Chương 43: Erised ma kính (2)
Chương 43: Erised ma kính (2)
Một tiếng vỗ tay vang lên trong căn phòng học bỏ không này. Hiệu trưởng Dumbledore bước ra từ trong bóng tối mà khen Tom:
"Xuất sắc. Vô cùng xuất sắc. Giải thích của Tom về Erised ma kính là vô cùng chính xác. Thầy cũng không thể giải thích kỹ càng hơn về ma kính này. Thầy vẫn luôn cho rằng người hạnh phúc nhất thế gian này là người có thể sử dụng tấm gương ảo ảnh như một tấm gương bình thường, nghĩa là anh ta có thể nhìn vào gương và thấy mình đúng y như mình vậy."
"Nhưng đó cũng là người bất hạnh nhất thế gian bởi vì khi đó cuộc sống của anh ta đã không còn ý nghĩa gì nữa." Tom phản bác lại ý kiến của cụ Dumbledore.
Hiệu trưởng cũng không để ý đến việc Tom vừa mới phản bác lại mình, cụ dùng giọng nói ấm áp như thường ngày trả lời Tom:" Thầy cũng rất thích suy nghĩ của trò. Đúng vậy, có lẽ người đó cũng là người bất hạnh nhất thế gian. Tuy nhiên, sau này khi trò lớn lên sẽ hiểu được, đôi khi biết buông tay cũng không phải là chuyện xấu."
"“Cảm ơn thầy dạy dỗ, giáo sư Dumbledore.” Tom cúi người trước hiệu trưởng.
"Bây giờ chúng ta nên xử lý việc tối nay." Giọng nói của cụ Dumbledore trở nên nghiêm khắc hơn bình thường: "Tuy rời giường vào giờ này là vì phạm nội quy của trường học." Hiệu trưởng nhìn lướt qua cả ba đứa. Bọn nó đều đang cúi gầm mặt xuống đất không dám nhìn thẳng vào cụ.
"Với lại ăn mặc phong phanh như vậy trong nhiệt độ bây giờ." Lần này thầy nhìn chằm chằm vào Tom. Cho đến bây giờ nó chỉ có một bộ đồ ngủ trên người và nhiệt độ bây giờ là dưới 0°C. Cụ phất tay một chút. Đột nhiên một cảm giác ấm áp bao trùm lấy Tom. Hiệu trưởng Dumbledore vừa rồi đã dùng không tiếng động cùng với không đũa phép giữa ấm chú chó Tom.
"Nhưng ta không thể không cho nhà Gryffindor 5 điểm vì hiểu biết của Tom về Erised ma kính cùng với giải thích của trò ấy" Hiệu trưởng Dumbledore tươi cười
ấm ấp với cả ba đứa.
"Thiệt không thầy!" Cả ba đều vui mừng trước quyết định này của cụ.
"Đương nhiên là thiệt rồi. Thầy đâu cần thiết phải nói giỡn với mấy trò làm gì."
Cụ Dumbledore xác nhận lại là cụ không chỉ không trừ điểm tụi nó mà còn cộng thêm điểm cho học viện Gryffindor.
"Sao trò không thử tiến lên xem mình nhìn thấy cái gì trong gương sao, Tom?"
"Em?" Nó nghi hoặc nhìn lão ong mật, không duyên không cớ mà bắt nó xem khát vọng của mình để làm gì?
"Đúng vậy, không phải chuyện này rất thú vị à." Cụ Dumbledore cổ vũ nhìn nó.
Tom cực kỳ không tình nguyện mà tiến lên đứng trước ma kính dưới ánh mắt cổ vũ của hiệu trưởng Dumbledore và hai đứa bạn. Đồng thời nó cũng vận chuyển bế quan bí thuật ở mức độ tối đa.
Vấn đề này thuộc vốn là thuộc về riêng tư cá nhân của nó có được hay không. Tom hiện giờ cự tuyệt mọi ý đồ nh·iếp thần lấy niệm lẻn vào đầu nó cho dù thằng bé có niềm tin rằng lão ong mật sẽ không làm như vậy.
Tom cứ tưởng rằng trong gương là cảnh nó ngồi trên ghế của bộ trưởng pháp thuật hay là đang ngồi trên ghế hiệu trưởng của Hogwarts chứ. Nếu không được như vậy thì cũng là cảnh mà nó tay đánh Dumbledore, chân đá Grindelwald, mông ngồi lên lưng Voldemort chứ.
Nhưng không! Tất cả đều không có. Trong gương chỉ có ảnh phản chiếu của nó. Không, nếu để ý kỹ thì đứa bé tóc bạch kim trong gương nhỏ hơn nó một tí xíu.
Như vậy thân phận của đứa bé kia thập phần rõ ràng. Thằng bé đó chính là chủ nhân của khối thân thể mà Tom đang điều khiển, là chân chính 'Tom S·ullivan'.
