[Harry Potter] Chuyện Bí Mật Của Lâu Đài
EDITOR: Yuki
BETA: Avo
- o0o-
"Giáo... giáo sư Snape." Harry xấu hổ đứng ở đó, không biết nên làm gì. Harry vẫn rất sợ Snape, nhưng sự sợ hãi này xuất phát từ... sự chán ghét? Đúng vậy, cậu sợ hãi người khác chán ghét cậu, điều này khiến cậu sợ hãi, cho nên cậu mới phản bác Snape quyết liệt như vậy...... nhưng đó không phải là lỗi của cậu! Harry nghĩ như vậy, sau đó xua tan tất cả sợ hãi trong lòng.
"Hừ." Snape lấy đũa phép ra và tự phù phép lên bản thân, cứ thế vững vàng bước lên trên vũng bùn, không hề chìm xuống hay làm dơ giày của mình.
Salazar nhìn chằm chằm Snape, khi hắn sắp đi đến trước mặt bọn họ, cậu bé nắm lấy tay Harry và nhảy lên trên chiếc xe con, tay còn lại nhanh chóng ấn lên trên ma pháp trận.... "Ầm" một tiếng, chiếc xe con khởi động!
"Aaaaa!" Harry hét lên, nắm chặt lan can ở trước mặt.
Chuyện này thật sự rất kích thích!
Không thể không nói, chiếc xe này tốt hơn rất nhiều so với thứ ở Gringotts, cho dù chạy nhanh cỡ nào cũng không hất người khác ra khỏi xe...... có lẽ đây đúng là sự thần kỳ của phép thuật?
Snape đứng trên vũng bùn, liếc nhìn hai cậu bé đang ngồi trên một chiếc xe bị hư bay như chiếc tên lửa của Muggle và đang chạy tới chạy lui xung quanh. Hắn không lo lắng chút nào, nhưng chuyện này thật sự chướng mắt. Dù sao thì Salazar Slytherin cũng là một Slytherin chân chính, mà Potter nếu dùng tinh lực tràn đầy của hắn dạy hư Salazar Slytherin, vậy thì hắn nhất định sẽ... nhất định sẽ đem Harry Potter đun sôi và nấu thành một nồi độc dược!
Chiếc xe tăng tốc, kỳ quái vòng tới vòng lui ở trên trời, cuối cùng nó vẫn phải dừng lại.
"Hay đấy, bây giờ ta có thể nhờ Chúa cứu thế giải thích cho giáo sư độc dược hèn mọn này một chút, rằng vừa rồi cậu đang làm cái gì vậy?" Snape duỗi tay xách cổ áo phía sau của Harry, mà Salazar chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
"Tôi chỉ là đang... chơi thôi!" Harry suy nghĩ ra một từ ngữ thích hợp.
"Chơi?" Snape lạnh lùng nhìn cậu, giống như cậu vừa nói một từ ngữ rất đáng sợ vậy: "Vậy thì, điều gì khiến cho cậu... Chúa cứu thế vĩ đại nghĩ rằng mình có thể khiến cho ngài Salazar Slytherin vứt bỏ thời gian học tập của ngài ấy để cùng... chơi với cậu?"
"Không... không phải..."
"Là ta yêu cầu anh ấy chơi với ta." Salazar ở bên cạnh "nói chuyện", nhưng thật đáng tiếc là Snape nghe không hiểu.
"A!" Harry cảm thấy thật sự hết đường chối cãi, cậu không biết hiện tại mình nên nói cái gì, dù sao Snape cũng sẽ không nghe lời giải thích của cậu: "Đây chỉ là một trò chơi, đúng vậy, đây là một trò chơi!" Cậu dường như tìm được lý do nào đó để có thể lớn tiếng phản bác lại Snape: "Học tập là học tập, nhưng Salazar chỉ mới có năm tuổi. Cậu bé vẫn cần giao tiếp với người khác... đúng! Giao tiếp! Không chỉ là giao tiếp, ngoài ra còn có vui chơi....... ngài không thể ngăn cản cậu bé chơi, như vậy rất quá đáng!" Cậu trừng mắt nhìn Snape, giống như đang lên án Snape đã làm một chuyện gì đó rất đáng sợ.
Cảm giác giống như vậy.
Snape vô cùng bực bội khi hắn bỗng nhiên bị một người cuồng loạn hét lên với hắn. Hắn không nghĩ một đứa trẻ cần phải chơi đùa...... không cần, chơi cùng với bạn, những thứ này chỉ khiến con người trở nên yếu đuối và vô tri, sẽ phóng đại nhược điểm của một người lên gấp mấy lần. Snape cho rằng, một Slytherin chân chính căn bản không cần những thứ này.
Nhưng rất rõ ràng, suy nghĩ của Harry hoàn toàn trái ngược với Snape. Mặc kệ Salazar có phải là Salazar Slytherin kia không nữa, nhưng cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu bé cần chơi đùa. Những gì Snape muốn thật sự tệ hơn dượng Vernon nữa!
