Chương 10: Sweet Home (9)
“Ta đã hiểu việc nhóc che giấu đi năng lực của mình, nhưng nhóc vừa nói không còn thời gian nữa là ý gì? Chả lẽ sắp có thứ gì sắp xảy đến với nới này hả?”
Sau khi nghe xong câu trả lời của Mura Sanso, Wook Pyeon nghi hoặc hỏi lại.
Đối diện với câu hỏi mà Wook Pyeon đưa ra, Mura Sanso bắt đầu thuật lại những gì mình đã nói với Hyuk Lee.
Mọi người lại một lần nữa ngạc nhiên trước năng lực dự đoán của Mura Sanso, đồng thời cảm thấy lo lắng về tương lai sẽ xảy ra.
Còn với, Mura Sanso, từ đầu đến giờ những điều cậu nói có phần thực, có phần tự biên, tự nghĩ ra, nhưng mà không thể chối bỏ được sự thật rằng cậu đang giúp những người ở đây có thể sống sót tốt hơn.
“C·hết tiệt! Thì ra là thằng khốn Joon Shin, đáng lẽ mình nên đấm c·hết tên đấy lúc bắt giữ mới đúng!”
Wook Pyeon tức giận nói.
“… Mura Sanso, tôi không tin tưởng cậu… Từ lúc mà cậu nói riêng với tôi về việc cậu có thể dự đoán tương lai, tôi đã nghi ngờ và đề phòng cậu, đến bây giờ vẫn là như vậy…”
Hyuk Lee nhìn Mura Sanso với một ánh mắt sắc bén và nói.
“Hả?” Tất cả mọi người bao gồm cả Mura Sanso đều kinh ngạc trước phản ứng của Hyuk Lee đến nối không thể khống chế được và vô thức phát ra âm thanh.
“Tôi có một giả thiết, đó là tất cả những gì mà chúng ta đang trải qua đây đều là một thí nghiệm của chính phủ.” Hyuk Lee.
“Nhóc đang nói cái gì vậy hả? Suy nghĩ nhiều quá khiến cho đầu óc của chú mày đang c·hết máy hả?” Wook Pyeon.
“Nhưng điều đó không phải là không có khả năng phải không? Biết đâu ở bên ngoài khu vực này rất an toàn thì sao? Còn ở nơi đây thì đầy rẫy quái vật.
Hơn nữa, mọi người không cảm thấy những điều mà Mura Sanso vừa nói, nó có giống như cách kể một câu chuyện, một kịch bản không?
Hiện tại, tôi còn nghi ngờ cậu ta chính là người của chính phủ, đang cố gắng ngăn cản chúng ta đi ra khỏi tòa nhà này và dùng cái thứ năng lực kỳ dị đó để thanh lý tất cả mọi người ở đây, để xóa sạch dấu vết về cuộc thí nghiệm này nữa đấy.” Hyuk Lee.
Mura Sanso nghe được giả thiết của Hyuk Lee thì cảm thấy rất là im lặng, bởi rõ ràng những điều này chỉ là hoang tưởng.
“Tôi tin tưởng SASO!”
Hyun Cha, Jisu Yoon, Jayhun Jung đồng loạt nói.
Nghe được những lời khẳng định đó, Mura Sanso rất là cảm động.
“Quả nhiên là những người đồng đội tốt, yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để cho các cậu một happy end.”
Mura Sanso trong lòng suy nghĩ và thầm quyết tâm.
“Ba người đã đi cùng với cậu ta lâu nhất, đương nhiên là sẽ có tình cảm và bao che cho cậu ta rồi.” Hyuk Lee.
“Vậy thì cậu định kêu mọi người làm theo cách của cậu sao? Cứ cho là giả thiết của cậu đúng, nơi này chính là thực nghiệm của chính phủ. Vậy thì cậu nghĩ rằng đi ra ngoài với chiếc xe đó là sẽ được an toàn sao? Phía chính phủ sẽ để cậu an ổn mà đi ra ngoài hả?
Tôi đoán giờ này họ cũng nghe thấy hết cuộc trò chuyện của chúng ta rồi để sẵn lính vũ trang vây quanh nơi này để thủ tiêu tất cả chứng cớ đấy.
Vậy nên, đằng nào cũng là con đường c·hết, thì sao cậu không nghe theo ý kiến của tôi hả, tên ngốc ảo tưởng này!”
Đối diện với những lời phản bác vô lý của Hyuk Lee, Mura Sanso cũng không ngần ngại đưa ra ý kiến của mình.
Đối với những lời mà Mura Sanso vừa nói, Hyuk Lee cũng rất rõ ràng nếu như giả thiết là thật thì những điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
“Có lẽ, tôi thực sự bị điên rồi nên mới nghĩ như vậy. Chúng ta sẽ làm theo cách của cậu, tuy nhiên, cậu có thể nói rõ ràng kế hoạch của mình để mọi người thực hiện được không?”
