[Harry Potter] Chuyện Bí Mật Của Lâu Đài
EDITOR: Yuki
BETA: Avo
- o0o-
Slytherin lập tức tập trung.
Snape cảm thấy vị Chúa cứu thế này đúng là một Gryffindor chính thống — cậu ta có thể tự tiện nói như vậy, quả thật không thể tha thứ được! Nếu lúc này đang ở trong hầm của hắn và có một thùng sên ở đây, hắn thật sự cảm thấy Chúa cứu thế chắc chắn sẽ có khoảng thời gian vui vẻ với bầy sên đó.
Harry không hề biết được suy nghĩ của Snape, cậu cầm lấy cái khăn và lau miệng cho Salazar, nhóc con ăn đến mức cả miệng đều là máu.
"Rất tốt." Salazar híp mắt, giống như một con mèo nhỏ đang hưởng thụ vậy: "Em rất thích được như thế này."
Snape rất muốn châm chọc Chúa cứu thế, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thích thú của Salazar, lời nói bên miệng cũng đành phải nuốt vào. Đối với hắn, đây là người sáng lập Slytherin, cho nên... hắn phải chấp nhận làm người dẫn đường của đứa nhỏ này.
Mà Harry sau khi nghe xong Salazar nói, cũng cảm thấy rất vui vẻ. Lần đầu cậu chăm sóc một người như vậy, sau khi lau miệng cho Salazar xong, bọn họ lại tiếp tục ăn cơm trong im lặng.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú, ngoài thịt còn có rất nhiều rau và trái cây, thật sự rất chú trọng dinh dưỡng. Nếu không phải hình thức có chút khác biệt, Harry sẽ cảm thấy đồ ăn như vậy cũng không kém đồ ăn ở Hogwarts trong tương lai.
Sau bữa trưa, Snape gọi hai cậu bé đến hầm. Tạ ơn trời đất, nơi này mới thực sự là nơi để sống. Tòa nhà hình tháp chỉ có thư viện, phòng trò chơi, phòng tắm, phòng thí nghiệm phép thuật của toàn bộ lâu đài... Còn hầm mới là nơi con người ở, điều này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Trên thực tế thiết kế như vậy cũng không khiến người khác cảm thấy khó chịu, chỉ có Harry có hơi không thích ứng được, nhưng cậu vẫn phải chấp nhận. Thời đại này cũng không phải là thời điểm tương lai hòa bình, mỗi người hay mỗi lâu đài đều có khả năng xuất hiện nguy hiểm, vì vậy, hầm mới là nơi ở an toàn nhất, mà những phòng ở phía trên, không chỉ có thể mê hoặc được kẻ thù, mà nó càng có thể là rào cản của kẻ thù, hơn nữa từ căn hầm có thể thông qua những con rắn được khắc ở trên tường để khống chế toàn bộ lâu đài.
Khi Harry biết được chuyện này cậu gần như sắp ngất đi, nhưng Dumbledore nói cho cậu biết, sau này lâu đài có thể sử dụng ngôn ngữ loài người để khống chế. Bà Slytherin cũng giải thích là muốn dùng xà ngữ thì cũng phải yêu cầu một bùa chú đặc thù mới có thể khởi động hệ thống phòng ngự điều khiển khống chế lâu đài.
Lúc này thì Harry mới cảm thấy yên tâm...... Voldemort, hắn ta cũng biết xà ngữ!
Lại nói về Snape, hắn gọi hai cậu bé vào phòng mình đang ở, rồi lại kê hai cái bàn nhỏ trong phòng khách, rồi lại đặt một chồng giấy da dê lên, bên cạnh cũng đang đặt một chồng giấy khác, Harry nhìn chằm chằm vào chồng giấy kia, không biết nó là thứ gì.
"Đây là giấy cỏ gấu." Snape đem chồng giấy kia đặt ở trước mặt Harry và Salazar, trên đó có rất nhiều con rắn đang nhảy múa, mà những con rắn đó đang vặn vẹo lại với nhau... rồi biến thành chữ cái tiếng Anh ngay trước mặt Harry.
"Cái này..." Harry vươn tay chạm vào những chữ cái đó, nhưng trên thực tế, là cậu đang chạm vào những con rắn đó: "Là Xà ngữ?" Cậu nghi hoặc nhìn Snape.
"Rất tốt, xem ra ngươi cũng còn một chút đầu óc." Snape gật đầu, đặt tấm da dê ở trước mặt Harry: "Bây giờ, hãy viết những thứ này lại bằng tiếng Anh, ta sẽ phiên dịch nó lại thành tiếng Anh cổ." Hắn dừng một chút: "Salazar, ngươi cũng không thể rảnh rỗi được, đây đều là những cuốn sách độc dược, cho nên, bên cạnh việc biết xà ngữ, ngươi còn cần phải học tiếng Anh...... cả 2 loại."
