Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 44: Erised ma kính (3)




Chương 44: Erised ma kính (3)

Chương 44: Erised ma kính (3)

Vớ ư? Ai sẽ là người tặng vớ cho chúng ta vào lễ giáng sinh? Đáp án chỉ là người nhà cùng với những người bạn thân thiết nhất mới làm điều đó. Những người mà chúng ta có thể là chính mình trước mặt họ, những người mà thật sự hiểu chúng ta.

Như vậy giáo sư Dumbledore nói mình không bao giờ có đủ vớ vào lễ giáng sinh mang hàm nghĩa gì có cần phải nói sao? Tom nhìn bóng hình cao gầy của vị bạch phù thuỷ vĩ đại nhất thế kỷ 20 này bỗng nhiên trở nên cô độc một cách lạ lùng.

Hiệu trưởng luôn mang đến ấm áp và an tâm cho người khác nhưng ai sẽ là người mang đến ấm cúng cho cụ. Người duy nhất làm được điều đó đã bị chính tay giáo sư giam vào Nurmengard 50 năm trước rồi còn đâu.

Cụ Dumbledore cũng đã mất đi gần hết người thân của mình, ngoài trừ một người em trai vẫn đang trong tình trạng c·hiến t·ranh lạnh. Đối với một người đã hơn trăm tuổi như giáo sư thì Tom cũng tưởng tượng được sự cô đơn của cụ.

"Thầy chắc rằng các trò cũng đã mệt nhọc sau cuộc phiêu lưu tối nay. Đã đến lúc chúng ta quay về với ổ chăn ấm của mình. Tấm gương này sẽ được dời qua phòng khác vào ngày mai. Và ta yêu cầu các trò đừng đi tìm lại nó. Nếu sau này có ai ngẫu nhiên gặp lại nó, thì các trò đã được chuẩn bị từ hôm nay rồi." Vẫn với chất giọng ấm áp của mình, cụ Dumbledore tiễn chúng nó ra khỏi căn phòng học trống đồng thời dặn dò chúng nó không nên quay lại nơi này nữa.

Trên đường về phòng ngủ, tụi nó ghé thăm nhà bếp mang về một chút bánh nhân thịt để ăn khuya. Đêm hôm đó, Tom nghe thấy được tiếng khóc của Harry, hình như nó vừa mới gặp ác mộng.

Tom thì gặp xui xẻo. Do ăn mặc phong phanh mà đi dạo khắp Hogwarts vào ban đêm khiến cho nó bị sốt cao nằm liệt trên giường suốt mấy ngày lễ còn lại. Điều này làm Harry và Ron vô cùng xấu hổ bởi vì đây hoàn toàn là do hai đứa bọn chúng gây ra.

Tuy đối với phù thuỷ thì chữa trị cảm cúm vô cùng đơn giản. Chỉ cần một bình ma dược là có thể trị khỏi hoàn toàn với tác dụng phụ là khiến lỗ tai của Tom phun ra khói trắng nhiều giờ sau đó. Nhưng Tom cũng trở thành đối tượng được trọng điểm chú ý của hai đứa nó. Điều này cũng khiến cho kế hoạch đi dạo khu sách cấm của Tom một lần nữa biến thành bọt nước.

Vào ngày cuối cùng trước khi kỳ nghỉ kết thúc, Hermione đã trở lại Hogwarts. Tom tạ trời tạ đất vì chuyện này đã phân chia bớt sự chú ý của hai thằng bạn khiến cho nó thoải mái hơn nhiều.



Tuy nhiên, nó lại phải đối mặt với một chuyện đau đầu khác. Hermione khi nghe tin ba thằng bạn bỏ giường ngủ mà đi lang thang vào ngày đêm sau giáng sinh thì kinh hãi vô cùng.

Nhất là khi nghe đến tụi nó bị hiệu trưởng bắt gặp cùng với Tom ngày hôm sau bị sốt thì nhỏ liền nổi cơn tam bành mà sạc ngay cho Harry và Ron một trận. Tom phải ra sức cầu tình thì cô bé mới chịu tha cho hai thằng bạn của nó.

Sau khi khai giảng thì Hogwarts trở lại nhịp sống bình thường của nó. Học sinh bắt đầu đi học, giáo sư bắt đầu đi dạy, những người có mục đích mờ ám tiếp tục với kế hoạch của mình và đội Quidditch cũng bắt đầu tập luyện lại.

Harry không ngừng một lần than thở với cả bọn là anh Wood đã trở thành một cái huấn luyện cuồng. Anh ấy không ngừng mà áp bức cả đội huấn luyện. Nhưng nó lại ủng hộ anh Wood, cúp Học Viện phụ thuộc vào chuyện này.

Nhưng vào một ngày mưa gió, Harry mang về một tin dữ cho cả bọn. Giáo sư Snape sẽ làm trọng tài cho trận Quidditch sắp tới giữa học viện Gryffindor và học viện Hufflepuff.

