Chương 1: Về nhà
Chương 1: Về nhà
Cokeworth là một thị trấn lớn ở khu vực Midlands nước Anh. Nơi này đã từng phát triển cực thịnh một thời với nghề dệt với một nhà máy hoạt động hết công suất . Dân cư đông đúc và đầy sức sống ở trong các ngôi nhà giống hệt nhau nằm hai bên các con đường lót gạch sáng loá. Để điểm xuyết cho thêm phần xinh đẹp thì thị trấn này có thêm một dòng sông thơ mộng chảy ngang qua.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Bây giờ Cokeworth đã gần như bị bỏ hoang. Hoạ may có vài người còn cố gắng bám trụ lại, nhưng chỉ là sống lay lắt qua ngày bằng khách qua đường như khách sạn Rail View nằm ở ngoại ô thị trấn.
Con sông thơ mộng ngày nào thì đã trở nên bẩn thỉu nằm giữa hai bờ sông tràn đầy rác rưởi và cây dại không ai chăm sóc. Nhà máy là nguồn sống chính của nơi này cũng đã bị phá bỏ từ lâu do không còn được sử dụng. Tàn tích còn lại chỉ là một cột ống khói cao v·út, đen kịt và đáng sợ. Thứ duy nhất không thay đổi chính là những ngôi nhà nằm hai bên con đường lát gạch, nhưng đó chỉ là bề ngoài bởi vì phần lớn những ngôi nhà đã bị bỏ hoang.
Tuy nhiên không khí của căn nhà cuối hẻm Spinner's End tại thị trấn này hôm nay đột nhiên trở nên ấm áp hơn hẳn, không còn vắng vẻ như mọi khi. Bởi vì nơi đây chào đón hai vị chủ nhân của mình trở về sau hơn 9 tháng vắng mặt.
Số là khi Tom về đến Hogwarts thì giáo sư Snape đã chờ sẵn cùng với rương hành lý của thằng bé. Ông đã quyết định mang theo nó trở về nhà thông qua Apparate. Tuy nhiên để làm được điều này hai người phải tới làng Hogsmeade trước đã bởi vì ngoài trừ cụ Dumbledore ra, không phù thuỷ nào có thể Apparate trong khuôn viên của toà lâu đài.
Tom cảm thấy điều này tương đương vô nghĩa bởi vì nó mới vừa đưa tiễn đám bạn ở nhà ga Hogsmeade về a. Bây giờ thì giáo sư bảo nó phải quay lại nơi đó. Nhưng biết làm sao được, sự việc đã lỡ rồi. Thế là thằng bé phải kéo theo rương hành lý của mình suốt quãng đường quay về làng Hogsmeade.
Tới nơi nó mới nhớ ra là có thể dùng bùa trôi nổi suốt cả quãng đường. Hèn chi mà cha nuôi nhìn Tom như một thằng ngốc từ nãy đến giờ. Vậy mà không chịu nhắc nhở người ta một tiếng.
Khi hai người đi ra địa phận của Hogwarts cũng là lúc mà giáo sư đã có thể sử dụng Apparate để về nhà. Không cần chờ nhắc nhở, Tom nắm lấy ống tay áo của giáo sư. Nếu không phải là do hệ thống ma lực của nó chưa phát dục đầy đủ khiến cho việc dùng phép thuật này trở nên quá nguy hiểm thì nó đã trộm học rồi.
Khi Tom mở mắt ra thì một khung cảnh quen thuộc đập vào mắt nó. Vẫn là chiếc ghế sofa xơ xác quen thuộc, chiếc ghế bành cũ kỹ và hàng đống sách đang nằm xung quanh bốn bức tường. Mùa hè năm ngoái Tom không dám đụng vô những quyển sách này nhưng năm nay nó đã có khả năng làm việc đó.
"Nếu không muốn cả người mọc đầy mụn mủ thì đừng có mà đụng vào những quyển sách này. Ta sẽ chuẩn bị cho con một kệ sách riêng. Bây giờ nếu còn có tí đầu óc nào thì mau mang hành lý lên phòng ngay. Không cần ta phải đích thân dẫn đường chứ." Giáo sư Snape như đi guốc trong bụng thằng bé vậy. Không cần dùng nh·iếp thần lấy niệm cũng biết nó đang muốn điều gì.
"Vâng, thưa cha nuôi." Lần này thì Tom rút kinh nghiệm lần vừa rồi, nó rút ra đũa phép múa máy một chút làm cho rương hành lý bay lên không tầm 1 mét, tự động trôi nổi phía sau lưng thằng bé. Nó đi ngang qua phòng khách bước lên cầu thang để lên lầu hai. Phòng ngủ của Tom và giáo sư Snape đều ở trên này.
