Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hành Trình Phiêu Lưu Đa Thứ Nguyên

Chương 3: Sweet Home (2)




Chương 3: Sweet Home (2)

Thở hồng hộc và nằm dài trên mặt đất, Mura Sanso cảm thấy giống như mình vừa đi bộ trên một chiếc dây thừng ở độ cao mười ki lô mét vậy.

“Hahaha! Nhưng mà mình đã sống! Chúng ta đã sống rồi đó mấy nhóc!”

Sau khi bị dọa đến nín thở, chạy với tất cả sức lực, Mura Sanso không nhịn được cười lên ha hả, một cảm giác phấn khích và tự hào đã ngay lập tức tràn ngập trong trái tim của cậu.

Có lẽ về sau sẽ có nhiều cuộc phiêu lưu và mạo hiểm hơn thế này, nhưng lần đầu tiên chắc chắn sẽ là một ký ức khó quên đối với cậu.

“Mọi người không sao chứ!”

Một lát sau, nhóm ba người là Hyun Cha, Jisu Yoon, Jayhun Jung đã xuất hiện trước mắt của Mura Sanso, hai đứa nhỏ thấy vậy lập tức lao đến và ôm lấy Hyun Cha.

Mura Sanso thầm thở dài một cách nhẹ nhõm sau đó đứng dậy và nhìn về phía ba người. Dù cậu đã nhìn thấy trong truyện tranh và phim ảnh nhiều lần nhưng khi ba người đứng trước mặt, Mura Sanso cảm thấy có chút kích động.

Bởi vì để có thể sống sót tại thế giới này, một mình thì không thể tồn tại, cậu cần có những người đồng đội đáng tin để có thể phối hợp và tác chiến.

Và còn lựa chọn nào tốt hơn khi hợp tác với những con người mà mình đã hiểu rõ về từ tính cách, lịch sử, thậm chí cả tương lai sau này của họ nữa chứ.

“Chà, thật may mắn là chúng tôi vẫn ổn. Mà mọi người lên đây đễ hỗ trợ hả, thật sự rất cảm ơn!”

Mura Sanso vừa cười vừa nói, đồng thời cũng bày tỏ lòng biết ơn của mình đến với ba người.

“Thật may là tất cả mọi người vẫn ổn, và có vẻ như con quái vật đó đã nhảy ra khỏi tòa nhà rồi, cậu thực sự làm rất tốt đó! Tên tôi là Jayhun Jung, cô gái này tên là Jisu Yoon, còn anh bạn trẻ tuổi này là Hyun Cha, vậy không biết chúng tôi có thể biết tên của cậu chứ?”



“Hahaha, không cần câu nệ như vậy, tôi tên là Mura Sanso, bạn bè tôi thường gọi tôi là SASO nên mọi người cũng có thể gọi tôi như vậy cho dễ dàng.”

Sau một lúc nói chuyện vui vẻ, Mura Sanso đột nhiên gương mặt cứng lại như thể nhớ ra cái gì đó, sắc mặt dần dần tái đi và nói.

“Không ổn, chúng ta nên di chuyển ra khỏi tầng này! Tôi đột nhiên nhớ ra còn 1 con quái vật nữa cũng ở tầng 15, với tình hình của chúng ta hiện tại nếu gặp nó thì chắc chắn sẽ c·hết hết.”

Nghe được như vậy, Hyun Cha, Jisu Yoon, Jayhun Jung khuôn mặt cũng trở lên nghiêm túc hơn và tất cả di chuyển xuống tầng 14 và tập hợp ở phòng của Dusik Hahn.



“Làm thế nào mà chú có thể b·ị t·hương được chứ!?”

Bên trong căn phòng 1408, Hyun Cha đang ngồi băng bó cho ông chú Dusik Hahn. Do lời nói của Mura Sanso nên hiện tại trong phòng có Hyun Cha, Jisu Yoon, Jayhun Jung, Dusik Hahn, Myeong Ja Lim và hai đứa nhỏ.

Tại sao lại có Myeong Ja Lim trong phòng ư? Đáp án đơn giản chính là do mọi người đã gặp cô ấy trên đường quay trở về, cho nên đã mời cô ấy theo cùng luôn.

Khác với trong nguyên tác, Myeong Ja Lim không bị con quái vật Steroid phá hủy chiếc xe đẩy, cho nên hiện tại cô ấy vẫn chưa chuyển sang dạng quái vật hóa.

Mặc dù có nguy cơ, nhưng Mura Sanso vẫn có niềm tin rằng Myeong Ja Lim không gây nguy hiểm, và trên hết là cô ấy vẫn còn tự đánh lừa bản thân mình rằng con của cô ấy vẫn còn sống, và đang nằm trên chiếc xe đẩy, chính vì điều này sẽ khiến cho quá trình quái vật hóa sẽ chậm hơn nhiều so với trong cốt truyện.

Và đến khi mọi người quay về tầng 14 và đứng trước cửa phòng của Dusik Hahn thì nhìn thấy những v·ết m·áu ở trên mặt đất, điều này đã khiến cho mọi người rất hoang mang ngoại trừ Mura Sanso vì cậu biết rằng sẽ không có việc gì xảy ra cả.

Vậy nên, Mura Sanso nhẹ nhàng tiến đến cửa gõ gõ và đến khi nghe được lời đáp của Dusik Hahn từ bên trong phòng truyền ra thì tất cả mọi người mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó vào tập hợp trong phòng.



“Thì ngay sau khi nhóc đi thì ta đã đĩnh kết liễu con quái vật mù đấy, nhưng ai ngờ nó vẫn còn có sức để vẫy tay được chứ.

