Chương 5: Sinh nhật khủng khiếp nhất của Harry (1)
Chương 5: Sinh nhật khủng kh·iếp nhất của Harry (1)
Tom cảm thấy mừng cho con rắn nhỏ về chuyện này. Không biết vì sao mà Pearl lớn rất chậm cho nên việc lột da cũng không thường xuyên. Từ khi Tom nhận nuôi nó vào cuối tháng 5 mà cho đến bây giờ đã là cuối tháng 7 mà vẫn chưa lột da lần nào cả.
Phải biết rằng với độ tuổi của Pearl thì loài rắn thường lột xa hai tuần một lần thì mới bắt kịp chu kỳ phát triển của cơ thể. Cho đến khi trưởng thành thì mới giảm xuống còn một năm hai lần. Trường hợp của con rắn nhỏ thì Tom chưa từng thấy bao giờ.
Lúc đầu thằng bé rất lo lắng sợ là mình làm điều gì đó không tốt cho nên đã mang Pearl đến hỏi Madam Pomfrey và giáo sư Snape. Rất may là mọi chuyện đều bình thường. Con rắn nhỏ vô cùng khoẻ mạnh không bị vấn đề gì cả. Mà nguyên nhân nó chậm trễ không chịu lột da thì hai người cũng không biết cho nên Tom đành phải cam chịu mà thôi.
[Thật sao ? Mình cuối cùng cũng đã tới lúc lôt da rồi sao?] Con rắn nhỏ kêu lên đầy phấn khích. Xem ra nó cũng đã chờ đợi ngày này đã lâu.
Tom xem xét kỹ lưỡng tình trạng của Pearl rồi đưa ra kết luận: [Thật trăm phần trăm, không cách nào sai được. Nếu mình không nhìn lầm thì cậu sẽ lột da trong vài ngày tới. Mà không phải điều này cậu có nhiều kinh nghiệm hơn mình sao? Mình còn chưa được thấy lần nào đây. Mà lần trước cậu làm như thế nào vậy?]
Con rắn nhỏ lấy cái đuôi gõ nhẹ lên trán mình làm như đang suy tư khiến cho khóe môi của Tom giật giật một chút. Pearl cứ như thế mà trầm tư một chút rồi nói: [ Để mình nhớ lại xem, hình như lúc ấy mình…]
________________
Mặc kệ Tom và con rắn nhỏ Pearl của mình nói chuyện về việc lột da của nó. Chúng ta dời sang ngôi nhà số 4 đường Privet drive tại Little Whinging, ngoại ô London, nước Anh. Chúa cứu thế của ma pháp giới đang ăn nhờ ở đậu tại ngôi nhà hoàn toàn bình thường này.
Lúc này, ở phía trên chiếc ghế dài ở phía sau vườn có một thằng bé gầy gò với mái tóc bù xù bất trị. Nó có một đôi mắt màu xanh lục được dấu sau chiếc kính gọng tròn to bản. Thằng bé đang cô đơn mà hát thầm thì cho mình nó nghe:
"Happy birthday to me.
Happy birthday to me.
Happy birthday, happy birthday.
Happy birthday to me!"
Tim Harry quặng lại mỗi khi kết thúc một câu hát. Không thiệp cũng không quà, và tối nay nó cũng làm như không có mặt trên đời. Harry buồn bã nhìn hành chậu, chưa bao giờ thằng bé cô đơn như vậy. Nó nhớ mấy đứa bạn của nó, Hermione, Ron và cả Tom nữa. Mà chắc đám bạn không có nhớ nó đâu bởi vì từ nghỉ hè đến giờ chưa đứa nào gửi thư cho nó cả.
Hồi cuối năm học Harry còn phân vân về việc Tom ở nhà lão Snape trong khi mình về căn nhà của dì dượng thì ai sẽ thê thảm hơn thì bây giờ thằng bé đã có đáp án cho riêng mình. Đối với Harry mà nói, ngôi nhà mà nó đang ở còn kinh khủng hơn lão Snape nhiều.
Tất cả sách thần chú của Harry, cả cây đũa phép, áo chùng của nó, cái vạc, và cây chổi thượng hạng Nimbus 2000, đều bị dượng Vernon khóa kỹ trong tủ xép dưới gầm cầu thang ngay cái lúc mà thằng bé vừa đặt chân trở về. Và nếu nó trở về trường Hogwarts nhập học mà không làm xong bài tập nào hết thì có ăn nhằm gì đến nhà Dursley?
Trong khi Harry đang ngồi ủ rũ trên băng ghế phía sau nhà thì thằng bé đột nhiên nhận ra có một đôi mắt màu xanh lá to tổ bố hiện ra giữa đám lá cây. Điều này khiến cho nó ngồi dựng đứng lên. Cuối năm ngoái nó vừa mới đối đầu trực tiếp với Voldemort cho nên đến bây giờ thần kinh của nó vẫn còn căng như dây đàn.
