Chương 41: Giáng sinh (3)
Chương 41: Giáng sinh (3)
Cả ba đứa tiếp tục với công cuộc mở các gói quà của mình. Không ngoài dự đoán, Harry đã nhận được bảo vật truyền thừa của gia tộc Potter: chiếc áo tàng hình.
Nhìn thứ màu xám bạc, mềm mại như nước đang nằm yên trên tay Harry, Tom vô cùng tò mò nên cũng lại gần nhìn xem. Là một món trong ba món bảo bối tử thần nổi tiếng khắp phù thuỷ giới làm sao mà nó chưa từng nghe thấy được.
Nhưng công dụng của chiếc áo này thì Tom cũng không được rõ ràng cho lắm. Nếu chỉ là khiến người mặc trở nên vô hình thì rõ ràng là không xứng đáng với danh tiếng của nó.
Mà ngay cả khả năng thành danh của mình là khiến cho người mặt trở nên vô hình thì nó cũng không được tốt lắm. Tom nhớ được giáo sư Dumbledore, Moody mắt điên có thể nhìn xuyên qua lớp áo.
Giáo sư Dumbledore nắm giữ trong tay Elder's Wand thì không nói làm gì bởi vì cùng là bảo bối tử thần thì khắc chế lẫn nhau là bình thường. Nhưng con mắt giả của Moody có thể nhìn xuyên được thì Tom cũng không biết tại sao.
Và còn tệ hơn nữa, các Dementor (giám ngục) cũng có thể dễ dàng cảm nhận được Harry khi nó đang khoác lên mình chiếc áo tàng hình. Như vậy thì làm sao mà chiếc áo này có thể che giấu được c·ái c·hết.
Dưới sự khuyến khích của Ron, Harry đã đem áo tàng hình khoác lên người. Theo động tác của nó, các bộ phận của Harry bị chiếc áo tàng hình che phủ lập tức biến mất.
"Harry đứng yên! Cho mình thử nghiệm một chút xíu." Tom lên khi thằng bé tính đem kéo chiếc áo qua đầu mình.
Nó vươn tay ra muốn sờ sờ thằng bạn nhưng chỉ có thể sờ đến một thứ gì đó thật kỳ lạ, cứ như một màn nước đang ngăn tay nó lại vậy.
"Ui da. Cậu nhéo mình làm gì?" Harry kêu đau khi Tom nhéo màn nước một chút.
"Xem ra, chiếc áo tàng hình này không làm cậu biến mất mà chỉ khiến cậu trở nên vô hình trước mắt người khác mà thôi." Tom đưa ra nhận xét của mình.
Nó vẫn chưa thấy được sự hữu dụng của chiếc áo này. Bùa Disillusionment Charm có thể làm được gần như tương tự hiệu quả, chỉ là không thể kéo dài hơn 700 năm mà thôi. Chả lẽ thời gian sử dụng kéo dài là hiệu quả chính của chiếc áo này.
Bỗng Ron kêu lên:"Có một cái thư! Có một cái thư rớt ra khỏi áo!"
Harry cởi áo tàng hình ra, cầm lá thư lên đọc. Sắc mặt của nó thoáng trở nên buồn hơn rất nhiều.
Tom lo lắng hỏi thằng bạn: "Cậu có sao không Harry?"
Harry chưa kịp trả lời thì hai anh em sinh đôi nhà Weasley đã mở cửa xông vào phòng ngủ. Hai người đồng thanh nói:
"Diáng zinh dzui zướng"
"Lưỡi của hai anh bị sao vậy." Harry lo lắng hỏi hai đứa sinh đôi.
Thì ra lưỡi của hai người đang sưng vù, tím tái thò cả ra khoang miệng. Ron thấy vậy liền ôm bụng cười ngặt nghẽo trước tình trạng hai đứa anh của nó.
Tom lên tiếng sau khi đã kiểm tra lưỡi của bọn họ xong: "Em đã ghi tác dụng của mấy viên kẹo đó trong thiệp rồi mà, bộ hai anh không xem à"
"Vọn ang công zao tết."
"Hai anh đang nói cái gì?" Tom hỏi lại hai người dở hơi này. Bởi vì cái lưỡi quá cỡ nên bọn họ nói ngọng nghịu vô cùng.
Hai đứa sinh đôi vò đầu bứt tai tìm cách giải thích ý tứ của mình. George nhanh trí nghĩ ra cách dùng đũa phép viết lên không trung.
" Vừa nhận được mấy viên kẹo thì tụi anh đã biết nó được dùng để làm gì."
"Không cần phải đọc ghi chú của em."
Tom nghi hoặc hỏi hai kẻ dở hơi này: "Đã biết thì sao tụi anh còn ăn?"
"Không thử quá thì làm sao mà biết mấy viên kẹo này bổng như vậy."
