Chương 2: Sweet Home (1)
Mura Sanso nhẹ nhàng và nhanh chóng bước đến chỗ cầu thang rồi leo thẳng một mạch lên tầng 14, mặc dù đang chạy nhưng cậu cũng không quên để ý đến tai nghe điện thoại.
Kế hoạch diễn ra thực sự suôn sẻ, nhưng khi chạy được một nửa đường, cậu đã nhìn thấy hai đứa nhỏ. Mura Sanso ngay lập tức phân tích ra hai đứa nhỏ này chính là do nhân vật chính, Hyun Cha đã mạo hiểm cả tính mạng của mình để cứu sống.
Trong lòng Mura Sanso không khỏi cảm thán, Hyun Cha là một nhân vật chính bất hạnh, dù cho có được một tuổi thơ hạnh phúc, nhưng khi lên trung học cậu ấy đã b·ị b·ắt nạt và bị đối xử một cách thậm tệ.
Sau những sự việc đã xảy ra, Hyun Cha đã bị c·hấn t·hương tâm lý, cậu không chịu đi học nữa và bắt đầu ghét tất cả mọi người xung quanh, kể cả gia đình, giờ Hyun Cha đã có suy nghĩ t·ự t·ử.
Nhưng! Dù cho tất cả những điều đó, khi thế giới này đang trên bờ vực của tận thế, Hyun Cha lại sẵn sàng đi cứu giúp những người khác.
Thở dài một hơi, Mura Sanso lập tức đè nén lại các cảm xúc rồi tập trung lại tinh thần, chậm chạp đến gần hai đứa nhóc ngồi xuống nắm lấy vai của chúng và nói.
“Từ giờ hãy đi theo đằng sau anh, hiện tại ở tầng này chỉ có duy nhất con quái vật Blind, mặc dù không nghe được tín hiệu, nhưng chúng ta cần phải di chuyển một cách yên lặng nhất có thể, mấy nhóc có hiểu không?”
“Ư… Ừhm… Chúng em đã hiểu rõ ạ.”
“Rất tốt, hãy theo sát phía sau...”
Cạch!
Nghe thấy tiếng động, Mura Sanso ngẩng đầu nhìn lên, nhưng ngay sau đó cậu liền ngừng thở, bởi do phía trước, con quái vật Blind đang đứng ngay ở phía trước cửa.
Tại sao con quái vật Blind lại có thể ở đấy! Chả lẽ là do có thêm mình dẫn đến cốt truyện đã thay đổi!?... Không được hốt hoảng! Phải bình tĩnh, mình phải tập trung để sống sót qua cửa ải này! Nếu không tất cả đều sẽ c·hết!
Con quái vật Blind không thể nhìn được, nếu như không phát ra tiếng động thì tất cả đều sẽ ổn!
Mura Sanso trên trán và sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi do sợ hãi, nhưng càng vào những lúc quan trọng như vậy, cậu càng hiểu ra rằng nếu như chỉ cần sơ sót một chút thôi thì chắc chắn cậu sẽ c·hết.
Chậm chạp đưa tay vào túi để tắt điện thoại, sau đó quay đầu đưa ngón tay lên miệng làm biểu tượng im lặng với hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ thấy động tác của Mura Sanso liền chậm chạp gật đầu, dù nước mắt đang tuôn trào không ngừng, nhưng chúng cũng rất cố gắng không hề phát ra tiếng động nào.
Một lúc sau, có lẽ do không nghe được tiếng động nào nữa, con quái vật Blind đã rời đi, thấy vậy Mura Sanso thở phào một cách nhẹ nhõm sau đó dắt tay hai đứa nhỏ di chuyển lên trên một cách chậm dãi và nhẹ nhàng nhất có thể.
Uỳnh! Uỳnh!...
Trái tim của Mura Sanso lập tức đập dữ dội, đôi chân không ngừng run rẩy do sợ hãi, cho dù không quay đầu nhìn lại thì cậu cũng biết con quái vật nào đã gây ra những bước chân nặng nề và vang dội đó.
PP… R.. O… TEIN…
Không suy nghĩ gì cả, Mura Sanso đã phản xạ theo bản năng sinh tồn, lập tức ném mạnh hai con dao làm bếp về phía con quái vật Steroid, sau đó hai tay nhấc bổng hai đứa nhỏ đó lên vai rồi lập tức chạy thục mạng về phía tầng 14.
Thế nhưng khi chỉ còn cách bốn bậc cầu thang nữa, một tình huống đáng sợ khác đã xảy ra… con quái vật Blind đã đứng tại đó và chặn lối ra của cánh cửa.
Thấy động tác t·ấn c·ông của con quái vật Blind, Mura Sanso lập tức đẩy người về phía bên phải với mục đích né tránh.
Gào…oooo!
Quay đầu về phía sau và thấy đòn t·ấn c·ông của con quái vật Blind đã đánh trúng vào con quái vật Steroid, Mura Sanso cảm thấy đây chính là thời cơ của mình, lập tức đứng dậy ôm theo hai đứa nhỏ tiếp tục chạy thẳng lên tầng 15.