Suy nghĩ một hồi, Hyuk Lee bất giác thở dài và thỏa hiệp nói. Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ Mura Sanso, nhưng Hyuk Lee cũng không còn nói gì về vấn đề này nữa, bởi cậu rất rõ ràng, tất cả đều sẽ sáng tỏ khi tất cả mọi người ra ngoài.
“Kế hoạch của tôi là sẽ sử dụng năng lực của mình để đưa mọi người ra ngọn đồi đằng sau tòa nhà, nhưng để có thể sử dụng được năng lực, tôi cần một vật làm môi giới.
Cho nên, cháu muốn nhờ bác Dusik tạo ra một thứ có thể bắn viên đá này sang ngọn đồi bên kia, như vậy là ổn.
Và để chắc chắn rằng ngọn đồi đó không có quá nhiều quái vật, chúng ta sẽ làm cho chúng tập trung bên trong tòa nhà này.
Vậy nên ta cần chắn hết tất cả lối đi của cầu thang này, bằng tất cả mọi thứ.” Mura Sanso.
“Cậu thực sự tự tin về sức mạnh của mình nhỉ? À, đừng hiểu nhầm, tôi không có ý định bới móc hay nói châm biến gì cả, tôi chỉ muốn biết rằng cậu có thể dịch chuyển tất cả chúng ta cùng vật dụng sang bên đấy được không thôi?
Bởi vì cậu vừa nói là mình cần thời gian chuẩn bị và tích tụ ma lực mà phải không? Thêm nữa, việc dụ quái vật vào tòa nhà này, chúng ta sẽ thực hiện như nào?” Hyuk Lee.
“Yên tâm, tôi có thể mang tất cả sang bên kia, còn về việc dụ quái vật thì như cậu vừa nói, chúng ta sẽ sử dụng nhạc rock của chị Jisu để chào mừng bọn chúng đến.” Mura Sanso.
“Quái vật sẽ chỉ hoạt động trong một phạm vi nhất định, sau đó chúng sẽ trở lại…” Hyuk Lee.
“Tôi biết điều đấy, nên chúng ta chỉ cần dẫn dụ chúng trong khoảng thời gian tôi dịch chuyển mọi người đến ngọn núi đó là được.” Mura Sanso.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều đồng ý với kế hoạch, sau đó Mura Sanso đã giao lại việc phân việc làm cho Hyuk Lee với lý do là mình cần tích tụ thêm ma lực rồi sau đó cậu đã chạy lên căn phòng luyện tập lúc trước.
“A! Giờ thì nhiều mạng sống đang đè lên trên vai mình. Vậy là sẽ không còn phải lái xe ra ngoài nữa, mong rằng đám t·ội p·hạm đấy sẽ không đến, nếu không, mình buộc phải g·iết hết tất cả bọn chúng.”
Mura Sanso lẩm bâm, mặc dù có thể nói ra việc g·iết người một cách dễ dàng, nhưng trong lòng cậu biết rất rõ bản thân mình vẫn chưa sẵn sàng cho việc đấy.
Cho nên, Mura Sanso mới làm ra lựa chọn đưa tất cả mọi người rời khỏi nơi này như là một sự trốn tránh vậy.
“Những người bị quái vật hóa sau này sẽ trở thành tai họa. Mình nên làm gì đây? Không thể bỏ mặc họ tự sinh, tự diệt trong tòa nhà này bởi vì lương tâm của mình không cho phép. Nhưng nếu mang họ ra ngoài, thì một lúc nào đó, họ sẽ trở thành quái vật và bắt đầu g·iết người…”
Đối diện với hai lựa chọn, Mura Sanso cảm thấy thực sự bất lực, đồng thời trong lòng không ngừng nguyền rủa thế giới đáng c·hết này.
Với những người khác, họ hiện tại mới chỉ biết rằng con người sẽ hóa thành quái vật sau những triệu chứng.
Tuy nhiên, Mura Sanso biết rằng sau khi con người hóa thành quái vật, họ cũng sẽ trở lại thành người nhưng không có cảm xúc, thậm chí họ có thể lấy lại được những cảm xúc nếu như có những tác động hợp lý, giống như trường hợp của Hyun Cha vậy.
“Thôi nào tôi ơi, mày đã quyết định rồi mà. Tại thế giới này, có lẽ hi sinh là cần thiết, nhưng mà đánh mất lương tâm của bản thân thì mình sẽ không khác gì lũ quái vật cả, vậy nên mình sẽ mang tất cả theo.
Còn về sau sẽ trở nên như thế nào, thì đó là chuyện của tương lai! Và tương lai thì sẽ không ai biết trước được điều gì cả.”
Mura Sanso nắm chặt bàn tay rồi lẩm bẩm với chính mình tỏ ra một thái độ kiên quyết.