"Chúng nó thực sự rất bổng."
"Em đúng là một thiên tài Tom."
"Lần sao em có ý tưởng nào về trò đùa dai mới cứ việc gửi cho bọn anh."
" Bọn anh sẽ phụ trách thử nghiệm cho em."
Hai anh em nhà này mỗi người một tay mà bắt lấy vai Tom. Làm như nó không cho bọn họ thử nghiệm trò đùa dai là một tội ác đầy trời vậy làm Tom không thể không đáp ứng.
Sau một hồi trầm ngâm không nói gì Harry đột nhiên lên tiếng: " Cậu thêm dung dịch sưng phù (Swelling Solution) vào kẹo rồi gửi cho hai anh ấy sao Tom."
"Đúng vậy, cậu cũng nhận ra được nó à. Năm sau tụi mình mới được dạy cách điều chế mà. " Tom gật đầu với thằng bạn, xem ra Harry tự học môn ma dược cũng không tồi.
Sau khi phân đoạn vui sướng nhất của lễ giáng sinh là mở quà kết thúc. Chúng nó kéo nhau đi đến đại sảnh đường. Ở nơi đó đang có một bữa tiệc phong phú chờ đợi bọn nó đâu.
Lại một lần nữa Tom được kiến thức sự giàu có của Hogwarts. Hàng trăm con gà tây quay béo ngậy; hàng núi thịt nướng và khoai tây nướng; hàng đĩa xúc xích mỡ màng; rồi những mâm đậu bơ tú hụ; lại có những chiếc thuyền chở khẳm nước sốt thịt béo ngậy, nước sốt dâu thơm bùi.
Dọc theo bàn ăn, cứ cách chừng một thước lại có cả một đụn pháo. Nhưng chẳng có ai chú ý đến bọn chúng cả. Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bàn giáo viên.
Ở nơi đó có bốn con động vật nhỏ đang cùng nhau đùa giỡn. Một con sư tử lớn chừng một con mèo con chở trên lưng một con rắn nhỏ đang chơi rượt bắt với một con lửng tí hon. Ở trên không là một con chim ưng có kích thước của một chim sẻ đang bay vòng quanh đầu của bọn chúng, lâu lâu lại kêu lên một chút.
Xem ra các giáo sư đều rất thích quà giáng sinh của nó nên mới đem bọn chúng đến nơi này triển lãm cho mọi người xem. Không ít hơn mười lần Tom thấy được các giáo sư cười lớn khi quan sát mấy con vật nhỏ. Ngay cả ngày thường nghiêm túc như giáo sư McGonagall hay khắc nghiệt như giáo sư Snape hôm nay cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Các giáo sư hôm nay biểu hiện ra một mặt mà chúng nó chưa từng được thấy. Phía trên dãy bàn cao dành cho các giáo viên, cụ Dumbledore đang gạ đổi cái nón phù thủy chóp nhọn để lấy một cái nơ hoa, và cụ vui vẻ cười hinh hích khi nghe câu chuyện tiếu lâm mà giáo sư Flitwick vừa đọc cho cụ.
Lão Hagrid thì cứ một chén lại một chén rượu khiến cho gương mặt của lão đỏ bừng. Cuối cùng lão còn hôn lên má của giáo sư McGonagall một cái chụt khiến cho bà ngượng ngùng cười khanh khách.
Bánh kem Giáng sinh được dọn ra ngay sau món gà tây. Tom được một lần nghiệm chứng độ cứng của đồng Sickle bởi vì nó tìm thấy một đồng bạc trong miếng bánh của nó.
Sau một bửa sáng no nê thì cả bọn kiếm một loại vận động nào đó để giúp tiêu hóa thức ăn. Ron đề nghị chơi ném tuyết và được mọi người hưởng ứng nhiệt tình.
Chúng nó chia thành 3 đội:Tom với Harry, hai anh em sinh đôi cuối cùng là người đưa ra đề nghị là Ron và người b·ị b·ắt ép tham gia là anh Percy. Cả bọn có một bữa trưa vui vầy và người chiến thắng cuối cùng là Tom và Harry.
Chỉ bởi vì Tom dùng ma chú điều khiển số lớn cầu tuyết tập kích cả hai đội mà chiến thắng của nó không được công nhận. Thật là vô lý hết sức, mọi người đều là phù thuỷ mà, dùng phép thuật phải là chuyện hiển nhiên chứ.
Trải qua cả ngày chơi đùa, đến buổi tối lúc đi ngủ, Tom đã mệt đến muốn c·hết, đặc biệt là buổi tối nó ăn quá nhiều, rốt cuộc khó được thả lỏng một chút, bò lên trên giường còn không có năm phút, liền tiến vào mộng đẹp. Đó là ngày Giáng sinh đẹp nhất mà thằng bé từng được hưởng từ xưa đến giờ