Trận Chiến Thứ Hai ( Thượng)
Trận Chiến Thứ Hái
Phía bên kia Tào Doanh vẫn ung dung nói:
“ Ngươi đã ngoan cố như vậy ta cũng không còn cách nào khác, nhưng để ngươi thua tâm phục khẩu phục ta cho ngươi nghỉ ngơi một lát, nếu không người khác sẽ nói ta thừa đục nước thả câu”
Thấy hắn nói vậy Trần Liễu như đã chắc chắn được chín thành rằng hắn đang cố kéo dài thời gian. Càng chắc chắn bộ công pháp của hắn sau mỗi chiêu thức cần có một khoảng thời gian nhất định để hồi phục. Không để cho hắn toại nguyện, Trần Liễu đột nhiên dùng La Yên Bộ tay không áp sát lại gần hắn, mặc kệ cho v·ết t·hương đang rỉ máu.
Bộ dáng ung dung, cao ngạo trên mặt Tào Doanh cũng đột nhiên thay đổi sang kinh ngạc. Hắn không thể ngờ tới đối thủ lại dám chủ động t·ấn c·ông mình lúc này. Nhưng Trần Liễu áp sát quá nhanh và bất ngờ làm hắn không kịp suy nghĩ, vội vận khí cưỡng ép thi triển ra Nghịch Huyết Đao, cũng bất chấp hậu quả sau đó.
Vẫn như những lần trước, thế đao đang chém xuống thì đột nhiên đổi hướng t·ruy s·át theo hướng của đối phương đã né. Lần này tung ra hai chiêu liên tiếp làm khí huyết trong người hắn bắt đầu nhộn nhạo như sắp trào ra khỏi cơ thể. Nhưng hắn nghĩ sau chiêu này chắc chắn sẽ kết liễu được đối thủ, dù có b·ị t·hương tổn kinh mạch hắn cũng chấp nhận trả giá.
Nhưng một điều làm hắn không thể ngờ tới, khi thấy đối thủ đang lách về phía tả, hắn cũng chuyển hướng đao t·ruy s·át theo, nhưng đột nhiên thân hình đối phương lại trở về vị trí cũ trước đó, làm đao của hắn chém mạnh vào không khí. Rõ ràng khi nãy chiêu thức của đối phương mới chỉ thi triển ra một nửa lại đột ngột thu chiêu.
Không thể tin vào mắt mình, hắn nhìn theo đối thủ thầm nghĩ,” không lẽ hắn cũng tu luyện nghịch huyết công pháp”. Nhưng không phải, kế sau chỉ hai hô hấp đã thấy Trần Liễu thổ ra một ngụm máu lớn, chân khuỵu xuống mặt đất, mặt mũi tái nhợt. Rõ ràng khi nãy cưỡng ép thu chiêu đã làm cho nội lực phản trấn dẫn đến b·ị t·hương nặng.
Tào Doanh lúc này cũng chẳng khá hơn là mấy, khí huyết bắt đầu nhộn nhạo, sôi sục cuồng loạn. Hắn cuối cùng không kiềm chế được nữa phun ra một ngụm máu lớn rồi quỳ gục xuống. Những người đứng xem ai lấy ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có trụ trì lúc này thở dài một hơi rồi lẩm nhẩm “A Di Đà Phật”
Lúc này trên đấu trường Tào Doanh và Trần Liễu bốn mắt nhìn nhau nhưng không ai động đậy. Rõ ràng cả hai đều đã thụ thương rất nặng. Tào Doanh thì mặt đỏ tía tai, Trần Liễu thì mặt mày tái ngắt. Phía dưới mọi người cũng chăm chú quan sát không phát ra một tiếng động.
Thế cục này không ai đoán được được bên nào sẽ giành chiến thắng. Một lúc sau Trần Liễu bất ngờ đứng dậy, nhặt cây trường côn lên, thở hắt ra một hơi rồi xông lại chỗ Tào Doanh. Rõ ràng hắn là đang bất chấp thương thế muốn liều mạng với Tào Doanh.
Tào Doanh mặt đỏ phừng phừng, vận nốt chút khí huyết cuối cùng để tung thêm một chiêu Nghịch Huyết Đao. Cảnh tượng khi nãy lại tái hiện một lần nữa, chỉ là lần này Trần Liễu không tránh né mà trực tiếp đón đỡ…
…keng…
Một tiếng v·a c·hạm đinh tai vang lên, cây trường côn bị chặt làm đôi. Thừa thế cây đao tiếp tục chém xuống bả vai b·ị t·hương khi nãy của Trần Liễu.
“Xoẹt….”
Một tiếng đao chém vào cơ thể phát ra rợn người.
Làm máu phụt lên cao, người cũng bị bay ra xa mấy mét. Vết thương sâu hoắm gần như chém đứt lìa cả xương quai xanh của Trần Liễu. Tất cả mọi người thấy cảnh này ai cũng sợ hãi nín thở theo dõi.