Thế là ta đã bất cẩn dính đòn, chà, giờ nghĩ lại thì nó đã gần như bám được vào ta đấy, nhưng may mắn là ta đã kịp dùng “bé yêu” này để bắn bay được tai của nó.

Sau đó nó lập tức bỏ chạy, giờ ta đoán chắc nó không thể dùng được đôi tai nữa đâu.”

Dusik Hahn ngồi khoanh chân, chậm rãi kể lại câu chuyện vừa rồi mình đã trải qua cho mọi người nghe.

Sau khi nghe xong, Mura Sanso không nhịn được mà lắc đầu thở dài nói.

“Ông chú à, con quái vật mù đấy vẫn có thể nghe thấy được, vừa xong khi chạy đến cửa cầu thang tầng 14, con quái vật đấy còn đứng ở lối ra vào nữa. Nhưng may mắn là ông chú không thể g·iết được nó, nếu không bọn cháu nguy to rồi!”

“… Cháu đang nhạo báng ta đó à?”

“Làm gì có chứ? Cháu nói thật đó, con quái vật mù đó đã cứu tụi cháu khỏi con quái vật cuồng cơ bắp đó đấy. Nếu không phải nó đã t·ấn c·ông con quái vật cơ bắp, cháu nghĩ giờ tụi cháu khó mà ngồi ở đây để nói chuyện với mọi người lắm.”

“Mà sao cũng được, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta nên tổ chức một bữa liên hoan nhỏ để ghi nhận sự cố gắng sống sót của chúng ta nào.”

“Đồng ý!” x5



Sau khi liên hoan xong, bầu trời cũng bắt đầu tối lại, mọi người bắt đầu chia nhau ra để canh gác và nghỉ ngơi. Giống như trong nguyên tác người canh gác ca đầu tiên sẽ là Jisu Yoon, người tiếp theo sẽ là Hyun Cha.



Mura Sanso khi nghỉ ngơi thì trong lòng không khỏi thở dài vì những sự việc mình đã trải qua hôm nay, đồng thời cũng rất khâm phục những người có thể ngay lập tức nhắm mắt vào ngủ mà không có sự đề phòng.

“Thật sự nể phục những con người này, dù cho bản thân đang sống trong sự nguy hiểm tràn ngập, nhưng họ vẫn có thể nhắm mắt và tận hưởng giấc ngủ bình thường được.

Hơn thế nữa là chúng ta đang ở cùng với hai người bị quái vật hóa nữa chứ, mà cũng đúng thôi, trải qua nhiều sự kiện nhưu vậy thì tất cả đều đã mệt, cả mình cũng không ngoại lệ.”

Cảm thán một lúc, Mura Sanso nghe thấy tiếng trò chuyện của Hyun Cha và Jisu Yoon, dù cho nói rất nhỏ nhưng cậu cũng có thể nghe được đại khái nội dung của câu chuyện.

“Tôi xin lỗi vì đã có suy nghĩ tiêu cực như vậy, và chắc cậu cũng hiểu tại sao tôi không ngủ dù đã hết lượt gác rồi phải không?” Jisu Yoon.

“… Tôi hiểu.” Hyun Cha

Nói đến đây, cả hai liền im lặng, bởi do bầu không khí của sự không tín nhiệm này khiến cho cả hai cảm thấy mình không biết nên nói gì tiếp theo nữa. Tuy nhiên bầu không khí chỉ kéo dài một lúc sau, Jisu Yoon và Hyun Cha tiếp tục nói chuyện và tâm sự, nhưng cuối cùng cả hai vẫn kết thúc với sự im lặng.

Mura Sanso, người ngồi nghe hết cuộc trò chuyện sau đó cũng không khỏi cảm thấy thế giới này môi trường sống thực sự quá áp lực, bi quan và khắc nghiệt.

Nhân vật chính Hyun Cha, từ một người tử tế đã trở nên bi quan, ghen ghét mọi người xung quanh bản thân. Và cả người bạn trai ban đầu của Jisu Yoon do không thể chịu được áp lực cũng đã t·reo c·ổ t·ự t·ử.

“Mình cần phải mạnh mẽ hơn để có thể phòng vệ trong cái thế giới c·hết tiệt này, đến giờ mình có thể sống sót được đều là do biết được cốt truyện và hành động theo nguyên tác.

Nhưng mà hôm nay mình đã phạm phải một sai sót c·hết người, thật không thể tin được mình lại quên cảnh tượng ở cái đoạn cầu thang đó.

Điều đó đã chứng minh rằng mình có thể cũng sẽ quên đi những phần khác của truyện, thậm chí sẽ có những thứ xảy ra khác với truyện mà mình không biết, bởi vì đây là một thế giới thực sự, chứ không phải là một thế giới bị điều khiển bởi tác giả nữa.

Giờ xem xét thì mình chỉ còn duy nhất một lựa chọn đó là nạp năng lượng để có thể sử dụng “triệu hồi” còn hệ thống có thể nói là hoàn toàn vô dụng trong trường hợp hiện tại.

Vậy giờ mục tiêu tiếp theo của mình nên là đi tìm kiếm tất cả những vật dụng có giá trị cao như vàng, bạc, kim cương… tại tầng 13, 14, 15 để có thể nạp năng lượng dùng để triệu hồi.”

Mura Sanso cố gắng suy nghĩ về tất cả mọi yếu tố để có thể giúp cậu sống sót, bất tri bất giác cậu đã ngủ gật từ lúc nào không biết.