Chương 9: Sweet Home (8)
Ba ngày sau.
“Mặc dù vẫn chưa được thành thục, nhưng nhờ vào kỹ nghiệm về kỹ năng “đạn lửa” trước đó, việc làm quen có vẻ nhanh hơn mình nghĩ. Tuy nhiên, như này là chưa đủ, mình thiếu yếu tố quan trọng nhất… đó chính là sẵn sàng với mọi trường hợp.”
Mura Sanso dựa lưng vào tường, ngửa đầu lên với vẻ mặt chán nản và lẩm bẩm nói.
Nhận ra được khuyết điểm hiện tại của mình, Mura Sanso cảm thấy rất bất an, tuy nhiên, thời gian để cho cậu chuẩn bị đã hết. Ngay bây giờ, cậu sẽ phải đối mặt với những thử thách và buộc phải trưởng thành.
Nếu như không thể trưởng thành và phát huy hết khả năng, thì thứ đợi chờ cậu chính là c·ái c·hết thảm hại nhất.
…
Bên trong phòng bảo vệ tầng 1, hiện tại những người chủ chốt đều có mặt ở đây cả và Mura Sanso cũng không ngoại lệ.
“Vậy thì kế hoạch sẽ là dùng âm thanh để thu hút lũ quái vật ra hướng khác, sau đó chúng ta sẽ dùng xe để đến bệnh viện, mọi người có ý kiến gì không?” Hyuk Lee.
“Nhưng nếu tạo ra âm thanh thì đám quái vật sẽ đến đây hết mất, như vậy thì còn khó khăn hơn, thậm chí mọi thứ sẽ mất kiểm soát.”
Mura Sanso nhíu mày rồi ngay lập tức phản đối kế hoạch mà Hyuk Lee đưa ra.
Theo cốt truyện thì khi nhóm người lái xe ra khỏi tòa nhà thì đã gặp con quái vật Steroid t·ấn c·ông, nhưng cũng chỉ có duy nhất một con.
Cho nên, nếu làm theo kế hoạch mà Hyuk Lee đưa ra vừa rồi thì chắc chắn sẽ gặp phải biến cố không cần thiết.
“Chúng ta cần phải mạo hiểm vì điều này, có lẽ không cần tôi nhắc lại nhưng nếu như không thể ra ngoài để lấy thêm thức ăn thì mọi người trong này sẽ c·hết đói.”
Hyuk Lee vẫn bình tĩnh và nói ra quan điểm của mình.
“Ừ, nếu là bình thường thì tôi cũng sẽ nghe theo ý kiến của cậu, tuy nhiên chỉ riêng lần này thôi, tôi nghĩ rằng mọi người nên nghe theo ý kiến của tôi.”
Mura Sanso mang theo quyết ý nói ra.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, bởi vì từ trước đến giờ cậu đều tạo ra một nhịp điệu bình ổn, thậm chí có thể nói là tính cách có chút nhu nhược. Vậy mà đến hiện tại, cậu lại gay gắt phản đối ý kiến của Hyuk Lee.
“Vậy thì không biết ý kiến của cậu là như thế nào?”
Hyuk Lee mặc dù cũng rất ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại Mura Sanso, thậm chí còn rất chờ mong.
“Điều đầu tiên cần làm sẽ là cố gắng chặn hết tất cả lối đi trên cầu thang của tất cả các tầng, tiếp theo là dụ hết tất cả những con quái vật xung quanh tập trung nơi này, cuối cùng tất cả chúng ta sẽ rời khỏi nơi này để đi về phía ngọn đồi.”
Mura Sanso bình tĩnh nói ra ý kiến của mình.
Biểu hiện của mọi người dần chuyển từ ngạc nhiên sang thất vọng, sau đó tất cả đều nhìn cậu như nhìn một kẻ điên đang ở trước mặt mình vậy.
“… Vậy là chúng ta không còn kế hoạch nào khác cả, vậy thì tôi sẽ chia đội để hành động, nếu như ai có ý kiến về việc phân chia thì hãy nói ra…”
Mặc dù cảm thấy thất vọng trước những lời nói vừa rồi của Mura Sanso, nhưng Hyuk Lee vẫn tiếp tục nói ra kế hoạch của mình.
Cảm thấy nhiều ánh mắt lo lắng đang nhìn về phía mình, Mura Sanso biết rằng những điều cậu vừa nói xong đã gây ra sự hiểm lầm. Đối diện với trường hợp này, Mura Sanso cũng rất rõ ràng nếu không giải thích thì sẽ chả có ai tin mình cả.
Vậy nên, cách giải thích nhanh chóng và đơn giản nhất chính là hành động thực tế.
Mura Sanso từ trong túi chậm rãi lấy ra một viên đá và để ở phía đối diện mình. Hành động này của cậu đã khiến cho những người xung quanh nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, tuy nhiên mọi người vẫn không ai ngăn cản hay khuyên bảo mà vẫn tiếp tục quan sát.