Trần Liễu nằm thoi thóp, máu chảy ra lênh láng, thi thoảng rên lên từng tiếng đau đớn. Phía bên này Tào Doanh cũng thổ tiếp ra một ngụm máu lớn rồi cũng nằm gục xuống đất, đầu không ngóc dậy nổi nữa. Kinh mạch toàn thân của hắn lúc này đã bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí còn có thể để lại di chứng vĩnh viễn về sau.
Chứng kiến tình cảnh này Thần Tú đại sư cũng không biết phân xử thế nào bèn nhìn sang Tào Phi nói:
“Thế nào, trận này ta xử hoà người có ý kiến gì không”
Vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa có chút nuối tiếc Tào Phi đáp:
“ Xin tuỳ Đại Sư phân xử”
Thần tú đại sư đang định cất giọng tuyên bố trận đấu thứ nhất kết quả hoà, thì đột nhiên một tiếng nói bất ngờ phát ra:
“ Khoan đã, ta không muốn hoà”
Tiếng nói ấy chính là của Trần Liễu, hắn lúc này toàn thân là máu đang từ từ ngóc đầu dậy, lết từng bước lại chỗ cây trường côn đã gãy, nhặt lên một khúc rồi bò lại chỗ Tào Doanh, những vệt máu dài còn loang lổ những nơi vừa lết qua.
Khi đến chỗ Tào Doanh, dí khúc côn đã gãy vào đầu rồi hắn nói:
“ Thế nào, ngươi chịu thua hay không”
Tào Doanh tức giân, cố ngóc đầu dậy nhưng mới vừa dùng lực thì lại thổ ra một ngụm máu nữa rồi ngất lịm đi ngay sau đó. Lúc này Trần Liễu mới quay xuống nhìn thượng toạ Thần Tú nói:
“ Bây giờ Sư Phụ có thể tuyên bố kết quả được rồi”
Vẻ mặt hưng phấn, Thần Tú đại sư dõng dạc:
“ Trận thứ nhất Trần Liễu của Phật Quang Tự thắng”
Phía dưới đài mấy huynh đệ bắt đầu nở nụ cười chúc mừng chiến thắng. Mấy người quá kích động còn vỗ tay reo hò, Huệ Thông cũng cảm động chảy nước mắt, vì khâm phục sự ngoan cường của Đại sư huynh. Ngày thường chỉ thấy Trần Liễu là người hiền lành, hoà nhã. Nhưng không ngờ khi lên đài lại trở thành một con người khác hẳn.
Thấy trận đấu đã kết thúc, Trụ trì vội kêu người đỡ Trần Liễu về phòng để dưỡng thương. Ngài có ý tốt muốn chữa cho cả Tào Doanh nhưng Tào Phi từ chối. Chỉ thấy hắn móc trong tay áo ra một cái lọ màu trắng, lấy ra ba viên thuốc màu đỏ cho Tào Doanh uống rồi cho người dìu hắn về phía sau.
Sau trận đấu ác liệt thứ nhất, kết quả hai bên đều lưỡng bại câu thương, nhưng phần thắng cuối cùng vẫn thuộc về Phật Quang Tự. Trận đấu diễn ra với rất nhiều biến cố bất ngờ không thể đoán trước, chính vì vậy cảm xúc những người quan chiến cũng liên tục thay đổi theo. Có lúc từ lo lắng lại chuyển sang vui mừng, từ vui mừng lại chuyển sang tiếc nuối. Sau cùng thì người vui mừng vỡ oà vì chiến thắng, kẻ thất vọng và tức giận tràn trề vì thất bại, những cảm xúc cứ đan xen nhau qua lại giữa hai bên quan chiến.
Sau thời gian nửa nén nhang, Thần Tú quan sát xung quanh thấy mọi người đã ổn định lại. Ngài lại bước lên phía trước hô lớn:
“ Trận thứ hai Tào Đức đấu với Mạnh Hiên của Lễ Đường”
Khẩu lệnh của người chủ trì nói xong thì hai người cũng bắt đầu bước lên làm động tác chào hỏi đối phương. Nhưng khác với trận đấu thứ nhất, Tào Đức chỉ hơi khom người thi lễ cho có mà thôi. Rõ ràng sau trận thất bại khi nãy đã làm hắn không thoả mái trong lòng.
Vũ khí của hắn sử dụng là một cây trường thương, được trạm khắc tinh xảo bởi những hoạ tiết hình rồng đẹp mắt chạy dọc theo cán thương. Ánh nắng chiếu vào càng làm nó trông lóng lánh và rực rỡ. Phía đầu mũi thương được làm bằng một loại hợp kim sáng bóng, chỉ nhìn thôi cũng thấy được sự sắc bén đáng sợ, rõ ràng đây là một cây bảo thương không tầm thường.
