Chương 75: Rời trường (hết quyển 1)
Chương 75: Rời trường (hết quyển 1)
Cụ Dumbledore chờ cho cả đại sảnh im lặng trở lại rồi mới nói tiếp:
"Dũng cảm rất quan trọng nhưng tấm lòng sẵn sàng hi sinh cũng quan trọng không kém. Vì vậy trò Tom Snape mang về cho học viện Gryffindor 100 điểm vì đức tính cao thượng của mình."
Cả đại sảnh đường trở nên im phăng phắc sau khi giáo sư Dumbledore hoàn thành phần cho điểm phút cuối của mình. Dường như tất cả mọi người vẫn còn choáng váng bởi vì những điều mà thầy ấy vừa nói.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn thằng bé. Cả ngàn con mắt đổ dồn về phía nó cùng với giáo sư Snape cũng không thiếu những ánh mắt đến từ trên bàn của các giáo sư. Xem ra tin tức này ngay cả các giáo sư cũng không biết.
Tom không trốn tránh ánh mắt của tất cả mọi người, cho dù nó cảm thấy những ánh mắt này còn kinh khủng hơn thời mới nhập học nữa. Thằng bé mỉm cười mà đón nhận toàn bộ sự chú ý của cả đại sảnh đường. Muốn nhận một thứ gì thì phải bỏ ra một cái giá tương ứng không phải sao?
Nhưng ngay sau đó, cả đại sảnh đường dường như bị tiếng thì thầm bao phủ
"Snape? Có phải giáo sư Dumbledore vừa nói là Tom Snape?"
"Có phải là Snape trong suy nghĩ của mình không?"
"Có thật như vậy chăng?"
"Điều này là thật sao, Tom?" Harry khều nó mà hỏi.Tất cả mọi người nín thở mà chờ câu trả lời của nó.
"Đúng vậy giáo sư Snape giờ đã là cha nuôi của mình." Tom vừa nói vừa đưa phiếu điểm của nó cho thằng bạn, trên đó có ghi rõ: Tom Snape-hạng nhất toàn khối.
Lời xác nhận của Tom làm bùng nổ một làn sóng thầm thì trong đại sảnh đường. Mọi người đều châu đầu với nhau mà nói nhỏ. Mà trọng điểm chính là hai dãy bàn Gryffindor và Slytherin. Bọn nó dường như không thể tin được điều này.
Ngay cả giáo sư Snape cũng không nhàn rỗi. Thầy ấy bây giờ đang ở trạng thái sắp bùng nổ bởi vì những lời chúc mừng từ những vị giáo sư khác. Nhưng hình như không ai thèm để ý điều này cả
Mấy đứa bạn của nó là bị ảnh hưởng nhiều nhất từ sự thật này. Sắc mặt Ron đã trở thành màu gan heo, còn Harry cũng không tốt hơn là mấy. Chì có Hermione là còn giữ được bình tĩnh một chút.
Tom đã cho là như vậy nếu nó không phát hiện ra cô bé vẫn không hề động đậy từ nãy đến giờ. Và vẻ mặt đặc sắc nhất chính là Neville, miệng của nó mở rộng đến mức trẹo cả quai hàm, may mà có anh Percy chữa ngay cho thằng bé.
Hai thằng bạn nhỏ giọng mà hỏi Tom: "Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Mà sao cậu không nói trước với chúng mình."
Tom cười cười đáp lời hai đứa: "Không phải là mình đã nói từ đầu năm học sao? Mình chỉ mới làm xong thủ tục gần đây thôi cho nên vẫn chưa nói cho các cậu biết. Với lại đây là chuyện riêng tư của mình mà."
"Từ đầu năm học thì ai mà nhớ cho được chứ!" Ron lầu bầu.
Ngay cả hai anh em sinh đôi nhà Weasley cũng quên mất thông tin chấn động dư luận này. Nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản bọn này làm trò chọc cười mọi người được.
Bằng giọng diễn xướng, Fred lên tiếng trước: "Oh no! Thật không thể tin được giáo sư Snape lại có một đứa con trai đáng yêu như vậy. Đáng thương cho Tom bé bỏng của chúng ta."
Gân xanh lập tức nổi trên trán thằng bé. Tuy Tom biết mình rất đẹp trai, thậm chí có chút phi giới tính. Nhưng mà nói nó dễ thương, bé bỏng trước cả trường thì đã hơi quá mức rồi đó. Thằng bé chỉ bởi vì còn nhỏ mà thôi, vài năm nữa sẽ đẹp trai ngời ngời cho mà xem.
Nhưng chưa dừng lại ở đây, George lên tiếng phụ họa cho người anh em sinh đôi của mình. "Vì cái gì ta đến bây giờ vẫn không có ai muốn đây?" Nó vừa nói vừa dùng tay vẽ một trái tim khổng lồ trên không trung.
"Thật là bất công mà!" Hai anh em nhà này ôm lấy nhau bụm mặt giả bộ khóc. Cả đại sảnh đường lại một lần nữa loạn hết cả lên. Tom buông cây đũa phép trong tay mà nó đã chuẩn bị sẵn ra. Bởi vì ngồi ở đây mà thằng bé còn cảm nhận được áp suất thấp bắt nguồn từ phía dãy bàn của các giáo sư. Tìm đường c·hết cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.
