Chương 6: Sweet Home (5)
Mura Sanso quay sang nhìn thấy Hyuk Lee ngồi bên cạnh mỉm cười nói chuyện tử tế và có ý định làm quen với mình thì thật sự khó hiểu.
Bởi vì nếu so sánh trong nhóm người đã di chuyển từ tầng trên xuống thì Hyun Cha, Jayhun Jung, Jisu Yoon sẽ nổi bật hơn cậu, bởi vì trông cậu quá tầm thường trong một nhóm được trang bị v·ũ k·hí.
“Cậu cần gì sao?”
Mura Sanso dù có điều nghi hoặc nhưng cũng không có ý định lạnh lùng hay là xa cách với Hyuk Lee.
“Tôi có thấy trang bị mà mọi người đang sử dụng, không biết ai là người làm ra những thứ đó vậy?”
Hyuk Lee mỉm cười và thẳng thắn nói ra câu hỏi của mình.
“À, là chú Dusik Hahn đã chế tạo giúp bọn tôi đấy, chú ấy thực sự rất giỏi về chế tạo và sửa chữa các đồ điện tử.”
Nghe được câu hỏi của Hyuk Lee Mura Sanso liền biết cậu ta đang muốn có một người biết kỹ năng điện tử và cơ khí để có thể sửa chữa những thiết bị đang hỏng hóc như camera, loa âm thanh tòa nhà, cầu thang máy…
Điều này cũng giống như trong nguyên tác của bộ truyện, tuy nhiên vấn đề là tại sao cậu ta không hỏi Jayhun Jung và Jisu Yoon mà lại hỏi mình?
“Ồ vậy sao? Mà cậu có thể kể cho tôi tình trạng của các tầng trên được không?” Hyuk Lee.
“Được thôi, dù sao chia sẻ thông tin cũng là điều quan trọng nhất để sinh tồn mà.
Tuy nhiên những điều tôi nói sau đây chỉ có thể tham khảo thôi, không thể hoàn toàn dựa vào để lấy làm căn cứ 100% được đâu nhé, bởi vì lũ quái vật có thể di chuyển mà.” Mura Sanso
“Đương nhiên rồi, tôi sẽ lưu ý điều đó.” Hyuk Lee.
“Đầu tiên thì là tầng 15, tôi và mọi người đã kiểm tra toàn diện, ở đó có con quái vật chính là người bảo vệ tòa nhà này, ông Kim, nhưng đã bị chúng tôi tiêu diệt hoàn toàn, sau đó chúng tôi cũng có đi kiểm tra tất cả các phòng còn lại và không thấy con quái vật nào nữa.
Tiếp theo là tầng 14, ban đầu có con quái vật bị cắt mất nửa cái đầu, tuy nhiên nó đã bị con quái vật to bự, luôn mồm kêu protein ném ra khỏi tòa nhà rồi.
À, và đương nhiên con quái vật luôn mồm kêu protein đó cũng bị bọn rôi dụ nó rơi xuống khỏi tòa nhà luôn, hahaha.”
Mura Sanso vừa cười vừa nói, có lẽ do tâm trạng của cậu có hơi bí bách khi vừa phải chứng kiến những vụ việc lục đục nội bộ vừa rồi nên cậu đã nói nhiều hơn mọi khi.
“Ồ, thực sự tuyệt vời, mọi người thực sự đã làm rất tốt trong việc thanh lý các nguy hiểm trên các tầng trên đó.”
Hyuk Lee nghe được Mura Sanso thì cũng cảm thấy vui mừng, bởi vì bớt đi một con quái vật thì đồng nghĩa với việc an toàn của trong tòa nhà càng cao.
“Kakaka, đúng vậy, thật may mắn khi nhóm chúng tôi đã phối hợp rất tốt, mà tiếp theo đó là tầng 13, tầng này chỉ có duy nhất con quái vật Slime, nhưng nó luôn chạy trốn khi gặp chúng tôi.
Và cảm thấy nó không có ý định t·ấn c·ông nên chúng tôi đã bỏ mặc nó hoạt động ở tầng đấy.
Tiếp theo như cậu đã biết thì nhóm chúng tôi sau khi nghỉ ngơi tại tầng 14 đã quyết định di chuyển xuống tầng 1 để hội hợp với mọi người.
Và thực sự may mắn là chúng tôi đã gặp mọi người ở tầng 8. Mà nói mới nhớ, nếu mọi người đã lên đến tầng 8, vậy có phải là từ tầng 8 đổ về đã an toàn rồi phải không?”
Mura Sanso tiếp tục kể thêm về những điều mà mình biết tại các tầng trên, và đồng thời cậu cũng đã hỏi ngược lại Hyuk Lee với mong muốn biết được các thông tin những tầng trên.
“Hahaha, khiến cậu thất vọng rồi, bọn tôi thực ra mới chỉ hoàn tất dò xét đến tầng 4 thôi.”
Hyuk Lee gãi đầu cười một cách khô khan rồi trả lời câu hỏi của Mura Sanso.
