Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 45: Cá cược




Chương 45: Cá cược

Chương 45: Cá cược

Harry lấy một hộp chocolate ếch nhái từ trong túi áo của mình đưa cho Neville. Hình như vừa rồi Tom hơi quá nặng lời làm cho thằng bé sắp khóc đến nơi.

"Tom nói đúng đó. Chiếc mũ phân loại tuy hay đùa dai nhưng rất ít khi phạm sai lầm. Nó đã xếp cậu vô nhà Gryffindor thì mình chắc chắn rằng cậu có thừa dũng cảm." Harry vừa dúi hộp chocolate vào tay thằng bé.

Neville nở một nụ cười yếu ớt khi moẻ bọc kẹo :"Cám ơn cậu, Harry… Chắc mình phải đi ngủ đây… Cậu muốn giữ cái thẻ không? Cậu đang sưu tầm thẻ mà!"

"Không Neville, bây giờ mình có chuyện cần gặp giáo sư McGonagall, cậu có muốn đi cùng mình không?" Tom đứng dậy, nắm tay Neville tính kéo thằng bé đi gặp giáo sư McGonagall.

Hermione nhiệt tình muốn tham gia cùng Tom: "Nếu cậu sợ đi một mình thì đi cùng Tom cũng là một ý kiến hay. Ý kiến của cậu thế nào?"

Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của cả bọn. Neville lấy hết can đảm mà cùng bọn chúng méc hành vi của Nott cho giáo sư McGonagall. Việc này khiến cho số đá quý của học viện Slytherin giảm đi một ít nhưng quan trọng nhất là làm cho thằng bé hơi tự tin hơn.

Hình như từ sau khi giáng sinh cụ Dumbledore đã giao cho giáo sư Snape nhiệm vụ giá·m s·át bảo vệ cho Harry hay sao ấy. Từ khi học kỳ mới bắt đầu Tom đã liên tục gặp được thầy.

Mà điều này hình như là có tác dụng ngược. Harry càng lúc lo lắng hơn. Ngay cả môn ma dược mà nó chú ý cũng liên tục gặp sai lầm khiến cho giáo sư nổi trận lôi đình.

Nhưng lo lắng cũng bằng thừa. Điều gì nên đến thì sẽ đến. Rốt cuộc ngày thi đấu đã đến rồi.



Nhìn bộ dáng Harry quyết tuyệt mà tiến vào phòng thay quần áo cùng với Hermione cùng với Ron trông theo làm Tom vô cùng mắc cười. Giống như cảnh người mẹ, người vợ tiễn chồng, tiễn con mình ra mặt trận vậy.

Tom không đành lòng nên quăng ra một quả bom nặng ký là nó vừa thấy được giáo sư Dumbledore trên khán đài. Quả nhiên khi nghe được tin này là cả ba đều an tâm hẳn lên làm nó vô cùng vô ngữ. Chúng nó cho rằng giáo sư Snape sẽ không đời nào dám động thủ trước mũi của cụ Dumbledore.

Cũng như lần trước, bà người tụi nó lại một lần nữa ngồi cạnh Neville để xem Harry thì đấu Quidditch. Bởi vì đã được thưởng thức mị lực của môn này cho nên Tom cũng tương đối chờ mong.

"Quả nhiên như Tom nói, cụ Dumbledore hôm nay cũng đến xem trận đấu này. UI DA!" Ron ôm lấy đầu của mình, vừa rồi ai đó đánh vào đầu nó.

Thì ra vừa rồi chính là thằng Nott vừa nện một gậy vào đầu Ron.

Thằng Nott lên tiếng khiêu khích. Chắc nó đã biết tối qua người méc giáo sư McGonagall là ai: "Xin lỗi mày nhé Weasley, không thấy mày ngồi đó."

"Nếu vật trang trí đang nằm trong hốc mắt của mày đã không còn sử dụng được nữa thì tao rất vui lòng mà thu thập bọn chúng. Như vậy mày đây nghĩ sao về chuyện này, có cần tao tự tay động thủ không?"

Một giọng nói ưu nhã vang lên bên cạnh Ron, Tom đang đằng đằng sát khí mà nhìn con rắn nhỏ đó. Tuy dạo gần đây nó đã quen với cách ăn nói trực tiếp của học viện Gryffindor, nhưng cũng đừng quên Tom cũng đã ở cùng xà vương suốt mùa hè vừa rồi.

Việc một con sư tử nhỏ đột ngột phun nọc độc làm chấn kinh mọi người xung quanh. Cho dù con sư tử này vốn có biểu diễn khác thường từ lúc ban đầu.

Thằng Nott sắc mặt trắng bệch mà lui về phía sau một bước. Những gì mà Tom vừa nói đã dọa nó vỡ mật. Nhưng thằng bé nhanh chóng bình tĩnh lại bởi vì có rất đông người vẫn còn ở xung quanh. Cho dù Tom có gan như thế nào cũng không dám làm điều đó trước mặt nhiều người như vậy.