Như nhìn thấy ánh mắt của Tom đang nhìn mình. Thằng bé trong gương mỉm cười đáp lại. Nó mấp máy môi như muốn nói điều gì đó nhưng Tom không thể nghe thấy được.
Tom cố gắng bắt chước chuyển động môi của thằng bé để hiểu được nó nói gì:
"Cảm… tạ… cậu… đã… thay… thế… mình…tiếp… tục… sống… trên… đời… này."
Tom trầm mặc lại, nó không ngờ khát vọng sâu thẳm nhất của mình lại hèn mọn đến như vậy. Chỉ đơn giản là nhận được một lời cảm tạ mà thôi.
Tom nhìn thẳng vào mắt của thằng bé, kiên định nói:
"Cậu yên tâm đi, bởi vì mình là Tom S·ullivan."
Lúc này đây, Tom đã quên rằng xung quanh còn có Harry, Ron và hiệu trưởng Dumbledore. Trong mắt nó thì đây chính là cuộc đối thoại giữa hai linh hồn của cùng một thể xác. Một tượng trưng cho quá khứ, một tượng trưng cho hiện tại và tương lai. Nhưng cả hai đều là một người, đều là Tom S·ullivan cả.
Như là cảm nhận được tâm ý của Tom, thằng bé trở nên vô cùng vui vẻ. Bên cạnh nó cũng lần lượt xuất hiện nhiều người khác.
Tom nhìn vào hai người đứng sau lưng đang đặt tay lên vai nó. Một người phụ nữ tóc vàng kim xinh đẹp mà Tom vô cùng quen thuộc. Còn người còn lại là một người nam nhân tóc đen với đôi mắt màu xanh lam thoạt nhìn vô cùng tự tin và thông dong. Tom cũng đã đoán được ông ấy là ai. Nó thăm dò hỏi:
"Cha?…Mẹ?"
Hai người bọn họ lần lượt gật đầu làm trong lòng Tom cảm thấy vô cùng ấm áp. Thằng bé không ngờ đến cha, mẹ lại chấp nhận mình. Đây là gia đình của nó sao?
'Ảo giác! Tất cả đều là ảo giác!' Tom lập đi lập lại trong đầu của mình như vậy. Erised mà kính chỉ câu dẫn khát vọng của nó mà thôi chứ không có khả năng câu thông với n·gười c·hết. Đấy là quyền năng của viên đá phục sinh.
Tom đã hiểu được rằng nó chỉ mong muốn có được gia đình của chính mình. Nhưng điều đó có khả năng sao? Có người sẽ chấp nhận nó sao? Nước mắt cứ trực trào tuôn ra trong mắt thằng bé.
Từng bóng người xuất hiện phía sau hình bóng của cha mẹ nó.. Tom nhìn thấy một thiếu niên tóc đen tầm mười lăm, mười sáu tuổi mặc trên người đồng phục nhà Slytherin, trên ngực còn có huy hiệu của thủ lĩnh Nam sinh đang đứng đằng sau cha của nó.
Nhưng người đang đứng đằng sau mẹ nó mới làm cho kinh ngạc. Nó không dám tin vào mắt mình nữa. Tại sao lại là người đó? Như vậy người đó có biết đến sự tồn tại của Tom hay không?
Harry chú ý đến mắt của Tom chuyển sang màu đỏ ngấn lệ quang. Kết hợp cùng với những lời mà nó vừa nghe được thì trong lòng Harry bỗng siết chặt. Chẳng lẽ Tom cũng giống nó nhìn thấy được gia đình của mình sao?
Vừa rồi Harry đã trải qua một lần cho nên nó hiểu được cảm giác của Tom bây giờ. Cảm giác ấy không hề dễ chịu gì cho cam. Đó là một cơn đau mãnh liệt quặn lên trong bụng: nửa vui nửa buồn kinh khủng.
Nó nhào lên mà ôm lấy Tom để mà an ủi thằng bạn. Dẫu sao hai người cũng tốt hơn một người. Bọn họ có thể chia sẻ với nhau cảm giác ấy, cái cảm giác nửa vui nửa buồn khi nhìn thấy được người nhà của mình.
"Cậu thấy được bọn họ sao Tom? Ý mình là người nhà của cậu ấy."
Theo một ý nghĩa nào đó thì Harry cũng đã nói đúng cho nên nó gật đầu. Tom đã nhìn thấy được người nhà của mình nhưng khát vọng của hai đứa lại hoàn toàn khác nhau.
Tom vỗ vỗ lưng Harry để thể hiện mình vẫn ổn. Nó tránh đi ánh mắt đang nhìn chăm chú của thầy hiệu trưởng mà hỏi:
"Hiệu trưởng, thầy có thể cho em biết là thầy thấy được gì trong ma kính sao?"
"Thầy ư? Thầy thấy mình đang cầm một đôi vớ len dày. Thầy là người không bao giờ có đủ vớ cả. Một mùa Giáng sinh nữa đã đến và đi mà thầy vẫn chẳng có lấy một đôi vớ. Người ta cứ tống mãi cho thầy toàn sách là sách"