Nghe được yêu cầu như vậy, Salazar chỉ gật đầu, sau đó vươn tay đưa lọ mực nước cho Harry.
Harry cầm lấy bình mực nước và bắt đầu chăm chỉ dịch. Đây có lẽ là thứ duy nhất mà cậu có thể dịch được, tiếng Latin cậu học không được tốt, cho nên ngoại trừ những câu bùa chú thì còn lại cậu đều không biết.
Harry chép xong một trang, Salazar liền cầm lấy tấm da dê và nghiêm túc đọc. Sau khi đọc xong, xác nhận mình đã nhớ kỹ, rồi dựa theo thứ tự đặt ở một bên.
Snape chẳng có thời gian để chờ hai đứa nhỏ làm những việc này, từ khi tới nơi này hắn phát hiện ra rất nhiều nguyên liệu độc dược sau này sẽ tuyệt chủng. Những loài động thực vật thần kỳ này, hắn không thể nhìn chúng biến mất được!
Nhìn xem, đây là hoa Phượng Hoàng, còn được gọi là cỏ phục sinh. Đúng như tên gọi, đóa hoa này có thể cứu sống người, chỉ cần người đó là một người chết, đúng vậy, nó có thể cứu sống một thi thể nhưng không thể linh hoạt được. Điều này rất đặc biệt và kỳ lạ, đối với Phù thủy mà nói, nếu muốn thay đổi thân thể của mình, thì đóa hoa này không thể thiếu được! Đúng vậy đúng vậy, thật thần kỳ biết bao nhiêu!
Snape nhìn những nguyên liệu độc dược này bằng ánh mắt yêu thương, mỗi loại đều chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, hắn thật sự không biết việc gì nên làm, việc gì không nên... Hắn không nỡ đụng vào chúng!
Nhưng ở thời đại này mấy thứ này có rất nhiều! Hắn thuyết phục bản thân như vậy, sau đó cầm một chiếc sừng của Pellidon lên, cẩn thận quan sát. Rất nhiều cuốn sách độc dược đều có nhắc tới các bộ phận ở trên người của Pellidon, nhưng công dụng thực tế thì lại không có nói rõ ràng, có lẽ Pellidon là một thứ có thể trung hòa được độc được? Hắn cũng không chắc chắn lắm, cái này cần phải làm một ít thí nghiệm... Snape dường như rất trân trọng những nguyên liệu độc dược này.
Khi Harry đang chép, cậu dành một chút thời gian để nhìn Snape, ngay lập tức bị dọa, làm sao mà cậu có thể không sợ hãi chứ... thế này... Trước đây cậu chưa bao giờ nhìn thấy Snape mộ đạo như thế này!
Trong lúc đó, Harry cảm thấy Snape dường như không đáng ghét đến vậy...... nhìn vẻ mặt của hắn, chuyên chú và thành tâm, mang theo một loại cảm giác về sứ mạng, thật khó để người khác có bất kỳ cảm giác tiêu cực gì về hắn.
"Chà, điều gì đã khiến cho Chúa cứu thế... vĩ đại và quyền lực, có thể phân tâm khi đang sao chép một món đồ quan trọng như vậy?" Lời nói trào phúng của Snape lại đúng hạn mà tới.
Rút lại lời nói hồi nãy! Harry nghĩ, Snape chính là một con dơi đang ghét và bóng nhẩy! Cậu nhăn mũi lại, cúi đầu tiếp tục sao chép, trong khi Salazar cũng tiếp tục đọc những cuốn "sách" của mình...... đây là học tập.
Sao chép rất lâu...... ít nhất với Harry là vậy, cậu đã chép hết hai mươi tấm da dê!
"Khụ khụ!" Cậu ho khan hai tiếng và dừng bút: "Giáo sư Snape."
"Cái gì?" Snape đang tập trung vào những nguyên liệu độc dược đó, không thèm quay đầu lại nhìn cậu.
"Tôi muốn nói rằng, tôi đã chép mất ba tiếng rồi mà Salazar cũng đọc sách ba tiếng" cậu nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi."
Sau khi nghe xong những lời Harry nói, Snape cuối cùng cũng đứng thẳng dậy và quay đầu nhìn về phía bọn họ. Trên bàn sách vẫn còn rất nhiều tấm da dê chưa được chạm qua, mà chồng da dê ở phía bên kia cũng không tính là quá dày, mấy thứ này cũng không tính là nhiều, hắn thầm nghĩ, Snape đi qua và nói: "Rất tốt, vậy thì ta nghĩ các ngươi có thể trả lời một số câu hỏi của ta?" Nói xong hắn cầm lấy những tấm da dê đã được phiên dịch xong.
HẾT CHƯƠNG 9