Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hành Trình Phiêu Lưu Đa Thứ Nguyên

Chương 7: Sweet Home (6)




Chương 7: Sweet Home (6)

“Mà đúng rồi, Hyun Cha đâu rồi, mọi người không định gọi cho cậu ấy sao?”

Mura Sanso cảm thấy có chút bối rối, nên đã cố gắng lái sang chuyện khác bằng cách hỏi về Hyun Cha.

“Hyun Cha đã đi cùng ông chú Wook Pyeon để mang bác Dusik xuống đây. Mà tôi nghe được bác bảo vệ đã khóa cửa hầm gửi xe, nên khả năng ở phía dưới sẽ không có quái vật, và tại dưới đó chiếc xe của tôi có lẽ vẫn an toàn”

Jayhun Jung trả lời, đồng thời cũng cảm thấy sự bối rối của Mura Sanso cho nên anh cũng không có ý định hỏi lại mà nói ra tình hình phía dưới hầm gửi xe và nói ra phương án rời đi của mình cho mọi người.

“Vậy là ba người định bỏ Hyun lại rồi rời khỏi sao?” Hyuk Lee

Khi Jayhun Jung vừa dứt lời, ở bên ngoài vang lên một tiếng nói quen thuộc, cả ba người đều cứng người rồi hướng ánh mắt ra phía cửa và thấy Hyuk Lee đang chống tay vào cửa kèm theo đó là một nụ cười nhàn nhạt.

Cảm thấy cả ba người đều đã hướng ánh mắt về phía mình, Hyuk Lee dần dần tiến bước về phía ba người.

“Ba người máu lạnh hơn tôi nghĩ nhiều đó, tuy nhiên các người không thể rời khỏi nơi này đâu.”

Hyuk Lee đứng đối diện trước mặt của ba người rồi nói.

Cảm thấy lời nói có một hàm nghĩa ác ý, Jayhun Jung đang định rút kiếm ra thì Mura Sanso đã ngăn cản anh ta lại, sau đó lắc đầu với ý nghĩa rằng ‘không nên manh động’.

“Tôi đoán rằng có lẽ hầm gửi xe đã bị phá rồi, cho nên anh bạn này mới nói với chúng ta như vậy.”

Ngay khi Jayhun Jung thu kiếm lại, Mura Sanso đã hướng ánh mắt về Hyuk Lee rồi nói ra ý nghĩ của mình.

Vừa dứt lời, Jayhun Jung, Jisu Yoon và Hyuk Lee tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cậu. Cảm thấy nhiều ánh mắt hướng về phía mình, Mura Sanso không khỏi cười khan gãi đầu, bởi cậu cảm thấy thật không khí trong căn phòng ngày càng trở nên kỳ quái.



“Thực ra theo em thấy anh bạn Hyuk Lee này có lẽ là người tử tế và tốt nhất với chúng ta hiện tại, anh ấy đã bảo vệ Hyun Cha, cảnh báo cho chị Jisu khả năng về việc nơi này có nhiều người nhiễm quái vật hóa hơn thực tế.

Cho nên em nghĩ rằng anh bạn này hiện tại đến đây chỉ là để cảnh báo chúng ta không hành động dại dột thôi.”

Mura Sanso cười ha hả sau đó nói ra những gì mình đã suy nghĩ và đồng thời cậu cũng rất tin tưởng về nhân phẩm của Hyuk Lee, không chỉ là những thông tin từ bên trong truyện, mà cả những hành động cậu đã quan sát được trong thời gian vừa rồi.

“Đúng là như vậy, hiện tại cửa của hầm gửi xe đã bị phá rồi, nếu như ba người nghĩ rằng có thể g·iết được hết bọn chúng thì xin cứ tự nhiên rời đi. Nhưng để tối nói cho các người biết, đi xuống chính là t·ự s·át đấy.”

Hyuk Lee nghe xong Mura Sanso thì cũng xác nhận lại thông tin về chiếc hầm gửi xe, và quyết định rời khỏi đây để lại không gian riêng cho ba người.

Nhưng khi cậu chỉ vừa bước ra đến ngoài cửa, Mura Sanso đã nhanh chóng chạy đến và bắt lấy tay của Hyuk Lee.

“Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ bọn tôi.”

Mura Sanso nắm lấy tay của Hyuk Lee sau đó nói lời cảm ơn. Cũng không đợi cho Hyuk Lee phản hồi lại, cậu lần nữa đi vào bên cạnh Jayhun Jung và Jisu Yoon, tuy nhiên, căn phòng lại một lần nữa lâm vào yên lặng.

“Vậy thì giờ em nghĩ là chúng ta sẽ tiếp tục phối hợp công tác với những người ở đây và chờ đợi Hyun xuống sau đó sẽ nói cho cậu ấy tình hình ở đây mọi người nghĩ sao?”

Không muốn tiếp tục bầu không khí yên ắng này, Mura Sanso đã đưa ra ý kiến để cho mọi người xem xét. Sau một lúc thảo luận, Mura Sanso, Jayhun Jung và Jisu Yoon trở lại vị trí của mình.