“Hoán đổi.” Mura Sanso.
Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra, Hyuk Lee và viên đá đó đã hoán đổi vị trí cho nhau.
“Cái… cái gì vừa xảy ra vậy!?”
Tất cả mọi người đều bị sốc trước cảnh tượng kỳ dị này, Wook Pyeon là người phản ứng lại đầu tiên và cố gắng đưa ra câu hỏi cho Mura Sanso.
“Đơn giản thì tôi đã hoán đổi viên đá và Hyuk Lee với nhau.” Mura Sanso.
“Như vậy là quá đơn giản rồi đó! Mau nói chi tiết ra đi xem nào thằng nhãi con này!”
Wook Pyeon quát lớn trước câu trả lời vừa rồi của Mura Sanso, mà đây cũng là điều hiển nhiên, đột nhiên sử dụng một thứ sức mạnh vượt xa khỏi tầm hiểu biết từ trước đến nay của họ trên thế giới này, sẽ chả có ai chấp nhận những lời giải thích ngắn gọn như trên cả.
“Đừng có mà hét trực tiếp vào tai tôi chứ, ông chú định làm thủng màng nhĩ của tôi đó hả!?”
Mura Sanso phàn nàn nói.
“Mặc dù tôi đã rất ngạc nhiên khi cậu có thể tạo ra ngọn lửa rồi, nhưng không thể tin được là cậu lại còn có thể làm đến mức này...”
Jayhun Jung đẩy chiếc kính lên, cười khô khan và nói.
Mặc dù tất cả đều sốc nhưng khi thấy được năng lực của Mura Sanso, thì tất cả đều rất vui, bởi vì trong cái thế giới tận thế này, có thêm sức mạnh, chính là gia tăng cơ hội sinh tồn.
“Ra là nhóc có sức mạnh như vậy, nhóc nên nói sớm hơn với bọn ta chứ, vậy là giờ ta mất công làm ra chiếc xe bóc sắt mất rồi, hahaha.” Dusik Hahn.
“Vậy tại sao cậu lại che giấu nó suốt thời gian qua? Và vừa rồi như anh Jayhun đã nói cậu còn có thể tạo ra ngọn lửa nữa phải không, vậy nếu cậu không phiền thì có thể giải thích một chút với chúng tôi tất cả mọi chuyện được không?”
Mặc dù ngạc nhiên trước năng lực của Mura Sanso, nhưng Hyuk Lee lại làm biểu cảm nặng nề, căng thẳng và hỏi.
Từ khi mà Mura Sanso nói chuyện là có thể nhìn thấy tương lai, Hyuk Lee đã cảm thấy nghi hoặc và bắt đầu cảnh giác. Bởi vì hiện tại cậu đang có một suy nghĩ rằng nơi đây là một thực nghiệm của chính phủ. Mặc dù nghe có vẻ rất vô lý, nhưng Hyuk Lee lại cảm thấy nó đúng theo một nghĩa nào đó.
Và chính vì lý do như vậy, sau khi nghe xong những dự đoán của Mura Sanso, trong lòng Hyuk Lee ngày càng thiên hướng về suy nghĩ đó.
Có lẽ là Mura Sanso không nhận ra, nhưng Hyuk Lee đã cảm thấy những lời dự đoán về tương lai khi đó của cậu, giống như cách kể ra một câu chuyện, một kịch bản trong cuốn sách vậy.
“Đầu tiên, tôi giấu diếm bởi vì tôi không tin tưởng mọi người, làm gì có ai gặp mặt lần đầu tiên sẽ to mồm nói ra tôi có năng lực này, năng lực kia chứ?
Thứ hai, đó là vì tôi không phải anh hùng, tôi là con người và dễ dàng có cảm xúc sợ hãi, tôi không thể biết được liệu khi nói ra, các người sẽ có những phản ứng như nào cả.
Cho nên thay vì nói ra khiến mọi chuyện r·ối l·oạn, tôi đã bảo với anh Jayhun Jung, chị Jitsu, bác Dusik và Hyun là không nên nói ra.
Thứ ba, năng lực “hoán đổi” này của tôi cần có thời gian tích tụ ma lực, hơn nữa tôi cũng không biết mình có thể sử dụng được một cách trơn tru hay không, cho nên tôi mới không nói với mọi người, để tránh việc mong chờ càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Tuy nhiên, đến hiện tại dù cho tôi vẫn chưa tích đủ số ma lực cần thiết, nhưng có lẻ ta không còn thời gian nữa, cho nên tôi muốn liều một phen, cố gắng đưa mọi người ra khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Mura Sanso đối diện với sự căng thẳng và đề phòng của Hyuk Lee, cậu nhanh chóng nói ra những ý tưởng đã được chuẩn bị từ trước.