Chương 8: Sweet Home (7)
Sau khi cùng với Eun Lee trở lại tầng 1, cậu thấy Hyun Cha đang cho Hyuk Lee ăn đòn.
Thấy được cảnh tượng này thì Mura Sanso cũng nhớ ra được hiện tại đã sắp đến giai đoạn mọi người chiếm lại hầm gửi xe và ra bên ngoài.
"Nếu mình nhớ không nhầm thì tiếp theo là Dusik Hahn sẽ sửa lại cầu thang máy và lúc đó lão bảo vệ sẽ xuống và g·iết người.
Nhưng lão bảo vệ đã bị mình đốt thành tro rồi, cho nên lần này chắc chắn sẽ không có t·hương v·ong nào xảy ra cả. Vậy thì giờ chỉ còn sự kiện chiếm lại hầm gửi xe.”
Cố gắng nhớ lại nội dung của bộ truyện, Mura Sanso cảm thấy thời gian càng ngày càng gấp rút, bởi vì sau khi chiếm được hầm gửi xe, thì Dusik Hahn sẽ nâng cấp chiếc xe ô tô của Jayhun Jung để một đội ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Nhưng thật kém may mắn là khi cả đội chỉ mới lái xe ra ngoài thì đã gặp phải con quái vật Steroid, và đen hơn nữa là sẽ có một nhóm t·ội p·hạm đến nơi này.
Mặc dù những con người ở đây có đôi chút ích kỷ và hay suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn có sự trật tự nhất định, cho nên đối với Mura Sanso mà nói thì đám t·ội p·hạm đến nơi này sẽ chỉ gây thêm sự nhiễu loạn và phiền toái hơn mà thôi.
Tiếp theo cũng là phần cuối cùng của bộ truyện, đám quái vật phát điên vì hủy đi cái kén tiến hóa và t·ấn c·ông vào tòa nhà, cuối cùng thì người sống sót chỉ có vài người.
“Biết là thế, nhưng mình nên làm gì bây giờ. Mình đạt được năng lực này có vẻ hơi muộn.”
Mura Sanso trầm mặc suy nghĩ một lát sau đó thở dài, bởi cậu rất rõ ràng, mặc dù mình có một kỹ năng rất mạnh.
Tuy nhiên cậu không thể ngay lập tức sử dụng thuần thục được mà cần có thời gian luyện tập, giống như kỹ năng “đạn lửa” vậy.
“Để sửa lại thang máy, âm loa tòa nhà và nâng cấp xe có lẽ sẽ cần khoảng bảy ngày, vậy thì có lẽ trong quãng thời gian này, mình sẽ luyện tập để thuần thục kỹ năng “hoán đổi” này.
Còn về lũ t·ội p·hạm, mình nên làm như nào đây? Gừ… thật sự không thể chịu được, mình không phải là một người có thể suy nghĩ những kế hoạch tỉ mỉ như này.
Mà khoan đã, người suy nghĩ cẩn thận và thông minh ư? Chả phải hiện tại mình đã có ngay một người bên cạnh rồi sao. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, mình sẽ kể những gì mình biết cho Hyuk Lee.”
Mura Sanso suy nghĩ sau đó lập tức hành động, cậu hiểu rất rõ mình có thể làm được gì và không làm được gì. Hơn nữa, nói với Hyuk Lee về tương lai của sự việc cũng rất có lợi, tình thế sẽ không còn bị động nữa.
…
“Vậy cậu gọi tôi ra đây có việc gì không?”
Trong một căn phòng trống, Hyuk Lee đứng đối diện với Mura Sanso làm bộ mặt điềm tĩnh và hỏi.
“Có chuyện rất quan trọng cần nói với cậu, thực ra tôi có thể nhìn thấy một vài viễn cảnh của tương lai.”
Mura Sanso nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Hyuk Lee nghe được điều này thì cũng không có phản ứng gì đặc biệt khiến Mura Sanso cảm thấy có chút bối rối.
“Vậy có phải bây giờ cậu định nói với tôi rằng, cậu có thể thấy được tương lai, cho nên hiện tại cậu sẽ chia sẻ những điều cậu thấy được với tôi, phải vậy không?”
Hyuk Lee điềm đạm nói với Mura Sanso.
“Đúng là như vậy.” Mura Sanso.
“Vậy hãy nói đi.” Hyuk Lee.
“… Hả?” Mura Sanso.
“Tôi muốn cậu nói ra những gì mà cậu thấy, chả phải đó cũng là mục đích của cậu khi gọi tôi ra đây nói chuyện riêng sao?” Hyuk Lee.
“À phải rồi… vậy thì nên bắt đầu từ…”
Ngay tiếp đó Mura Sanso đã kể ra toàn bộ những gì mình nhớ trong cốt truyện, từ việc Dusik Hahn nâng cấp chiếc xe, đến việc khi ra ngoài sẽ đối đầu với con quái vật Steroid và lũ t·ội p·hạm trong tay không có thứ gì sẽ đến với ý định kiểm soát tòa nhà làm căn cứ.