Ngay trong tình huống nguy hiểm này, bộ não của Mura Sanso đã nhớ ra những sự kiện này cũng diễn ra trong cốt truyện.
“C·hết tiệt! Mình nhớ ra rồi, sau khi lên tầng 15, mình sẽ gặp người phụ nữ lớn tuổi đẩy chiếc xe đẩy trẻ con!
Sau đó nhóm ba người gồm Hyun Cha, Jisu Yoon, Jayhun Jung sẽ đến và cuối cùng là sẽ dụ được con quái vật Steroid này nhảy ra ngoài.
C·hết tiệt! Mình thực sự là một thằng ngu! Sao mình có thể quên đi những cảnh này trong truyện chứ! Giờ thì tốt rồi, mình giờ đang phải trả giá cho những hành động ngu xuẩn này!”
Đương nhiên đây là những lời gào thét trong lòng của Mura Sanso, hai đứa nhỏ sẽ không thể nghe thấy được.
Khi đến tầng 15, Mura Sanso thở dài một hơi sau đó trong lòng thầm nghĩ.
“Giờ mình nên đợi nhóm ba người đó lên, sau đó sẽ tiếp tục theo nguyên tác, hay là mình sẽ tự thực hiện nó?”
Gào…oooo!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!...
Nghe được tiếng động phía sau Mura Sanso quay đầu nhìn thì thấy con quái vật Steroid đang như phát rồ chạy về phía cậu.
“C·hết tiệt! C·hết tiệt! C·hết tiệt!”
Mura Sanso lập tức phản ứng lại, nhấc lên hai đứa bé lên vai và chạy tiếp, thế nhưng khi nhìn thấy con quái vật Steroid tốc độ cũng không thua kém gì mình thì cậu không nhịn được mà liên tục phát ra những lời thô tục, mặc dù đang chạy nhanh hơn nhưng đây đã là tốc độ nhanh nhất mà cậu có thể đạt được.
Nếu cứ tiếp tục như này thì sẽ trở thành một cuộc đua sức bền và cán cân chiến thắng chắc chắn sẽ nghiêng 100% sang con quái vật Steroid này, vậy nên Mura Sanso đã quyết định, mình sẽ tiếp tục chọc giận nó và dụ nó nhảy ra khỏi tòa nhà như trong nguyên tác.
“Haha, oi, tên khốn cơ bắp, có vẻ như đống cơ bắp của mày chả là cái quái gì trước sức mạnh vượt trội của ta cả! Ngươi chỉ là đồ phế vật với đống cơ bắp thừa thãi mà thôi!”
OO… OHHH!!!
Vừa chạy, Mura Sanso cũng để ý xung quanh, nhờ các ngã rẽ và sự chuyển động thiếu linh hoạt của con quái vật Steroid mà cậu có thể tạo ra một chút khoảng cách.
“Đây rồi!”
Sau một hồi truy đuổi, Mura Sanso đã tìm thấy địa điểm mà Jayhun Jung đã đứng và dụ con quái vật đó nhảy xuống dưới.
PP… R.. O… TEIN…!!!
Dù đang cách xa một khoảng cách, nhưng Mura Sanso cảm thấy sự sợ hãi đang nhanh chóng lan tỏa ra khắp cơ thể.
Liếc nhìn hai đứa nhỏ đang được cậu vác ở trên vai, mặc dù rất sợ hãi, nước mắt rơi không ngừng, nhưng chúng vẫn rất im lặng và không cựa quậy để không tạo ra gánh nặng cho cậu.
Mura Sanso cũng đã có ý định để hai đứa nhỏ đi vào trong căn phòng bên cạnh, nhưng sau đó cậu lập tức từ bỏ, bởi vì lo lắng con quái vật đó sẽ chuyển mục tiêu từ cậu sang hai đứa nhỏ này.
T… ĂNG… KÍCH… THƯỚC!!!
“Sao vậy hả tên cơ bắp, đuổi bọn tao khiến mày mệt rồi hả!? Có ngon nhào zô đây, chúng ta solo một một nào, tên yếu đuối!”
Mura Sanso cố gắng sử dụng lời nói của mình với mục đích chọc giận khiến nó nổi điên hơn nữa, và cuối cùng kết quả hoàn toàn theo chiều hướng mà cậu mong muốn.
Con quái vật Steroid tức giận đến nối khuôn mặt của nó biến dạng, các đường gân nổi lên dày đặc trên cơ thể, sau đó lao thẳng một mạch với tốc độ nhanh chóng hướng về phía Mura Sanso và hai đứa nhóc.
Uỳnh! Uỳnh!
Những tiếng bước chân nặng nề và sự rung chấn khiến Mura Sanso ngày càng căng thẳng, cậu tập trung hết sức vào đôi mắt và chân để sẵn sàng nhảy vào căn phòng kế bên.
“Ngay lúc này!”
Mura Sanso vô thức hét to một tiếng sau đó liền hạ thấp trọng tâm cơ thể sau đó nhảy sang căn phòng bên cạnh, và sau đó sự việc kết thúc bằng một sự rung chấn nhẹ và một chuỗi tiếng “RẦM! ĐÙNG!” báo hiệu cho việc con quái vật Steroid đã rơi ra khỏi tòa nhà.