Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 42: Erised ma kính (1)




Chương 42: Erised ma kính (1)

Chương 42: Erised ma kính (1)

Sau một ngày chơi điên thì Tom mệt quá cỡ. Nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên mới ngủ không được bao lâu thì Tom lại bị Harry đánh thức:

"RON MAU DẬY! TOM MAU DẬY! Mình có thứ này muốn cho hai cậu xem nè!" Bởi vì phòng ngủ không còn ai nên Harry bật hết công lực mà kêu hai thằng bạn dậy.

"Có chuyện gì vậy Harry?" Ron ngái ngủ mà hỏi thằng bé.

"Mau rời giường! Mình muốn cho các cậu thấy ba mẹ mình. Cả cậu nữa Tom, nhanh mặc áo vào."

Nghe tới được nhìn thấy ba mẹ của Harry, Ron ngay lập tức rời khỏi giường, nó oán giận thằng bạn:

"Lẽ ra cậu phải gọi mình dậy sớm hơn."

Harry phân trần: "Thì bây giờ mình gọi cậu nè, mình còn muốn quay về chỗ đó, với lại mình cũng muốn cho mấy cậu xem tấm gương kia."

Trong khi hai đứa còn đang cãi nhau, Tom vẫn còn bị phong ấn trong ổ chăn của nó. Ron nhìn thấy đứa còn lại như vậy thì quay qua hỏi Harry."

"Tom vẫn còn chưa thức dậy, cậu tính làm sao Harry?"

"Chúng mình sẽ mang cậu ấy theo, tới lúc đó chắc là sẽ tỉnh thôi." Harry ra quyết định rằng chúng nó sẽ đem Tom đến căn phòng đó trong khi nó còn đang ngủ.

Thế là hai đứa chúng nó khoác lên người chiếc áo tàng hình mang theo Tom đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor. Hai đứa cố gắng dò đường từ thư viện, đi vòng vèo qua những hành lang tăm tối gần cả tiếng đồng hồ.

Tuy có hơi ấm tỏa ra từ hai thằng bạn nhưng vẫn không là gì dưới cái lạnh của đêm giáng sinh. Cho nên Tom nhanh chóng bị đông tỉnh lại rồi.



"Đây là đâu? Sao mình lại ở nơi này?" Tom thắc mắc hỏi hai thằng bạn, nó nhớ rằng mình mới vừa nhắm trong ổ chăn ấm áp của mình nhưng bây giờ khi mở mắt ra thì lại sắp bị đông cứng trong hành lang.

"Tom,cuối cùng thì cậu cũng đã tỉnh ." Harry và Ron thở ra một hơi, tuy Tom khá là nhẹ nhưng mang nó theo cả tiếng đồng hồ cũng làm hai đứa mệt mỏi quá sức.

Harry kể lại cho Tom nghe những gì mà nói đã nói cho Ron làm nó hiểu được điều gì đang xảy ra. Thì ra là Harry tìm được Erised ma kính và muốn mang hai đứa bạn của nó đi xem.

Tuy Tom không có nhiều hứng thú với ma kính nhưng bây giờ thì đã quá muộn cho nó quay về phòng ngủ rồi. Cho nên nó đành phải chịu lạnh mà đi theo tụi nó.

Do Tom bị mang theo nên nó không có khoác thêm áo ấm cũng như đũa phép. Dưới cạnh lạnh dưới không độ hiện nay thì môi của nó nhanh chóng tím tái lại. Harry thấy vậy liền lo lắng cho sức khỏe của thằng bé.

"Tom nếu cậu lạnh quá thì có thể về phòng trước, không cần phải đi theo tụi mình đâu."

"Cậu không nghĩ là bây giờ nói câu đó đã quá trễ rồi sao?" Tom vừa nói vừa chỉ vào căn phòng bên cạnh bộ áo giáp cao lêu nghêu.

Harry mừng rỡ kêu lên:"Đây rồi. Chính chỗ này đây… Đúng rồi!"

Chúng nó đẩy cánh cửa ra. Harry cởi vội tấm áo tàng hình, chạy ngay lại tấm gương.

"Thấy gì không?" Harry hỏi nhỏ hai đứa bạn. Ron chưa từng thấy qua cả ba lẫn má nó. Tuy Tom từng thông qua ký ức của Harry thấy được bà Lily Potter rồi nhưng vẫn chưa thấy được James Potter.

"Mình chẳng thấy gì cả." Ron lắc đầu trả lời. Ngoài ảnh phản chiếu của thằng bạn ra thì nó chẳng thấy thứ gì khác.

"Nhìn thẳng vào gương ấy, lại đây, đứng ở chỗ mình đang đứng nè." Harry tránh ra để dành chỗ cho Ron.

"Mình nhìn thấy rồi, nhưng không phải là gia đình của cậu. Mình nhìn thấy bản thân mình, nhưng già hơn, mình còn là thủ lĩnh Nam sinh. Thật là tuyệt vời." Ron reo lên vui sướng trước hình ảnh của nó trong gương.