Khi đám t·ội p·hạm kiểm soát tòa nhà, chúng bắt đầu chia rẽ nội bộ và có ý định hành quyết những người đang trong quá trình quái vật hóa. Sau đó là lũ quái vật đã b·ạo l·oạn t·ấn c·ông tòa nhà.
Và cuối cùng là mọi người thoát đi bằng một đoạn dây dài được bắn ra từ trên sân thượng, nhưng chỉ có số ít mới sống được, nhưng người còn lại hoặc là quái vật hóa, hoặc là làm mồi cho con quái vật.
“… Những điều này thực sự sẽ xảy ra sao?”
Hyuk Lee sau khi nghe xong thì khuôn mặt của cậu dần trở nên trầm trọng hơn. Với ánh nhìn nghiêm túc kèm theo sự căng thẳng, Hyuk Lee hỏi ngược lại Mura Sanso.
“… Mặc dù tôi không thể khẳng định, nhưng tôi sẽ nói với cậu một điều, là những dự đoán từ trước đến giờ của tôi hầu như đều rất chuẩn.
Và cứ coi như nó chỉ là một giấc mơ ngớ ngẩn của của tôi, thì tôi muốn hỏi cậu, nếu những điều đó thực sự xảy ra, chúng ta nên làm gì?”
Mura Sanso trầm giọng nói.
Mặc dù cậu rất muốn nói những điều trên chắc chắn sẽ xảy ra, tuy nhiên, cậu không thể đưa ra bằng chứng xác thực rằng tương lai mà cậu nói cho Hyuk Lee sẽ xảy ra.
Và điều đó sẽ khiến cho Hyuk Lee tìm ra lỗ thủng và sẽ dẫn đến suy nghĩ rằng những điều cậu nói chỉ là sự ảo tưởng, dối trá.
Hơn nữa, tình thế hiện tại đã khác so với cốt truyện, đầu tiên, Myeong Ja Lim vẫn còn chiếc xe đẩy, điều đó khiến cô ấy nghĩ rằng đứa con của cô ấy vẫn còn cho nên quá trình quái vật hóa có thể nói là đã tạm ngưng.
Thứ hai, con quái vật Tentacl·es và con quái vật bảo vệ đã bị Mura Sanso tiêu diệt từ đầu, nên hiện đã không còn t·hương v·ong nào nữa, số lượng người trong tòa nhà cũng trở nên đông hơn.
Điểm tốt là hi sinh ít hơn, điểm xấu chính là thức ăn hiện tại đang tiêu thụ nhanh hơn so với nguyên tác, như vậy thì kế hoạch cần phải tiến hành nhanh hơn, nếu không tất cả có thể sẽ c·hết đói ở đây và làm mồi cho lũ quái vật ngoài kia.
“Nếu như đó là sự thật, chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này khi còn có thể.” Hyuk Lee đáp.
“Rời khỏi bằng cách nào? Nếu như chỉ có ba, bốn người thì có thể đi được, nhưng với số lượng hiện tại thật sự khó, thêm nữa là nếu đi ra ngoài với số lượng lớn, đám quái vật sẽ đổ xô đến chỉ để nhấm nháp chúng ta thôi đấy.”
Mura Sanso khó hiểu hỏi.
Ngay lúc này, cậu chăm chú nhìn về phía Hyuk Lee, bởi tất cả những gì cậu muốn chính là đáp án cho những câu hỏi trên.
“… Chúng ta vẫn sẽ chiếm lại hầm gửi xe, dẫn dụ các con quái vật sang chỗ khác, rồi lần lượt di chuyển về phía khu định cư mới gần đây.”
Hyuk Lee bình tĩnh và nói ra kế hoạch của mình.
“Dẫn dụ, đúng là ý kiến hay, vậy chúng ta nên làm như nào.”
Mura Sanso nghe vậy thì đôi mắt tỏa sáng, đồng thời cậu tự trách bản thân mình chỉ cắm đầu suy nghĩ theo hướng chiến đấu mà không nghĩ sang những cách khác. Có lẽ, sau khi nhận được kỹ năng đặc biệt đã làm cho cậu trở nên tự mãn hơn.
“Việc đó thì chúng ta sẽ chia người quan sát xung quanh, sau đó sẽ lập ra phương án cụ thể. Còn hiện tại dù có nói nữa cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Được rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, hiện tại tôi có chút việc cần phải giải quyết, nên chúng ta sẽ dừng ở đây nhé.” Hyuk Lee
Mặc dù còn chưa thỏa mãn với đáp án mà Hyuk Lee đưa ra, nhưng Mura Sanso cũng không thể làm cách nào khác được, nên cũng chỉ đành gật đầu, sau đó cả hai người tách nhau ra để thực hiện những kế hoạch riêng của mình.