Hai người lập tức đối mặt nhau, mắt lớn đối mắt nhỏ mà nhìn chằm chằm đối phương.
Trước đôi mắt trống rỗng lại bình tĩnh của Snape, Harry chỉ có thể mở to đôi mắt xanh lục của mình, khiến bản thân có thêm chút khí thế.
Salazar nhìn chằm chằm hai người kia, cậu không hiểu vì sao họ lại cãi nhau... cậu thấy vấn đề tranh luận của hai người không phải là chuyện gì lớn, cậu vừa có thể học tập vừa có thể chơi đùa, hai cái này không hề mâu thuẫn với nhau... nhưng cậu không thích học tập những thứ không cần thiết. Trước đây cậu đã học được rất nhiều phép thuật và phép thuật đó đã đủ rồi... nhưng cậu không muốn hai người cãi nhau. Cậu không muốn liên lụy vào chuyện này, có thể cậu sẽ mất đi thứ gì đó, ví dụ như không có ai chơi cùng với cậu?
Nhưng mà, Salazar còn chưa kịp bước lên thì người đàn ông áo đen cao lớn kia chủ động lùi lại một bước, lạnh lùng quay mặt đi và mở miệng nói: "Vậy thì, Chúa cứu thế định đem tính kiêu ngạo của mình để dạy dỗ Slytherin trí tuệ và nhạy bén thành một tên Gryffindor ngốc nghếch và lỗ mãng sao?"
"Gryffindor không hề ngốc nghếch hay lỗ mãng!" Harry lớn tiếng đáp trả, "Hơn nữa, ta cũng không muốn để Salazar trở thành một Gryffindor!" Cho dù cậu muốn Salazar trở thành một cậu bé vừa vui vẻ vừa đơn thuần, nhưng cậu vẫn cần phải chú ý....... Salazar là một Slytherin, hơn nữa là một Slytherin chân chính, nếu biến cậu bé giống như Ron vậy...... không được, lịch sử sẽ bị cậu thay đổi rối tung rối mù!
Cậu biết cậu không thể làm như vậy. Harry, người đã sử dụng vòng xoay thời gian biết rất rõ điều này, nhưng chắc chắn cậu cần phải làm gì đó.
"Hừ." Snape khịt mũi, hắn lộ ra vẻ khinh thường: "Rất tốt, nhớ kỹ những lời ngươi đã nói." Nói xong, hắn xoay người lại, nhanh chóng sải bước đi về phía lâu đài, đi được hai bước rồi hắn dừng lại và quay đầu nhìn về phía hai cậu bé, nói: "Nhanh lên."
"Em có ổn không, Salazar?" Harry nắm lấy tay của Salazar, cậu bé còn nhỏ nên căn bản không thể đuổi kịp tốc độ của Snape, cho nên cậu đành đi chậm lại một chút.
"Là Saar. "Salazar sửa lại lời của Harry.
"A, đúng vậy, anh xin lỗi. Saar, em vẫn ổn chứ?" Harry chậm rãi nắm tay cậu bé: "Lát nữa khi quay về, nhớ là phải tắm rửa trước. Em có đói bụng không?"
"Có một chút."Salazar thành thật trả lời. Cậu nhìn bàn tay được Harry nắm lấy, khóe miệng từ từ cong lên, điều này khiến cho vẻ mặt vô cảm thường ngày của cậu bé dường như sống động hơn.
Trở lại lâu đài, những món ăn phong phú của nhóm gia tinh đã lấp đầy nhiệt huyết mà vừa rồi cậu bị Snape dọa rớt.
Mấy ngày nữa bà Slytherin sẽ rời thế giới này. Hiện tại bà đang bận rộn giao lại những thứ cần thiết cho giáo sư Dumbledore, cho nên cả hai người đều không tới ăn cơm. Trên bàn cơm chỉ có ba người là Snape, Harry và Salazar, Còn có thêm mấy con sủng vật của Salazar — rắn, thằn lằn, báo... xếp thành một hàng, và tất cả đều nằm ở dưới gầm bàn.
Harry cắt một miếng thịt rất lớn được nướng thơm lừng, gắp một miếng nhỏ rồi chậm rãi nhai...... mùi vị có chút lạ. Mùi vị này không phải là mùi vị của bò bít tết tương lai mà cậu quen thuộc, tuy rằng ăn vẫn rất ngon, nhưng mùi vị hơi kỳ quái một chút.
Sau khi ăn vài miếng, cậu nhìn về phía Salazar, trong đĩa của nhóc con này chứa một miếng thịt rất lớn nhưng chưa được nấu chín, thế mà cậu bé lại ăn rất vui vẻ.
"Sa... Saar, em đang ăn cái gì..." Harry hỏi một cách cẩn thận. Ngay khi cậu vừa hỏi xong, Snape đặt mạnh muỗng xuống đĩa, phát ra một tiếng vang rất lớn.
HẾT CHƯƠNG 8