Tom tự nhiên mà dùng phép ngoài sân trường trong mùa hè mà chả cần phải lo sợ gì cả. Ai kêu nó có chống lưng đâu. Với lại cho dù đo lường thì cũng không thể phân biệt ra là Tom hay là giáo sư Snape đang xài phép được. Vậy mới nói đạo luật này đối với các gia đình thuần huyết chỉ là trò cười mà thôi. Chỉ khổ cho bọn nhóc có cha mẹ đều là dân Muggle thôi.
Toàn bộ hành động của Tom đều nằm dưới sự quan sát của cha nuôi nó. Và hiển nhiên là ông rất hài lòng về đứa con nuôi này của mình. Có thể sử dụng bùa trôi nổi mà không cần phải đọc ma chú không phải là chuyện đơn giản gì.
Tuy thần chú không lời được dạy vào năm thứ sáu của Hogwarts trong môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, môn biến hình và kể cả môn ma chú nữa. Các học sinh được hy vọng kể từ đó có thể làm được điều này nhưng thực tế thì không được như vậy. Có rất nhiều người cho đến khi tốt nghiệp cũng không thể sử dụng thần chú không lời một cách thuần thục như Tom vừa nãy. Mà thằng bé mới chỉ học xong năm thứ nhất tại Hogwarts mà thôi.
"Cọt kẹt… Cọt kẹt… Cọt kẹt…" Tiếng bước chân của Tom lên chiếc cầu thang lâu ngày chưa tu sửa của ngôi nhà làm cho giáo sư môn ma dược nhíu mày. Xưa nay Snape vốn ở một mình nên cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm nhưng bây giờ thì khác cho nên ông quyết định phải làm điều gì đó.
Tom cũng không biết ở dưới nhà thì cha nuôi của nó đang tính làm gì. Thằng bé đang mang theo rương hành lý của mình đi qua một hành lang ngắn nhưng tương đối tối tăm để đến căn phòng phía trong cùng. Đây chính là căn phòng mà nó đã ở trong mùa hè năm ngoái.
Căn phòng này cũng lớn lắm, chỉ khoảng khoảng 25 yard vuông mà thôi. Khác với hành lang tối tắm vừa rồi, căn phòng vô cùng sáng sủa. Nó có một cửa sổ lớn để đón ánh nắng mặt trời, một cái bàn học cùng một cái ghế tựa, một tủ quần áo, một cái giường nho nhỏ và quan trọng nhất là nó có phòng tắm riêng.
Màu sắc chủ đạo trang trí của căn phòng này là màu bạc và xanh lục của học viện Slytherin. Do đã quen với hai màu đỏ và vàng của học viện Gryffindor nên Tom cảm thấy cắn phòng này hơi lạnh lẽo một chút. Mà đây không phải chỉ là cảm giác mà thôi, căn phòng này có ma pháp dùng cho điều hoà nhiệt độ và hiển nhiên là nó đã được điều chỉnh hơi thấp một chút.
[Căn phòng này như thế nào ? Cậu thích chứ? Đây sẽ là nơi ở của chúng mình trong vòng 3 tháng tới đây.] Tom thả con rắn nhỏ Pearl ra để nó khám phá căn phòng. Nơi này tương đối an toàn cho nên Tom cũng không cần phải mang theo nó suốt như hồi ở trong trường nữa.
Con rắn nhỏ được tự do hoạt động thì thích thú vô cùng, nó chui vào khắp ngóc ngách của căn phòng để xác định địa bàn của mình sau đó thì dơ hề hề mà bò ra trước mặt thằng bé.
[Tom, mình thích nơi này. Nó cho mình một cảm giác vô cùng thoải mái.] Pearl hưng phấn mà kể cho Tom nghe về căn phòng của thằng bé. Dưới lời kể của con rắn nhỏ, một gian phòng hoàn toàn khác hiện ra trong đầu của nó.
Tom ngồi xuống nhẹ nhàng chùi sạch vết bụi bẩn trên thân thể trắng muốt của Pearl, nó cưng chiều mà nói:
[Nếu cậu thích thì có thể tự do hoạt động trong căn nhà này. Mình nghĩ chỉ cần cậu không làm phiền đến cha nuôi mình thì ông ấy sẽ không làm gì cậu đâu.]
[Cậu nói thật sao Tom?] Con rắn nhỏ hưng phấn mà nhìn thằng bé, đôi mắt đỏ tươi như Ruby rực sáng lên còn cái đuôi thì lắc qua lắc lại.
Tom vỗ nhẹ đầu của nó rồi đứng dậy: [Đương nhiên là thật rồi, dù sao ông ấy cũng là viện trưởng của học viện Slytherin mà.]