi. Con rắn nhỏ cũng đã chơi chán việc khám phá ngôi nhà nên thường xuyên nằm ườn ra trên bậc cửa sổ phòng Tom mà phơi nắng.
Điều này khiến cho thằng bé có suy nghĩ không biết có nên dạy cho nó biết chữ hay không. Kết hợp giữa xà ngữ và trí thông minh của Pearl thì Tom nghĩ điều này cũng không khó. Và kết quả là trên bậc cửa sổ của Tom vẫn có một con rắn nhỏ nằm đó, nhưng phía dưới lại là một quyển sách nhỏ vốn được làm thành sách vỡ lòng của các gia đình phù thuỷ như quyển «Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong» vậy.
Nhưng căn nhà ở cuối hẻm Spinner's End hôm nay trở nên gà bay chó sủa. Mặc dù không có con gà hay con chó nào dám bén mảng đến nơi này. Tất cả chỉ là do một con cú già yếu gây ra mà thôi.
Chuyện là con cú già của nhà Weasley mang theo thư của thằng bạn cho nó. Tuy nhiên sẽ không có gì xảy ra nếu con cú này không có màn hạ cánh vô cùng đẹp mắt xuống… đống chai lọ của giáo sư Snape. Cũng may mà đó chỉ là những chai ma dược vô cùng bình thường chứ không phải là những chai vô cùng quý giá như phúc lạc dược, chân dược nếu không thì chắc gia đình Weasley xỉu mất.
Cha nuôi của thằng bé không nói lời nào mà xách con cú mèo đang xụi lơ như một miếng giẻ bằng lông vũ lên mà săm soi. Bằng một giọng bình tĩnh đến mức làm cho Tom phát lạnh, ông hỏi nó:
"Trưa nay con muốn ăn cú mèo đút lò hay cú mèo hầm rau củ? Có sẵn nguyên liệu nấu ăn đây rồi."
Tom nhìn con cú mèo Eroll đang phản kháng một cách yếu ớt thì nuốt nước miếng một cái ực. Cho dù là cú mèo đút lò hay cú mèo hầm rau củ thì thằng bé chưa được ăn bao giờ cho nên nó muốn nếm thử một chút. Điều này khiến cho Eroll rú lên một tiếng thê lương rồi cụm người xuống buông xuôi chống cự khiến cho Tom hoảng hồn. Nó lập tức nói:
"Đừng mà cha nuôi, đây là Errol, con cú mèo của nhà Weasley. Không phải là cú mèo hoang dã." Thằng bé đưa cho giáo sư coi xấp thư dày cộm mà con cú mèo già này đã liều mạng mà mang lại cho nó.
Nhưng mà điều này làm sao mà giáo sư Snape không biết được, ông đã nhận thức gia đình Weasley từ trước khi thằng bé ra đời kia mà. Nhưng giáo sư làm sao có thể lập tức buông tha cho con cú mèo đã dám phá hủy thành quả lao động của mình được đây. Ông không thèm để ý mà nói:
"Thật không? Nhưng điều này có ý nghĩa gì với ta sao?"
Trái tim của Tom đập mạnh một cái. Điều này chứng tỏ rằng giáo sư Snape hiện đang tức giận phi thường. Lúc này mà chọc vô thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng thằng bé không có cách nào, chỉ đành phải lựa lời mà khuyên nhủ cha nuôi của mình, bởi vì nếu Errol gặp chuyện thì nó làm sao có mặt mũi mà gặp gỡ gia đình Weasley đây.
"Cha nhìn xem, con cú mèo này đã già như vậy thì chắc là thịt dai nhách rồi, không còn ăn ngon đâu. Với lại không phải giáo sư McGonagall đã nói cú mèo là bằng hữu tốt nhất của phù thuỷ sao? Không có phù thuỷ nào sẽ thương tổn cú mèo…"
Giáo sư môn ma dược dừng việc xăm soi Errol lại. Ông hơi nhíu nhíu mày nhìn thằng bé một chút rồi nói:
"Minerva nói điều này lúc nào mà ta không biết?"
Tom hơi cứng người một chút, đúng là giáo sư McGonagall đã nói lời này nhưng tuyệt đối không là với thằng bé. Cô đã nói điều này với Ivan Halls cơ. Nhưng làm sao mà nó nói với thầy ấy điều này được. Tom nhanh miệng mà trả lời câu hỏi của giáo sư Snape:
"Giáo sư McGonagall đã nói với con điều này khi dạy con dùng ma lực mà phân tích vật thể. Cô ấy cấm con dùng ma lực để mà phân tích cú mèo nên nói như vậy."