Nghe được câu trả lời như vậy thì Mura Sanso cũng có chút thất vọng, bởi vì cậu đang có ý định lên các tầng trên để tìm kiếm các đồ vật nạp thêm năng lượng cho năng lực “triệu hồi” của mình.
Tại các tầng 15, 14, 13 khi Mura Sanso đạt được năng lực “đạn lửa” cậu cũng đã dùng nó để đánh thủng những chiếc két với mong muốn có nhiều đồ vật để nạp năng lượng hơn, tuy nhiên kỳ vọng càng lớn, thất vọng lại lớn hơn nữa.
Tất cả những gì cậu nạp vào sau khi mở những cái két đó ra chỉ đủ để thêm hai lần triệu hồi mà thôi.
Sự thất vọng hiện rõ lên trên mặt của Mura Sanso, Hyuk Lee có vẻ cũng nhận thấy tâm trạng của cậu không được vui nên sau khi chào lại một lần nữa thì đã rời khỏi để cậu có thể nghỉ ngơi.
…
“Nè, dậy đi SASO. Mau dậy đi nào, chúng ta có chuyện cần nói.”
Cảm thấy có người đang lay thân thể và gọi tên của mình, Mura Sanso từ từ mở mắt ra và thấy Jayhun Jung và Jisu Yoon đang cố đánh thức mình dậy.
Ngay sau đó, suy nghĩ đầu tiên không phải là họ đã gọi mình dậy về việc gì, mà là về việc thiếu cảnh giác khi đang ngủ.
Trong thế giới quái vật có thể tồn tại ở khắp mọi nơi như này, Mura Sanso thực sự quá vô tư khi có thể dễ dàng chợp mắt nghỉ ngơi, thậm chí ngay cả khi đây là nơi mà cậu mới đến.
Tuy nhiên, Mura Sanso cũng thực sự bất đắc dĩ, bởi vì thói quen ngủ say như c·hết này của cậu thực sự rất khó thay đổi chỉ với hơn một tuần sinh sống tại thế giới này được.
“Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Quay lại với thực tại, Mura Sanso làm một vẻ mặt khó hiểu rồi sau đó ngồi dậy và nhìn về phía Jayhun Jung và Jisu Yoon.
“Tôi có chút chuyện cần nói, nên cậu có thể đi theo một chút được không?”
Jisu Yoon tỏ vẻ vội vã nói.
Dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng Mura Sanso cũng không nói thêm gì mà gật đầu, sau đó đi theo Jayhun Jung và Jisu Yoon đến một căn phòng khác.
Thấy một căn phòng không có người, Jisu Yoon đã vẫy tay bảo Jayhun Jung và Mura Sanso tiến vào, sau đó đóng lại cửa phòng.
“Thực ra, vừa rồi thằng nhóc Hyuk Lee vừa nói chuyện với tôi về vụ việc bỏ phiếu vừa rồi và nó nói rằng tại đây vẫn có nhiều người khác đang bị nhiễm quái vật hóa.”
Khi kiểm tra căn phòng và thấy không có ai, Jisu Yoon đã làm vẻ mặt nghiêm túc và nói ra những điều mà mình nghĩ.
Nghe được điều mà Jisu Yoon vừa nói, cả Jayhun Jung và Mura Sanso đều giật mình, bởi vì nếu như điều mà cô ấy nói là thật thì nơi này giống như đang để một quả bom hẹn giờ, chỉ chờ đến khi hết giờ là nó sẽ nổ bùm và khiến cho tất cả mọi n·gười c·hết hết.
“Cái gì!? Vẫn còn có nhiều người khác bị nhiễm ở đây sao? Cô chắc chứ? Hay đó chỉ là điều mà thằng nhóc đó nói thôi?”
Jayhun Jung có chút mất bình tĩnh, nên đã hỏi lại độ tin cậy của những điều này.
“Nhưng mà điều đó cũng có khả năng mà phải không? Anh cũng thấy kết quả bầu chọn mà, điều đó… thật bất thường.”
Jisu Yoon cũng lo lắng nói ra ý nghĩ của mình, mặc dù cô không phải là người dễ dàng tin vào những điều đó, nhưng thực sự cũng không thể loại bỏ giả thuyết đấy không đúng được.
“Mura Sanso, cậu cảm thấy thế nào?”
Suy nghĩ một lúc, Jayhun Jung cũng cảm thấy điều mà Jisu Yoon nói cũng rất đúng, cho nên anh đã quay sang và muốn hỏi xem Mura Sanso có ý kiến gì không?
Ngay khi được Jayhun Jung hỏi, Mura Sanso cảm thấy rất bối rối, bởi vì cậu không phải là người có thể suy nghĩ và đưa ra ý kiến cho một tập thể được.
Nếu như là trong một cuốn truyện tranh, phim ảnh, các nhân vật chính đều sẽ không do dự chút nào mà đưa ra những chỉ đạo cho cả nhóm. Tuy nhiên Mura Sanso thì khác, cậu đã sống quá lâu một mình, làm việc một mình, suy nghĩ một mình, nên từ đầu đến giờ, cậu đã luôn nghe theo sự sắp xếp của Jayhun Jung và Jisu Yoon.