Chương 69: Đối đầu
Chương 69: Đối đầu
"Cậu có biết là cậu vừa mới làm cái gì không Harry?" Tom bình tĩnh mà nhìn đứa bạn, giọng của nó đã trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.
"Cậu đừng có làm cho mình sợ, Tom. Suốt dọc đường cậu đã giúp mình rất nhiều rồi, cho nên cửa ải cuối cùng này để một mình mình đối mặt đi, được không?" Harry cũng không chịu thua một chút nào.
"Nhưng không có mình thì cậu làm sao đây bây giờ? đũa phép của hai chúng mình chỉ khi cùng phát động mới có được hiệu quả tăng phúc gấp 10 lần, cậu không nhớ sao? Với lại cậu có nghĩ đến trong đó không chỉ có lão Quirrell mà còn có kẻ thần bí hay không?" Nó không kìm lòng được mà hơi nhắc nhở Harry về mối nguy hiểm mà thằng bạn sắp phải đối mặt để khỏi phải luống cuống tay chân khi đột nhiên Voldemort xuất hiện chào hỏi.
"Mình đã sống sót một lần rồi không phải sao? Có lẽ lần này mình cũng được may mắn như vậy. Thôi mình cần đi đây, để tránh cho ma được hết thời gian hiệu lực thì tất cả thành công cốc hết." Harry quay người, phất tay tiến về ngọn lửa màu đen vẫn đang bùng cháy từ nãy đến giờ.
"Lỗ mãng! Tự đại! Cuồng vọng!" Tom lẩm bẩm trong miệng những từ này trong khi nhìn đứa bạn của mình bị ngọn lửa đen tuyền bao phủ. Nó cảm thấy những lời nhận xét của giáo sư Snape cho Harry là vô cùng chính xác.
Không phải là nó không hiểu Harry muốn thứ gì? Thằng bạn của nó vẫn luôn thích ôm lấy nguy hiểm về phía mình, liều mạng mà bảo vệ những người xung quanh. Harry là một Gryffindor tiêu chuẩn không phải sao? Cho dù hơi ngốc một tí, thằng bé bĩu môi.
Xem ra ngoài trừ Ivan Halls và Ellen Harris ra, Tom trở thành người thứ ba bị Harry đoạt ma dược rồi. Nhưng không sao cả, nó vốn không dự tính uống bình ma dược đó. Chẳng lẽ Tom đã biết trước cửa ải này là thứ gì mà không có sự chuẩn bị nào à?
Từ trên thắt lưng bên trong áo trùm của mình. Tom lấy xuống một chai ma dược. Đó chính là phòng cháy dược tề. Buổi chiều ngoại trừ chế tạo chiếc hộp nhạc mà hiện giờ còn gửi ở chỗ Fluffy ra, nó còn đặc biệt điều chế bình ma dược này. Cũng may là suốt cuộc phiêu lưu từ nãy đến giờ cái chai này không bị gì hết.
Tuy có thể bình ma dược do chính tay thằng bé điều chế này không có hiệu quả được như bình của giáo sư Snape mà Harry vừa uống. Nhưng việc giúp cho thằng bé nhanh chóng vượt qua ngọn lửa màu đen thì chắc không có vấn đề gì.
Tom lấy ra đũa phép cho mình một phát bùa ẩn thân rồi cầm bình ma dược lên mà nốc cạn. Một cảm giác vô cùng sảng khoái, thằng bé hình như có nước đá đang chảy trong thân thể của nó vậy. Tom chẹp chẹp miệng thèm thuồng. Hiệu quả rõ ràng như thế mà Harry và không nhận ra được, xem ra thằng bạn còn cần phải học nhiều.
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, nó nhanh chóng vượt qua ngọn lửa màu đen trên cánh cửa. Tuy vẫn cảm thấy hơi nóng và quần áo, tóc tai của nó hơi bị tổn hại nhưng Tom cũng không bị phỏng gì cả. Dù sao ngọn lửa này cũng không phải là ngọn lửa bình thường cho nên vẫn tạm chấp nhận được.