Tuy Voldemort chỉ còn là tàn tích của cản thân hắn trước đây, nhưng hắn vẫn còn đáng sợ, vẫn xảo quyệt, vẫn quyết tâm giành lại quyền lực. Hàng đêm thằng bé đôi khi choàng tỉnh dậy giữa đêm, vã mồ hôi lạnh, tự hỏi bây giờ Voldemort đang ở đâu.
Trong khi Harry đang tính kiểm tra cặp mắt kia thì một giọng nói giễu cợt vang lên từ phía sau nó. Thằng anh họ Dudley mập như heo vừa đi vừa hát ục ịch đi về phía thằng bé.
"Tao biết hôm nay là ngày gì nè. Hôm nay là sinh nhật của mày.Mà sao mày chẳng nhận được một tấm thiệp chúc mừng nào vậy? Mày không có đứa bạn nào ở cái trường quỷ ấy hả?"
Bị chọc đúng chỗ đau khiến cho Harry không chịu được. Nó không nhịn được mà dọa Dudley một trận khiến cho thằng anh họ của nó phải chạy về méc mẹ. Và hiển nhiên là thằng bé phải trả giá đắt về một chút đùa vui này.
Trong khi Dudley lượn qua lượn lại, vừa ăn kem vừa ngó chừng, thì Harry lau cửa sổ, rửa xe hơi, cắt cỏ, tỉa bồn hoa, tưới tỉa bụi hồng, và sơn lại cái băng ghế trong vườn. Mặt trời chói lòa trên đầu, thiêu đốt gáy nó. Harry biết lẽ ra nó không nên đớp cái mồi nhử của Dudley, nhưng Dudley đã đâm trúng nỗi đau trong tim nó, nói ra cái điều đang dày vò nó: có lẽ nó không có người bạn nào ở Hogwarts thật…
Buổi tối Harry bị giam trong phòng, giả bộ như không tồn tại bởi vì gia đình Dursley phải đón tiếp vợ chồng Mason và đứa con trai Ivan Manson của họ. Bọn họ có một bữa tiệc tối vô cùng quan trọng liên quan đến quá trình thăng chức của dượng Dursley. Cho nên cả gia đình đã chuẩn bị cho bữa tối này suốt hai tuần liền và nhiệm vụ của Harry chính là phải ở yên trong phòng và cấm được gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Thằng bé chán nản mà quăng mình lên giường. Nhưng rất nhanh nó nhận ra rằng mình không phải là sinh vật duy nhất đang ở phía trên chiếc giường này. Harry nhận ra thứ đang ngồi chễm chệ trên chiếc giường của nó chính là một con gia tinh. Thằng bé cũng không xa lạ với sinh vật này, chính chúng nó đã giữ cho Hogwarts trông sạch sẽ và ngăn nắp như vậy.
Tuy nhiên khác với những con gia tinh mà nó thường thấy ở Hogwarts. Thứ mà nó mặc trên người không phải là bộ khăn trải bàn sạch sẽ mà là một cái áo gối cũ đầy các vết bẩn. Cái áo gối có chừa rảnh để con gia tinh thò hai cánh tay và hai cẳng chân.
"Chào!"
"Harry Potter!" Con gia tinh lên tiếng bằng chất giọng the thé mà nó e rằng sẽ vọng xuống cả cầu thang.
"Dobby từ lắm rồi đã mong gặp được ngài… thật là một vinh hạnh…" Con gia tinh tuột xuống giường và cúi chào thật thấp, đến nỗi cái chóp mũi mỏng và dài của nó chạm luôn vào tấm thảm.
"Cám ơn. Như vậy cậu tìm mình có mục đích đặc biệt gì sao? Harry nói trong khi ngồi xuống cái ghế cạnh bàn học. Ở nơi đó, con cú Hedwig đang ngủ say sưa trong cái lồng to của nó.
Dobby nói một cách nghiêm chỉnh: "Dạ, vâng, thưa ngài. Dobby đến để báo cho ngài biết, thưa ngài… thật là khó… Dobby không biết phải bắt đầu từ đâu…"
Harry lịch sự chỉ lên giường:"Mời ngồi."
Con gia tinh bỗng òa khóc, khóc nức nở, khiến Harry kinh ngạc hết sức. Con gia tinh thổn thức: "M… mời ngồi! Chưa… chưa từng bao giờ."
Thằng bé luôn cuốn trước hành động của con gia tinh. Nó nhớ đến những gì mà Tom đã nói về giống loài này: nô tính ăn sâu đến tận xương tủy. Nhưng để cho Harry ra lệnh cho các sinh vật đáng thương này thì nó không làm được.
Thằng bé thì thầm: "Xin lỗi nha, mình không có ý xúc phạm cậu hay gì cả…"
"Xúc phạm Dobby! Dobby chưa từng được bao giờ được một phù thuỷ mời ngồi… như một kẻ ngang hàng…" Con gia tinh khóc nấc lên.