[Harry Potter] Chuyện Bí Mật Của Lâu Đài
EDITOR: Yuki
BETA: Avo
- o0o-
Bà Slytherin bắt đầu dạy Harry cách phân biệt xà ngữ và tiếng Anh. Chuyện này không khó lắm, vấn đề quan trọng nhất là thói quen. Bà Slytherin đã dành trọn một ngày, cuối cùng Harry đã hoàn toàn biết rõ sự khác nhau giữa hai loại ngôn ngữ này. Salazar ở bên cạnh chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ...... cuộc trò chuyện chỉ có cậu bé mới có thể hiểu được.
Trên thực tế, bà Slytherin cũng là một xà khẩu*, nói đúng hơn bà giống với Salazar, có khả năng sử dụng xà ngữ, sau này bà mới học tiếng Anh. Có lẽ dòng dõi của rồng Slyfimir quả thật là có thiên phú, Harry nghĩ, người phụ nữ này dùng chưa đầy hai tiếng đã có thể nắm rõ được tiếng Anh hiện đại...... khó trách khi bà nói tiếng Anh cậu không hề nhận thấy sự kì lạ nào!
(xà khẩu: người sử dụng xà ngữ)
Sau khi phân biệt được xà ngữ và tiếng Anh, Harry cần phải học cách nói của tiếng Anh cổ. Đối với cậu, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản...... lúc này, cậu lại cảm thấy nếu có Hermione ở đây thì cậu sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tiếc rằng nơi này không có Hermione nào cả.
"Cho anh này." Không biết Salaza nhặt được một con báo lông xù ở đâu, sau đó nhét vào vòng tay của Harry.
"Cái này...... là của em?" Harry ôm lấy con báo, con vật này thật sự không muốn ở trong lòng ngực của cậu một chút nào, nó giãy giụa liên tục, thậm chí còn muốn cắn Harry....... dù trước đó nó vẫn luôn rất ngoan ngoãn khi ở trong lòng ngực của Salazar!
"Không được cắn anh ấy!" Salazar đập lên đầu của con báo khiến cho nó ngậm miệng lại, nhưng nó vẫn xù lông ra như cũ, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ: "Ta nói không được đối xử với anh ấy như vậy!" Salazar nhướng mày, thể hiện sự bất mãn đối với hành vi không nghe lời này của con báo: "Ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của anh ấy đi."
"Có vẻ nó không thích anh." Harry do dự ôm con báo đến trước mặt Salazar: "Nó thích em hơn đấy."
"Nếu nó không nghe lời, em sẽ giết chết nó." Salazar nói không chút ngập ngừng.
"Salazar! Em không thể giết nó. Nó không phản bội em và cũng chẳng làm chuyện gì xấu... em không thể..." Không biết tại sao, Harry cảm thấy rằng mặc dù có thể nói chuyện với đứa trẻ này...... nhưng không thể thật sự giao tiếp với nó. Đứa trẻ này có thể dễ dàng nói ra từ "giết chết"...... đúng vậy, cậu không nên quên, đây này là Salazar Slytherin. Nó không phải là một phù thủy bình thường có tên là Tom hay là Johan, đứa trẻ này là Salazar Slytherin! Lựa chọn của cậu là sai sao? Có lẽ cậu không nên cảm thấy rằng bản thân mình có thể dễ dàng chăm sóc được vị xà tổ này.
"Anh...... không thích em sao?" Salazar nhìn vẻ mặt rối rắm của Harry, ngập ngừng mở miệng hỏi thử...... tuy rằng là thử, nhưng cậu bé vẫn hỏi một cách thẳng thắn.
"Không, Salazar, ý anh là...... em không thể tùy tiện nói ra từ "giết chết", điều đó là không đúng." Cậu có thể dạy dỗ tốt cậu bé này không? Ít nhất phải cho cậu bé biết việc giết người là sai trái.
"Vậy thì... đập chết?"Salazar nói một từ khác: "Như vậy thì sao?"
"Không, Salazar, không thể cướp đi một sinh mạng như vậy được." Harry giải thích với cậu bé, lúc này cậu cần phải thật kiên nhẫn, cậu tự cảnh báo bản thân, nếu cậu không dạy dỗ tốt Salazar thì Snape sẽ biến Salazar thành một "Slytherin" thật sự... chuyện đó thật sự rất đáng sợ! Ai biết Snape có phải là quỷ hút máu không nữa! Thật sự không dám tưởng tượng. Điều đáng sợ nhất là Snape là một phù thủy hắc ám, và hắn vẫn là một "Slytherin chán ghét con lai và dòng máu Muggle"!
"Tại sao?" Salazar nhìn Harry, trên mặt không có biểu cảm gì: "Không nghe lời thì giết thôi? Em tặng lại con khác cho anh là được mà." Cậu bé nói vô cùng nghiêm túc: "Chỉ cần anh ở cùng em."
Harry sửng sốt trừng mắt, hình như cậu không thể hiểu được suy nghĩ của Salazar...... có lẽ chỉ có Slytherin mới có thể hiểu được nhau? Cậu phải tìm người hỏi một chút... cậu thực sự cần phải hỏi một chút... vừa nghĩ trong lòng như vậy, cậu lại giải thích một lần nữa cho Salazar: "Đừng giết nó, Salazar, nó vẫn còn là một con mèo nhỏ."
"Saar."
"Hả?"
"Hãy gọi em là Saar, em sẽ không giết nó...... còn nữa, nó là một con báo, không phải mèo."