“Còn hai tiếng nữa là trời sáng, có lẽ mình nên thử lên các tầng trên để tìm kiếm thêm các đồ vật nạp năng lượng cho “triệu hồi” mong rằng tất cả sẽ thuận lợi.”

Mura Sanso nghĩ thầm trong lòng, sau đó hướng về chỗ đường cầu thang bộ, chào hỏi người chú canh gác sau đó mở khóa, cậu mở điện thoại và đeo tai nghe lên rồi bước đi lên các tầng trên.





“Cuối cùng mình đã gom đủ rồi, haha, hahaha, hahahaha…”

Mura Sanso thực sự rất kích động đến mức cậu rất muốn hô to một tiếng bởi vì cuối cùng cậu đã tập hợp đủ số năng lượng cho mười lần “triệu hồi”.

Lần này sẽ không giống như lần đầu cậu sử dung riêng lẻ từng lần “triệu hồi” một, mà cậu sẽ hợp nhất mười lần “triệu hồi” thường này, thành một lần đặc biệt duy nhất.

Mặc dù hiện cậu cũng có thể triệu hồi thường và nếu may mắn sẽ ra thêm những vật phẩm khác. Nhưng Mura Sanso có linh cảm rằng sẽ không có những kỹ năng hay vật phẩm nào tốt hơn những thứ mà cậu đã triệu hồi trước đó.

Mà để có thể sống sót đến kết truyện thì chỉ có như vậy cũng rất khó, bởi lúc đó quái vật ở khắp mọi nơi, vật phẩm xài một lần và kỹ năng xài tốn HP như này là không đủ để chống lại bọn chúng.

Cho nên cậu cần một thứ gì đó đột phá hơn, và thậm chí nếu may mắn, lần này cậu có thể cứu vớt được mọi người ở đây.

“Vậy nên làm ơn đi! Hãy cho ta cái gì đó mang tính đột phá!”

Mura Sanso nghiến răng và nắm chặt bàn tay lại bởi vì đây sẽ là giây phút quyết định.

[Đinh! Triệu hồi đặc biệt hoàn tất, đạt được kỹ năng đặc biệt “hoán đổi”!]

[Kỹ năng đặc biệt “hoán đổi” có thể hoán đổi hai mục tiêu được xác định với nhau.

Cách sử dụng kỹ năng đặc biệt này là phải xác nhận được về hai mục tiêu cần hoán đổi.

Đặc điểm kỹ năng 1: Kỹ năng sử dụng không mất năng lượng.

Đặc điểm kỹ năng 2: Kỹ năng sử dụng không giới hạn số lần.



Đặc điểm kỹ năng 3: Hoán đổi không có yêu cầu giới hạn về mục tiêu.]

Mura Sanso nghe được âm thanh hệ thống thông báo và nhìn về phía tấm bảng xanh với nội dung kỹ năng thì cậu liền biết từ giờ trở đi cậu không chỉ có thể bảo mệnh, mà hơn thế nữa, cậu có thể làm hầu như tất cả mọi thứ.

“Hahaha… Thật sự quá tốt! Thành công! Mình đã thành công rồi! Hahaha…”

Không thể ức chế nổi cảm xúc của mình, Mura Sanso không nhịn được mở cửa sổ ra bên ngoài rồi hét lớn.

Hồi tưởng lại những nguy hiểm, trận chiến mà cậu đã phải đổi mặt từ đầu đến giờ, bất tri bất giác nước mắt của Mura Sanso đã không nhịn được mà tuôn ra, giống như một đứa trẻ đang phát tiết hết tất cả cảm xúc của mình vậy.

“Anh bị sao vậy?”

Đúng vào lúc Mura Sanso khóc lóc thảm thiết nhất thì, Eun Lee ở bên ngoài cửa, thấy cậu vừa khóc vừa hét lớn thì cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn tiến gần và quan tâm hỏi thăm cậu.

Mura Sanso vẫn đang trong giai đoạn phát tiết cảm xúc, nhưng khi cũng nghe được tiếng nói ở kế bên thì quay sang và nhìn thấy Eun Lee đang đứng ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt quan tâm.

“À, không có gì đâu, chỉ là anh quá kích động thôi, mà em không nên ở đây một mình đâu, chúng ta nên xuống thôi.”

Nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc và lau đi nước mắt, Mura Sanso cố gắng bình tĩnh trở lại và nở nụ cười tươi rồi nói với Eun Lee.

“Uhm, chúng ta xuống thôi, chú Wook và anh Hyun cũng đã trở về cùng với chú Dusik rồi đó.”

Eun Lee mặc dù còn có chút băn khoăn về việc vừa rồi của Mura Sanso. Nhưng khi thấy cậu không có ý định nói ra thì Eun Lee chỉ đành nuốt lại những tò mò vào trong lòng rồi xuống tầng.

“Ồ, vậy là từ giờ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn rồi!”

Mura Sanso nở một nụ cười tươi và nói điều này ra bằng cả trái tim mình. Bởi vì cậu biết rằng, với năng lực này, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn.