Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 46: Cuộc đối thoại trong rừng




Chương 46: Cuộc đối thoại trong rừng

Chương 46: Cuộc đối thoại trong rừng

"Nhanh lên Tom, ngồi vào phía sau mình." Harry đã nhảy lên cây chổi Nimbus 2000 của mình và đang hối thúc Tom cùng ngồi với nó để đuổi theo giáo sư Snape.

Tom phản đối ý kiến của thằng bạn, nó không nghĩ đụng đến cái chổi nhất là cùng ngồi với người khác: " Cậu đuổi theo giáo sư Snape một mình đi Harry, không cần phải chở mình đâu. Với lại một cây chổi bay làm sao có thể chở hai người được chứ."

"An tâm đi, Nimbus 2000 chở hai người không thành vấn đề gì. Nhanh nhanh lên, kẻo tụi mình mất dấu ổng."



Harry vẫn muốn Tom cùng đi với mình. Nó cảm thấy Tom quá thân thiết với lão Snape, hồi đầu năm học Harry còn nhớ rằng Tom nói giáo sư McGonagall còn muốn lão Snape làm cha nuôi nữa cơ. Làm sao có thể như thế được.

Như vậy là vô cùng nguy hiểm cho sự an toàn của thằng bạn. Tuy lần trước Tom nói lão Snape không hề trúc giận lên nó nhưng Harry vẫn không tin. Nhân cơ hội lần này, thằng bé quyết tâm phải cho thằng bạn thấy được bộ mặt thật của lão Snape mới được.

Tom không tình nguyện mà leo lên phía sau thằng bạn, giữ chặt áo chùng của Harry. Hi vọng quyết định này của nó không phải là một sai lầm.

"Giữ cho chặt." Harry vừa nói vừa giẫm mạnh chân xuống đất. Cây Nimbus 2000 như một cái hỏa tiễn lao lên tận trời làm cho Tom sợ điếng hồn nhắm ngay mắt lại.

Sao không ai nói cho nó cây chổi này bay nhanh như vậy. Tom cảm thấy nó sắp bị bệnh sợ tốc độ rồi. Nó nhanh chóng giữ chặt thằng bạn để khỏi rơi xuống.

Cảm thấy Tom khẩn trương, Harry an ủi nhưng cũng mang theo một chút trêu chọc: "Không sao đâu, mình bay ổn lắm, không té đâu mà sợ. Cậu có thể mở mắt ra được rồi."



"Mình có nhắm mắt đâu." Nghe thấy lời trêu chọc của Harry làm Tom xấu hổ vì mất mặt trước thằng bạn. Nó mở mắt ra quân sát chung quanh.

Cảnh vật bay vun v·út về phía sau. Đây là lần đầu tiên Tom bay cao và nhanh đến như vậy. Toàn cảnh Hogwarts đang hiện ra trước mắt nó. Thật đẹp, Tom yêu nơi này.

Tom sử dụng Disillusionment Charm khiến cho tụi nó hoà lẫn vào môi trường xung quanh. Bùa này làm cho Harry nhớ đến áo khoác tàng hình đang nằm dưới đáy rương trong phòng của nó.

Harry cũng bay đằng sau cách xa giáo sư Snape cho nên thầy cũng không biết là mình đang bị theo dõi. Dưới ánh mắt của tụi nó thầy ấy chạy vào rừng.

Rừng cây quá rậm ráp khiến chúng nó không thể nhìn thấy thầy đi đâu. Harry bay vòng vòng hạ thấp dần cho đến khi nó nghe ra giọng nói của giáo sư Snape.

Nó lướt về hướng đó, nấp vào một cây sồi sừng sững không một tiếng động. . Hai đứa chúng nó cẩn thận bò dọc theo một cành cây, cố gắng nhìn xuyên qua tàn lá.

Phía dưới, trong một khoảng trống râm bóng nhỏ xíu, giáo sư Snape đứng đó, nhưng không chỉ có một mình thầy. Giáo sư Quirrell cũng có mặt.

Tụi nó không nhìn rõ mặt giáo sư Quirrell lúc này, nhưng giọng thầy lắp ba lắp bắp hơn bao giờ hết: "… Kh… kh… không… không biết… giáo sư… hết chỗ sao mà muốn… muốn gặp tôi… ở đây, giáo sư Snape…?"

Giọng giáo sư Snape đáp, lạnh băng: "Ta muốn giữ cho chuyện này có tính riêng tư thôi. Với lại, không nên để cho học sinh biết về Philosopher's Stone.

"Giáo sư đã tìm ra cách vượt qua con quái vật ba đầu của lão Hagrid chưa?"

"Nh… nhưng… nhưng mà, giáo sư Snape, tôi…"

Giáo sư Snape bước dấn tới một bước, nhìn sát vào mặt giáo sư Quirrell:



"Thầy đâu muốn trở thành kẻ đối địch với ta hả, giáo sư Quirrell?"

" T… tôi… tôi không biết… giáo sư muốn cái… gì…?"

"Giáo sư quá biết ý ta đấy chứ!"

"… Câu thần chú bịp bợm của giáo sư. Ta đang chờ đây."