Khi vừa nghe xong Harry kể điều này, Hermione ngay lập tức khuyên: "Đừng đấu nữa."

Ngay sau đó cả hai đứa đưa ra hàng loạt chủ ý làm cho Harry khỏi phải thì đấu. Chúng nó làm như giáo sư Snape là hồng thuỷ mãnh thú không bằng. Nhất là sau vụ trận đấu vừa rồi, Tom không tin là cụ Dumbledore không có chuẩn bị.

Nhưng dễ gì mà Harry chịu được mớ chủ ý mà Ron cùng với Hermione đưa ra. Tom quá hiểu Harry với tình thần trách nhiệm quá thừa thì nó thà đối đầu trực tiếp với giáo sư Snape còn hơn.

Với lại Harry chính là tầm thủ duy nhất của học viện Gryffindor, nếu nó rời đi thì đội tuyển cũng vô pháp thi đấu.

Tom không có nêu ý kiến của mình về chuyện này. Mà cho dù thằng bé có nói thì tụi bạn cũng đâu có nghe. Về cơ bản thì nó đã buông tha cho việc cứu vớt hình ảnh của giáo sư Snape đối với bà đứa còn lại.





Tom tạm biệt ba đứa tụi nó để rời đi phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor. Hôm nay nó có hẹn học bổ túc với giáo sư McGonagall.

Nó vừa mới mở cửa phòng sinh hoạt thì bị Neville bổ nhào vào. Cả cơ thể nhỏ bé của Tom bị cơ thể tròn trịa của Neville đè xuống mặt đất. Hai chân của Neville bị dính lời nguyền tró giò nên dính chập vào nhau khiến cho nó đứng không vững khi chui qua lỗ chân dung của Bà Béo.

"Tom, Neville hai cậu không sao chứ?"

Trong trận cười của mọi người trong phòng, đương nhiên là Hermione. Nhỏ đứng bật dậy dùng ngay giải chú cho Neville. Chân của nó được tách ra và thằng bé đứng lên, vẫn còn run rẩy.

"Tạ ơn Merlin, Hermione nếu cậu chậm hơn một chút nữa thì chắc mình bị đè dẹp ruột rồi. " Tom cảm ơn Hermione về phản ứng nhanh nhẹn của nhỏ.

Đồng thời nó còn oán giận hai thằng bạn còn đang cười ở đằng kia: "Còn Harry và Ron nữa, mau giúp mình đứng dậy với, còn đứng đó mà cười được à."

"Được rồi, được rồi, tới liền đây." Harry và Ron dừng cười mà chạy lại nâng Tom về chiếc ghế bành gần nhất. Đồng thời bọn họ còn dìu cả Neville.

Nó chú ý rằng hai thằng bạn vẫn còn đang cố nín cười bởi vì đôi vai của bọn chúng vẫn còn đang run không ngừng. Giao hữu vô ý mà.

Neville nhìn thấy thảm trạng của Tom thì mặt nó đỏ lên, cúi đầu xin lỗi thằng bé:



"Cho mình xin lỗi."

Tom khoát tay nói Neville không cần làm thế, bây giờ nó quan tâm hơn là chuyện gì đã xảy ra. Bị một tấm thân đầy mỡ đè xuống đất thì ai cũng sẽ nổi giận thôi.

"Ai làm cho cậu thành như vậy thế Neville. Cậu cứ nói ra, mình sẽ tẩn thằng đó một trận ra trò." Nó vừa nói vừa vung vẩy cánh tay không có mấy lạng thịt của mình chọc cho mấy thằng con trai cười ha hả.

Nhưng Hermione không cho là vậy, nhỏ liếc nhìn mấy thằng con trai khiến cho tụi nó nhanh chóng ngậm miệng lại. Cô bé hỏi lại Neville một lần nữa:

"Chuyện xảy ra làm sao vậy Neville."

Neville lắp bắp trả lời, nhưng rõ ràng nó đã bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều:

"Nott, chính là Nott. Mình vừa gặp nó bên ngoài thư viện. Nó nói nó đang kiếm người để thử thực hành lời nguyền trói giò."

Hermione khuyên Neville: "Đi thưa giáo sư McGonagall đi! Đi cáo trạng nó"

Nhưng Neville lắc đầu. Nó nói lí nhí: "Mình không muốn có thêm rắc rối."

"Đây không phải là chọc rắc rối, Neville. Đây là vi phạm quy định của trường học, nếu Nott vi phạm thì nó phải bị phạt." Tom lắc đầu nói với thằng bé.

"Nhưng mình không dám." Lần này thì nó mếu máo trả lời Tom

Tom lần này nghiêm túc mà nói với kiếm thánh Gryffindor trong tương lai: "Neville, tuy cậu có họ là Longbottom nhưng cậu cũng không muốn mình luôn ở phía dưới người khác chứ? Cậu nên nhớ là cái mũ phân loại c·hết tiệt kia đã phân cậu vào học viện Gryffindor tức là cậu có đầy đủ phẩm chất của học viện chúng ta. "