Cụ Dumbledore lần này phải dùng muỗng gõ gõ cái ly của mình thì mới làm bọn trẻ yên tĩnh lại được. Mà cũng lạ, những tiếng leng keng đó tuy rất nhỏ nhưng bọn nó đều nghe thấy rõ ràng.
Hiệu trưởng lại một lần nữa lên tiếng: "Nếu như thầy tính toán không nhầm thì chúng ta cần phải đổi cách trang trí lại một chút"
Giờ đây mọi người mới nhớ đến chuyện mà bọn n nó đã quên từ nãy đến giờ. Học viện Gryffindor đã chiến thắng áp đảo học viện Slytherin bằng 100 điểm mà Tom mới vừa giành được.
Lúc này thì Snape hay không Snape chẳng còn là gì quan trọng nữa. Nếu lúc này có ai đứng ngoài tại sảnh đường, thì chắc người đó sẽ cho rằng có một v·ụ n·ổ khủng kh·iếp vừa mới diễn ra ở nơi này.
Không chỉ là tiếng hoan hô từ dãy bàn của học viện Gryffindor mà còn từ dãy bàn của học viện Hufflepuff và Ravenclaw nữa. Bọn nó đều đang mừng sự mất chức vô địch của học viện Slytherin. Cũng may mà không được mang theo vật cưng vào đại sảnh đường trong buổi lễ nếu không thì sẽ còn loạn hơn nữa.
Và điều hiển nhiên là học sinh của học viện Slytherin không thích điều này. Cả bọn đều dùng ánh mắt hung tợn mà nhìn Tom, ngay cả trên danh nghĩa là em nuôi Draco của nó cũng không ngoại lệ.
Cụ vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu tím, bạc hoá ra vàng; con rắn khổng lồ – biểu tượng của học viện Slytherin – biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor.
Cha nuôi của nó bắt tay với giáo sư McGonagall với bằng một nụ cười khủng kh·iếp mà ông cố nặng ra, còn không quên liếc thằng bé một cái nữa chứ. Tom cảm thấy oan uổng cực kỳ, tất cả tại vì hiệu trưởng loạn cho điểm chứ có liên quan gì tới thằng bé đâu.
Tiếp theo là phần được mong đợi thứ nhì của lễ bế giảng: tiệc tối. Đủ các loại mỹ vị thức ăn cùng đủ các loại kiểu dáng đồ uống kéo bọn nhỏ khỏi ảnh hưởng của cúp học viện mà ăn uống no say. Hầu như mọi người đều nói cười vui vẻ trong bữa ăn tối cuối cùng tại Hogwarts.
Đúng vậy, hầu như mọi người bởi vì hai anh em sinh đôi nhà Weasley không nằm trong số này. Không biết ai đã thay đổi hai ly nước bí đỏ của bọn họ thành hai ly ớt xay siêu cay khiến cho miệng của cả hai sưng vù lên không ăn uống được gì cả. Tom cười rất vui vẻ rồi giấu đũa phép của mình vào tay áo không cho ai nhìn thấy cả.
Nhưng mặc kệ như thế nào đi chăng nữa năm đầu tiên của Tom tại Hogwarts đã kết thúc như thế.
Sáng hôm sau, thằng bé cũng không vội mà rời giường bởi vì hôm nay là ngày nghỉ hè đầu tiên của nó. Thằng bé phát hiện ra rằng tủ quần áo của nó đã trống rỗng còn rương chứa đồ thì đầy ắp. Trên bàn ngoại trừ một bộ quần áo dùng để thay ra thì là một tờ giấy cảnh cáo bọn nó không được dùng phép thuật vào kỳ nghỉ.
Tom chỉ cười khẩy mà quăng tờ thông báo này vào sọt rác. Nó cho rằng quy định này là do các thuần huyết phù thuỷ đặc ra nhằm bảo vệ lợi ích của mình mà thôi. Do đó nó quyết định nhắc nhở Harry và Hermione một chút là được. Chỉ cần trốn trong phòng ngủ trốn khỏi ánh mắt của dân Muggle thì lâu lâu xài một chút cũng chẳng sao.
Cho đến khi ra nhà ga thì ba đứa mới biết là Tom sẽ không đi cùng bọn nó. Nó sẽ trực tiếp về nhà giáo sư Snape thông qua lò sưởi trong phòng thầy. Harry còn đang rối rắm không biết là nhà số 4 đường Privet drive tốt hay nhà của giáo sư Snape tốt hơn thì bắt gặp lão Hagrid xuất hiện để đưa tiễn cả bọn. Chúng nó ôm chầm lấy lão và cả Tom nữa rồi mới bước lên đoàn tàu rời đi Hogwarts.
Tom đứng bên cạnh lão khổng lồ trông theo cho đến khi cột khói từ đoàn tàu biến mất ở phía chân trời rồi mới cùng nhau về Hogwarts. Ở nơi đó, có người đang chờ thằng bé để cùng về nhà với mình.
_________________
Năm thứ nhất chính thức kết thúc. Mình xin phép nghỉ đến thứ hai tuần sau tức là ngày 13/6 mới tiếp tục đăng truyện nhằm chuẩn bị cho năm hai chỉnh chu hơn.
Với lại mình có thể sẽ giảm tiến độ xuống 1 ngày 1 chương trong khoản thời gian đầu. Mong mọi người thông cảm.(づ ̄ ³ ̄)づ