Harry nghẹn một chút, sau đó, cậu giật giật môi, cứng nhắc nói ra tên thật: "Sa...... Saar."
"Không cần miễn cưỡng như thế." Salazar chớp chớp mắt, hình như là đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục cuộc trò chuyện này hay không. Qua khoảng hai phút, cậu bé nhìn thấy Harry có chút không được tự nhiên, mới tiếp tục lên tiếng: "Em muốn đi ra ngoài chơi một chút, có được không?"
"Được, để anh đi với em." Harry trả lời.
Salazar chỉ đợi câu nói này, lập tức đặt con báo đang ôm trong tay xuống rồi nắm lấy tay của Harry, nắm chặt đến mức khiến Harry cảm thấy ngón tay hơi đau.
Ở thời đại này, cho dù là phù thủy cũng không có gì để vui chơi. Harry suy nghĩ rất lâu, cậu không làm được chổi cũng không làm được cờ Phù thủy, nên cậu không biết nên chơi trò gì cùng với Salazar.
Nhưng Salazar thì biết chơi trò chơi nào thú vị. Cậu bé kéo Harry chạy về phía Hồ Đen, gọi là Hồ Đen, nhưng nước có màu xanh lục, màu xanh lục thâm trầm và mang theo hơi thở của sự sống, giống như... màu mắt của cậu. Salazar duỗi tay nhặt một hòn đá từ dưới đất lên, sau đó cầm hòn đá ném thẳng xuống dưới hồ....... "tõm"!
Hòn đá chìm trong nước.
Harry đang muốn mở miệng hỏi cậu bé định làm cái gì, thì thấy hồ nước chuyển động, sau đó... một mảng hồ biến thành vũng bùn lầy!
Chuyện gì đã xảy ra?! Harry mở to hai mắt nhìn.
"Chuẩn bị có điều hay xảy ra đó." Salazar tự sử dụng một phép thuật cổ quái lên bản thân...... không niệm thành chú ngữ...... lập tức bước lên vũng bùn. Cứ như thế cậu bé có thể trực tiếp đạp lên trên vũng bùn mà không làm dơ quần áo hay bị chìm xuống: "Anh cũng tới đây đi."
Harry nuốt nước bọt, cậu không biết bùa chú gì có thể đạt được hiệu quả như vậy, cho nên cậu cũng chỉ có thể trực tiếp bước lên... chuyện này thật sự rất tệ! Điều này khiến cho cậu nhớ đến những con sên và con cóc của Snape, những thứ vặn vẹo và nhầy nhụa... cậu chặn mọi suy nghĩ của mình lại. Ôi! Nhớ tới những thứ đó khiến cả người của cậu đều cảm thấy khó chịu!
Cậu nhấc chân trái của mình lên, rất cẩn thận đặt lên trên vũng bùn đó, sau đó hơi dùng sức ấn một chút....... chiếc giày lập tức chìm vào trong vũng bùn. Vũng bùn lầy giống như một cái hố đen vô tận, nhanh chóng bao phủ lấy chiếc giày của cậu, thậm chí còn chui vào bên trong giày của cậu. Vớ của cậu cũng đã ướt nhẹp... nhất định là do bùn lầy làm!
"Anh có thể sử dụng phép thuật." Salazar chớp mắt, nhìn chân của Harry.
"Anh không biết phải sử dụng câu thần chú nào cả!" Mặt Harry đỏ bừng lên.
"Được rồi...... "Hãy để khí nhẹ nhàng bao quanh bàn chân của anh"." Salazar chỉ vào chân của Harry, nháy mắt sau chân của Harry được nâng lên cao vài cm.
"Đây...... là một câu thần chú?"
"Đúng vậy, nó nằm ở trong cuốn sách ma thuật của mẹ em."
Được rồi, cái này nghe không giống một câu thần chú, Harry an ủi bản thân. Cậu không hề biết điều này rất hợp lý, dù sao cũng chỉ có Hermione mới có thể biết được nhiều phép thuật như vậy. Cậu không thể đạt được tới trình độ kia...... cậu chỉ là một bé bình thường, vô cùng bình thường.
Bước tới giữa vũng bùn lầy, Harry mới phát hiện ở chỗ này có một đồ vật lớn giống với ở trong công viên trò chơi....... một cái vòng quay ngựa gỗ. Nhưng thứ này được điều khiển bằng phép thuật, khi có người tới gần thì nó sẽ tự động dừng lại, để người cưỡi lên xong thì nó sẽ tiếp tục chuyển động; còn có một cái đài mô hình rồng quyết đấu, những mô hình đó có thể quyết đấu với nhau ở trên đài. Thứ thú vị nhất là một cỗ xe rất giống với xe ở trong Gringotts, trước cái xe có một cái trận ma pháp.
"Anh có thể ngồi lên, nó chạy rất nhanh." Salazar đưa tay sờ trận ma pháp: "Chỉ cần đưa ma lực vào là được."
"Nhanh đến mức nào?"Harry cảm thấy có lẽ đây chính là xe đẩy ở Gringotts!
"Nhanh như đang bay vậy đó." Khi nói tới điều đó, đôi mắt của Salazar sáng lấp lánh, rõ ràng cậu bé rất muốn chơi.
Khi Harry đang do dự, một cái bóng đen u ám với khí thế không gì sánh kịp đang sải bước đi về phía họ.
HẾT CHƯƠNG 7