Căn phòng cuối cùng của chuyến phiêu lưu này là một căn phòng tương đối rộng, nó được chống đỡ bằng 12 cây cột trụ thật lớn xung quanh bốn bức tường. Ở chính giữa phòng được đặt một tấm gương. Đứng trước gương là một người mặc áo màu đen che đậy kín mít đưa lưng về phía cửa ra vào.
“Đây là mấu chốt để tìm được Philosopher's Stone sao?” Bóng đen lẩm bẩm trong miệng trong khi đi qua đi lại trước tấm kính, "Lão Dumbledore rốt cuộc là đang chơi cái trò gì? Không thể không nói, lão ta thật đúng là lợi hại, đáng tiếc, lão ấy hiện tại hẳn là còn ở Luân Đôn, chờ cho đến khi lão trở về, ta hẳn là đã cao chạy xa bay rồi……”
Đứng trước gương chính là bóng người trùm kín mít đã t·ấn c·ông hai đứa trong khu rừng cấm vào nửa tháng trước. Tuy nhiên hiện giờ tình trạng của hắn ta thảm hại. Tấm áo choàng che phủ thân thể vô cùng bẩn thỉu và đã rách tung toé từ lâu. Giống như khoác lên người một tấm giẻ rách mà chạy nhong nhong ngoài đường vậy.
Như nghe được động tĩnh từ tiếng bước chân của Harry, bóng đen đó quay người lại mà nhìn chằm chằm thằng bé.
Miếng giẻ rách kia bỗng nhiên rơi xuống đất để lộ ra thân thể tàn tạ của hắn ta. Thân thể ấy được bao phủ bởi các v·ết t·hương chằng chịt. Có vết sâu đến tận xương và đều được chữa trị qua loa. Có thể nói hắn sống được đến bây giờ đã là một kỳ tích. Thứ lành lặn duy nhất của người đàn ông này chính là chiếc khăn quấn đầu màu tím kia.
Lão ấy búng ngón tay, từ không trung bay ra những sợi dây thừng tự động trói chặt Harry. Một giọng nói khàn khàn vang lên trong căn phòng. Có vẻ như dây thanh quản của người đàn ông này cũng đã b·ị t·hương:
"Chúng ta lại gặp mặt Harry Potter"
"Giáo sư Quirrell?" Nếu không có tấm khăn trùm đầu có lẽ Harry cũng không nhận ra được giáo sư. Giờ đây thầy ấy trông giống như một người rừng vậy, lấm luốc và bẩn thỉu, không còn hình bóng nào của giáo sư môn phòng chống nghệ thuật hắc ám ngày xưa.
"Đúng vậy chính là ta. Nếu không phải mày và thằng bạn đáng c·hết của mày thì ta đã không trở nên như thế này. Mày nhìn xem bộ dáng của ta bây giờ, người không ra người quỷ không ra quỷ"
Tom đang nghe lén ở bên cạnh có chút chột dạ. Nó lấy tay gãi gãi mũi của mình. Thật sự là thằng bé không có cố ý hại giáo sư Quirrell thảm đến như vậy a.
Tinh thần của lão ấy hình như có chút không được bình thường, lão bỗng nhiên gào lên một cách vô cùng thảm thiết: "Ta hận mày, Harry Potter. Ta cũng hận những đứa bạn của mày. Nhưng ta càng hận chính bản thân ta. Ta quá mức yếu ớt đến nỗi rất khó thực hiện chỉ thị của chủ nhân. Ngài là một phù thuỷ quá vĩ đại. Ngài là thế kỷ này vĩ đại nhất phù thuỷ." Càng về sau thì giọng của lão ấy càng giống như đang khóc thút thít.
"Thế kỷ này vĩ đại nhất vua sư không phải là cụ Dumbledore sao? " Harry phản bác ngay.
"Ha… Ha… Ha… Cái lão l·ừa đ·ảo đó ấy đó hả. Lão ta chỉ biết suốt ngày nói yêu vĩ đại như thế nào mà thôi . Chủ nhân của ta mới là vĩ đại nhất. Với lại ngài luôn luôn ở bên cạnh ta. Ha… Ha… Ha… " Giáo sư Quirrell cười lớn rồi mới trả lời thằng bé bằng một chất giọng vô cùng cuồng nhiệt. Xem ra lão ấy đã thật sự đã điên rồi.