"Cái gì?" Harry nghi hoặc trước phản ứng của thằng bạn, lẽ ra Ron phải nhìn thấy gia đình của nó chứ, nếu không thì gia đình Weasley cũng có thể.

"Khoan đã, mình còn cầm Cúp Học Viện và Cúp Quidditch… Ố, coi kìa, mình còn là đội trưởng Quidditch nữa!"

Ron quay qua nhìn hai thằng bạn háo hức hỏi:

"Các cậu có cho rằng tấm gương này có thể dự báo tương lai không?"

Harry không đồng ý với ý kiến của Ron: "Nhưng mình nhìn thấy ba mẹ của mình, như vậy thì phải là nhìn về quá khứ mới đúng chứ."

Cả hai đứa quay qua nhìn người còn lại trong căn phòng này. Người mà từ khi bước vào căn phòng này vẫn chưa nói lời nào:

"Tom, ý kiến của cậu là như thế nào? Theo cậu tấm gương này có khả năng nhìn về quá khứ hay là dự báo tương lai?"

Tom không để ý đến câu hỏi của thằng bạn mà quan sát kỹ tấm gương.Đó là một tấm gương khổng lồ, cao đụng trần nhà, khung bằng vàng chạm khắc, đặt trên hai cái chân có vuốt. Một dòng chữ khắc phía trên gương: 'ERISED STRA EHRU OYT UBE CAFRU OYT ON WOHSI'

"Tôi không thể hiện khuôn mặt của bạn mà là mong muốn của trái tim bạn." (I show not your face but your heart’s desire)

Tom đọc lên thành tiếng câu nói đó dẫn đến sự kinh ngạc của hai đứa còn lại.

"Cậu vừa mới nói gì thế Tom?" Ron thắc mắc hỏi nó.

Thằng bé chỉ vào dòng chữ được khắc phía trên gương rồi giải thích:

"Các cậu nhìn xem chỉ cần đảo từ lại chúng mình sẽ được câu vừa nãy."



Sau đó nó nhìn chằm chằm vào Harry, dùng một giọng tương đối nghiêm túc mà nói: " Mình biết chiếc gương này. Nó có tên là Erised ma kính. Mình đã từng đọc qua giới thiệu về nó trong sách."

Và quyển sách đó chính là đống truyện đồng nhân Harry Potter trong đầu nó. Hình như bộ nào cũng có đôi ba câu về cái kính này cho nên Tom tương đối quen thuộc.

Nó cũng đã từng tìm kiếm trong khu vực bình thường của thư viện về Erised ma kính nhưng hoàn toàn không hề có kết quả. Có lẽ trong khu sách cấm có nhưng từ khi 'mượn' quyển «Book of Spells » thì Tom chưa hề quay lại nơi đó.

Sau khi học được bùa Disillusionment Charm nó cũng đã tính quay lại nơi đó nhiều lần nhưng lại không có thời gian. Đầu tiên là vụ bom phân khiến cho mọi người nghi thần nghi quỷ khiến cho Tom cũng không dám manh động. Sau đó thì nó bận tối tăm mặt mày chuẩn bị quà giáng sinh cho mọi người.

Hình như mọi nguyên nhân đều là do nó thì phải. Như vậy không thể được, Tom quyết định rằng trong kỳ nghỉ này nó muốn ghé qua nơi đó mượn thêm vài quyển sách.

"Tom! Tom! Cậu mau tỉnh dậy mà nói tiếp đi chứ." Harry dùng tay lấy nó một chút để mà kéo nó về với thực tại.

"Xin lỗi, xin lỗi mình thất thần. Mà hồi nãy mình vừa nói đến đâu rồi nhỉ?"

"Thiệt tình, lần nào cũng thế. Hễ cứ đến chỗ quan trọng là cậu lại thất thần. Hỗi nãy cậu mới nói cái gương này tên là Erised ma kính." Lần này lại là Ron không nể mặt mũi gì mà vạch trần khuyết điểm của Tom.

Nó gãi gãi cái mũi của mình rồi nói tiếp: " Đúng vậy, cái gương này tên là Erised ma kính. Nó không thể dự báo tương lai cũng như nhìn thấy quá khứ. Cũng như câu nói được khắc bên trên nó. Tấm gương này chỉ thể hiện được khát vọng sâu thẳm nhất trong trái tim của mấy cậu không hơn không kém."

"Đối với cậu Harry." Tom nhìn qua thằng bạn đang cảm thấy mất mát của mình."Rõ ràng, khát vọng của cậu chính là được nhìn thấy giá đình của mình cho nên bọn họ mới xuất hiện trong đó."

"Mình mong cậu tiết chế khi sử dụng tấm gương này Harry. Trong sách nói có rất nhiều phù thuỷ hùng mạnh đã từng lãng phí cả cuộc đời của mình để ngồi trước nó. Mình không hi vọng cậu sẽ trở nên như vậy đâu."

_____________

Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch!

Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch!

Vừa coi đá banh vừa viết nên không đọc kỹ, mọi người thông cảm chút, mình đi bão đây.