" N… nh… nhưng… t… tôi không…"

"Thôi được rồi."Thầy Snape cắt ngang.

" Chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau, khi giáo sư đã đủ thì giờ và suy nghĩ lại và quyết định nên đặt lòng trung thành của thầy ở đâu."

Giáo sư Snape tung áo khoác trùm qua đầu và bước nhanh ra khỏi khu rừng. Trời bây giờ gần tối hẳn, nhưng chúng nó vẫn còn có thể nhìn thấy giáo sư Quirrell đứng c·hết lặng hồi lâu tại chỗ, như thể đã hoá đá rồi vậy.

Tom kéo Harry ra khỏi xa khỏi khu đất trống ngay khi cuộc đối thoại. Lỡ đâu xà mặt nam phát hiện hai con sư tử nhỏ đang rình xem thì c·hết. Hai đứa cùng nhau nhanh chóng bay khỏi rừng cấm. Tuy đây chỉ là một khu vực ngoại vi nhưng chúng nó vẫn phải vô cùng cẩn thận, nhất là khi đêm tối đang buông xuống.

Khi Harry đang chở Tom bay trên không, nó nói: " Cậu vừa rồi đã nghe thấy đó Tom. Chúng mình đã đoán đúng. Giáo sư Snape đang tính c·ướp Philosopher's Stone. Vừa rồi lão ấy rõ ràng đã uy h·iếp giáo sư Quirrell, muốn thầy ấy giúp lão c·ướp hòn đá."



Nghe những gì mà Harry nói thì Tom cũng không biết phải làm sao. Rõ ràng là giáo sư Snape đang cố gắng ngăn cản giáo sư Quirrell c·ướp Philosopher's Stone. Nhưng vào tai của Harry thì lại thành giáo sư Snape ép buộc giáo sư Quirrell c·ướp Philosopher's Stone cho thầy ấy.

Ai kêu giáo sư Snape vốn là gương mặt người xấu đâu, suốt ngày mặc đồ đen nữa. Với lại thầy ấy lại đối xử khắc nghiệt với tụi học sinh, nhất là đối với Harry thì từ khắc nghiệt cũng không thể diễn tả đầy đủ được. Cho nên Tom cũng không thể trách tụi Harry về chuyện khẳng định giáo sư Snape là người xấu được.

So với giáo sư Snape thì giáo sư Quirrell rõ ràng dễ dàng khiến khác đồng cảm hơn nhiều. Ai lại nghi ngờ một vị giáo sư hay nói lắp lại nhát gan đến nỗi bị cự quái doạ xỉu lại là kẻ thủ ác đây.

Tom cho rằng trước khi giáo sư Quirrell chính miệng tự mình thú nhận thì còn lâu Harry mới có tin rằng thầy ấy là người xấu. Cho nên, Tom cũng không muốn phí miệng lưỡi làm gì nữa, chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Thấy Tom không đáp lại mình, Harry cho rằng thằng bạn còn bị shock trước tin tức thu được từ cuộc đối thoại hồi nãy. Nó không thể ngờ được là tình cảm của Tom đối với lão Snape lại nồng đậm như vậy.

Điều này càng khiến Harry căm ghét giáo sư Snape hơn. Lão ấy dám lừa gạt tình cảm của đứa bạn thân nhân của nó. Theo Harry, Tom gần như coi lão ấy như người thân trong nhà vậy. Thế mà lão ấy dám.

Càng nghĩ càng tức giận, mà càng tức giận thì nó bây càng nhanh, càng sử dụng nhiều động tác lượn vòng kích thích. Cho đến khi áo chùng của nó bị bấu chặt lại thì Harry mới nhớ đến trên chiếc chổi này còn một người khác.

"Cho mình xin lỗi, vừa nãy mình không để ý. Cậu không sao chứ Tom?"

Lúc này sắc mặt Tom trắng bệt. Cũng giống như lái xe vậy, cảm giác khi ngồi tay lái chính và tay lái phụ là hoàn toàn khác nhau. Bây giờ Tom có chút chịu không nổi.

"Harry, cậu mau tìm chỗ nào để đáp xuống, mình như bị say chổi rồi."

"Say chổi?" Harry nghi hoặc hỏi, nó chưa từng nghe tới từ này.

Bởi vì Harry đã bày chậm lại nên Tom có thể lấy một tay che miệng mình lại. Nó nói qua kẻ răng: " Giống như say xe vậy. Nhanh lên, mình sắp chịu không nổi rồi."

Say xe thì Harry biết, dẫu sao nó cũng đã sống ở muggle giới 11 năm. Theo những gì mà Harry nhớ, khi say xe thì người ta thường nôn thốc nôn tháo.

Khoang đã, Tom đang ngồi ngay phía sau nói. Nếu Tom mà nôn thì người lãnh đủ chính là nó chứ không phải là ai hết. Nghĩ tới đây, Harry nhanh chóng đáp xuống trên một khoảng đất trống.

Chân vừa mới chạm đất, Tom chạy ngay đến một góc cây mà nôn thốc nôn tháo. Harry cảm thấy mình may mắn là mình đã đáp xuống kịp thời. Nếu không thì nó phải chịu đống đó trên suốt quãng đường về phòng ngủ rồi.