Cây thương này tên Đoạt Mệnh Thương chính là một báu vật của Tiền Triều. Khi Tào Tháo lật đổ triều đại cũ đã thu lại và tặng cho Tào Đức trong lần hắn lập được đại công hai năm về trước. Từ đó cây thương này đã đi theo hắn xông pha trên chiến trường, g·iết vô số kẻ địch. Ngù thương ban đầu được làm bằng những sợi tơ tằm màu trắng toát ra sự thanh tao, thánh khiết, nhưng sau khi nhốm qua vô số máu kẻ địch đã chuyển sang màu đỏ đậm mất hẳn đi dáng vẻ ban đầu vốn có, thay vào đó là sát khí nhàn nhạt toả ra xung quanh làm kẻ địch nhìn thấy cũng mất ba phần nhuệ khí.
Phía bên kia Mạnh Hiên thì ngược lại, tay không tấc sắt. Ngoài một cái đai bằng vải dù màu đen quấn xung quanh lòng bàn tay ra thì không thấy thêm gì nữa. Sở dĩ như vậy vì công pháp chủ tu của Mạnh Hiên là La Hán Quyền.
La Hán Quyền tổng cộng có ba mươi hai chiêu thức, mỗi chiêu thức đơn lẻ thì không có uy lực gì lớn. Nhưng nếu luyện đến mức lô hoả thuần thanh thì lại vô cùng ảo diệu, biến hoá khôn lường. Mỗi tổ hợp chiêu lại bổ trợ, tương hỗ qua lại lẫn nhau. Chiêu trước làm bước đệm cho chiêu sau, chiêu sau lại tạo đòn bẩy cho chiêu kế tiếp.
Cứ liên miên bất tuyệt, càng đánh càng mạnh. Sau cùng dồn đối thủ vào thế không thể chống đỡ mà thủ thắng. Tuy nhiên điểm yếu của bộ quyền pháp này là phải tiếp cận sát được gần đối thủ mới có thể phát huy được ưu thế.
Trái ngược với quyền thì thương pháp lại chú trọng đánh xa, không để cho kẻ địch tiếp cận lại gần. Yếu chỉ của tất cả thương pháp trong thiên hạ là lấy sự sắc bén và chính xác để chế địch thủ thắng.
Rõ ràng trong trận đấu này nếu đánh ở cự ly gần thì thương pháp sẽ thất thế, còn nếu đánh ở cự ly xa thì quyền pháp sẽ chịu thua thiệt.Những người quan chiến phía sau cũng hoàn toàn hiểu rõ đạo lý này. Trong trận chiến này kẻ nào liên tục duy trì được cự ly có lợi cho mình sẽ giành chiến thắng.
Tuy nhiên lý thuyết đấy chỉ đúng khi hai người tham chiến có trình độ ngang nhau mà thôi. Còn thực tế thì phải xem thực lực hai chênh lệch ra sao mới là yếu tố quyết định thắng bại.
Sau tiếng hô lớn bắt đầu của người chủ trì thì trận tỉ thí cũng chính thức được diễn ra. Tào Đức vung cây thương lên nhắm thẳng bụng Mạnh Hiên mà đâm tới, tốc độ vô cùng nhanh lẹ, chỉ thấy loáng một cái mũi thương đã cách huyệt đan điền chỉ còn chưa đầy năm tấc. Thương chưa tới mà kình phong đã tới, Mạnh Hiên cũng kinh ngạc vì tốc độ và khí thế phát ra từ đối phương.
Vội đưa phải luồn xuống dưới theo thế vòng cung, chân trái thì tung quyền đá vào thân thương phát ra một tiếng “boong” làm thân thương rung lên bần bật. Cùng lúc đó Cổ tay phải thuận thế đánh vào gần đầu mũi thương một quyền làm nó hơi lệch sang bên trái, thuận thế Mạnh Hiên cũng lách người sang phải né được chiêu vừa rồi.
Mũi thương theo đà cắm thẳng xuống sân lún xuống gần ba tấc. Thấy chiêu thức không trúng đích, Tào Đức lại vận lực thuận thế uốn cong thân thương xuống rồi hất mạnh đầu mũi thương lên, làm một viên gạch bằng đá xanh lát sân, bay vun v·út về phía đối thủ. Tiếng viên gạch bay phát ra tiếng xé gió ù ù. Mạnh Hiên mặt không biến sắc tung một quyền đánh thẳng vào viên gạch làm nó vỡ vụn bụi bay tung toé.
Rõ ràng hai bên vẫn tỏ ra ngang tàng ngang sức sau những chiêu vừa rồi. Không đợi cho đối thủ kịp nghỉ ngơi, Tào Đức lại tung liền ba chiêu liên tiếp, chỉ thấy thương hoa điểm điểm, loang loáng khắp nơi, mỗi chiêu đều thi triển với tốc độ mắt thường không thể thấy rõ.
Phía bên kia Mạnh Hiên vẫn bình tĩnh tránh đông né tây hoá giải từng thế công hiểm ác như vũ bão của đối thủ. Nãy giờ Mạnh Hiên vẫn chỉ thủ không công, phần vì chưa tìm được ra sơ hở của đối thủ. Phần vì phải liên tục chống đỡ thế công của đối phương nên không có cơ hội phản đòn.