"Không cần mày quan tâm, S·ullivan. Tao nghĩ rằng mày nên quan tâm đến thằng bạn Potter của mày thì hơn. Không biết lần này nó bám vào cây chổi được bao lâu. Mày dám cá với tao không, S·ullivan."

" Cá cược?"

"Đúng vậy, cá xem thằng bạn của mày có bắt được trái Golden Snitch không như thế nào? Tao cá 5 Galleon là nó không làm được điều đó."

Tom lục hết túi quần túi áo của nó lôi ra 2 galleon, 15 sticker và 23 Knut, đây là toàn bộ số tiền còn lại của nó từ 100 galleon trợ cấp hồi đầu năm học. Không đủ 5 galleon để tham gia vào cuộc cá cược này.

Tom đưa toàn bộ số tiền của mình ra.

"Đây là toàn bộ số tiền mà tao có. Mày có chấp nhận vụ cá cược này không?"

"Hơi ít, nhưng thôi cũng được. Như vậy thì vụ cá cược này thành lập." Thằng Nott cũng không quan tâm đến số tiền này, nó chỉ muốn xem Tom hết tiền để xài mà thôi.

Nhưng hình như Merlin lúc này đang đứng về phía Tom. Vừa lúc nó tuyên bố cá cược thành lập, thì Harry bỗng nhiên lao xuống một cách ngoạn mục khiến cho đám đông nín thở theo dõi rồi hoàn hô. Nhất là hai thằng vừa mới cá cược rồi.

Tuốt trên cao kia, giáo sư Snape chỉ kịp xoay cán chổi đúng lúc có một vật màu đỏ tươi xẹt ngang qua thầy, chỉ cách vài phân. Một giây sau, ông ấy mới nhận ra đó chính là Harry, vọt ngược lên sau cú lao xuống vừa rồi, tay giơ cao trong chiến thắng: trái Snitch nằm gọn trong bàn tay nó.

Harry đã bắt được Golden Snitch, vì Gryffindor thắng được 150 điểm, cũng vì vậy Gryffindor thắng được Cúp Học Viện, bảy năm tới Gryffindor lần đầu tiên đánh bại Slytherin!



Hơn nữa, trận thi đấu này chỉ tốn không đến năm phút!

Cả khán đài tưởng như sập xuống vì sửng sốt: Chưa ai từng chứng kiến có trận Quidditch nào mà trái Snitch bị chụp nhanh đến như vậy.

"Như vầy thì số tiền này tạo cầm lấy, cảm ơn mày nhé Nott. Vì đã đem tiền tới cho ta." Tom vừa cười ha hả vừa gồm toàn bộ tiền đặt cược được để trên ghế vừa nãy

Nó kéo đám bạn đi ngay trước vẻ mặt đầy tức giận của thằng Nott. Trong khi cả đám lo việc chuẩn bị đồ ăn cho bữa liên hoan mừng chiến thắng thì Tom lãnh trách nhiệm đón Harry ở ngoài phòng thay đồ.

Một lát sau, Harry rời khỏi phòng thay đồ một mình. Nó đang tính đem cây Nimbus 2000 của mình cất vào nhà để chổi thì gặp Tom đang chờ sẵn ngoài cửa. Thằng bé nghi hoặc hỏi:

"Tom, cậu đang làm gì ở chỗ này, mình còn chưa cất cây chổi nữa." Nó vừa nói vừa giơ cao cây chổi của mình trước mặt thằng bạn.

"Đón cậu chứ làm gì nữa. Mau cất chổi nhanh nhanh đi, tụi Ron và Hermione đang chuẩn bị tiệc chúc mừng chiến thắng rồi đấy." Tom vừa nói vừa vỗ vai chúc mừng Harry, mấy ngày nay nó đã lo lắng rất nhiều về trận đấu này.

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện về trận đấu suốt quãng đường đến nhà cất chổi của học viện Gryffindor.

"Cậu biết không, hồi nãy cụ Dumbledore vừa khen mình. Thầy nói mình không có u mê vào tấm gương. Với lại mình vừa mới chứng minh cho giáo sư Snape là mình …" Thằng bé kể lại với Tom bằng một giọng đầy sung sướng.

Bỗng nhiên Harry dừng lại, kéo nó vào một góc khuất:

"Tom, nhìn kìa! Giáo sư Snape! Thầy ấy đang tính tiến về rừng cấm. Bộ dáng của thầy ấy hình như là không muốn bị ai nhìn thấy."

Theo hướng chỉ của Harry, Tom thấy được một bóng người trùm kính đang bước nhanh xuống bậc thềm trước cửa tòa lâu đài. Cái bóng đó bước thật nhanh về phía khu rừng cấm

"Hình như đúng là giáo sư Snape." Tom gật gù đồng ý với Harry bởi vì v·ết t·hương trên đầu gối vẫn chưa lành nên giáo sư còn hơi cà nhắc. Không biết thầy ấy đang tính làm gì nhỉ. Nhìn bộ dáng lén lút vừa rồi chắc là đang xử lý công việc quan trọng.