"Nhờ có ngài mà ta có thể sống sót cho đến bây giờ. Tất cả là tại mày Harry Potter. Mày tưởng rằng sống trong rừng cấm với từng ấy v·ết t·hương trên người như vậy suốt nửa tháng trời thì dễ dàng lắm sao?"
Lão ấy tiếp tục lẩm bẩm: "Ngài luôn ở bên ta, dù ta đi bất cứ nơi nào. Ta đã gặp ngài khi ta đi du lịch vòng quanh thế giới. Hồi đó ta vẫn còn là một thanh niên ngốc nghếch đầy ắp những ý tưởng viển vông về cái tốt và cái xấu. Nhưng ngài ấy đã chỉ cho ta thấy rằng ta đã sai lầm như thế nào."
"Trên đời này làm gì có thứ gì được gọi là tốt cũng không có gì được gọi là xấu cả, mà chỉ có quyền lực mà thôi và những kẻ yếu sẽ không bao giờ nắm được quyền lực. Từ đó ta nguyện trung thành và tận tâm phục vụ ngài. Mặc dù ta đã làm ngài thất vọng rất nhiều lần. Ngài ấy đã phải rất nghiêm khắc đối với ta…"
Bỗng nhiên Giáo sư Quirrell rùng mình: "Ngài không không dễ dàng bỏ qua bất cứ lỗi lầm nào. Khi ta đã không đánh cắp được hòn đá ở Gringotts, ngài ấy đã hết sức khó chịu. Ngài đã trừng phạt ta… Ngài cũng giá·m s·át ta một cách chặt chẽ hơn…"
Lão ta tiếp tục xăm soi chiếc gương mà mặc kệ Harry: "Ta không cách nào hiểu được. Chả lẽ hòn đá đang nằm bên trong tấm gương? Ta có nên đập vỡ nó ra không? Cái gương này dùng để làm cái quỷ gì đây? Xài nó như thế nào? Xin chủ nhân giúp đỡ kẻ hầu vô dụng này với"
"Dùng thằng bé… Dùng thằng bé…"
Tiếng nói the thé này phát ra từ phía sau đầu của giáo sư Quirrell. Đó chính là giọng của Voldemort, và quan trọng nhất là hắn không nhận ra được sự hiện diện của Tom. Như vậy thì kế hoạch của nó đã thành công một nửa.
Tom không còn cách nào khác. Nếu Harry biết được sự có mặt của nó thì chẳng khác nào để cho Voldemort biết điều này. Bởi vì thằng bạn của nó vẫn chưa nắm được bế quan bí thuật mà Voldemort lại là một chuyên gia về nh·iếp thần lấy niệm.
Cho dù suy yếu đến cỡ nào đi nữa thì lão ấy cũng dễ dàng mà xâm nhập vào đầu óc của Harry. Do đó ngay cả thằng bạn của mình Tom cũng phải giấu diếm.
Nó sẵn sàng đũa phép trong tay phòng cho bất kỳ trường hợp bất trắc nào có thể xảy ra. Tom chỉ có một cơ hội để ra tay mà thôi. Nhìn Harry từng bước tiến tới chiếc gương Erised, nó biết tất cả mọi chuyện đã sắp sửa kết thúc, cơ hội của nó sắp đến.
Lão Quirrell sốt ruột hỏi: "Sao? Mày thấy cái gì?"
Thằng bạn của nó bịa chuyện: "Em thấy em bắt tay với giáo sư Dumbledore. Em còn giành được cúp cho học viện Gryffindor nữa."
Giọng nói the thé của Voldemort lại vang lên một lần nữa từ phía sau đầu của giáo sư Quirrell: "Nó nói láo… Nó nói láo… Để ta… nói chuyện với nó… mặt giáp mặt."
"Thưa chủ nhân, ngài vẫn chưa đủ khỏe mà."
"Ta… đủ khỏe… để làm chuyện này…"