Trận Thứ Hai ( Hạ)
Bộ thương pháp mà Tào Đức tu luyện là Lê Tật Thương Pháp của tiền Triều. Vốn nó không được phép lưu truyền ra ngoài, chỉ những người trong hoàng thất mới có tư cách tu luyện mà thôi.
Mỗi chiêu, mỗi thức của bộ thương pháp đều đều rất cương chính, lẫm liệt thể hiện được sự Tôn quý của bậc vương giả. Nhưng khi vào tay Mạnh Đức thì nó lại trở nên vô cùng cuồng bạo, đầy sát nộ.
Sau khi tung ra gần mười chiêu mà vẫn không trúng đối thủ, Tào Đức thầm nghĩ: “ chỉ cần ta t·ấn c·ông liên tục không cho đối phương cơ hội thở dốc thì thế nào cũng sẽ để lộ ra sơ hở”
Thế là sau đó hắn liên tiếp tung ra gần ba mươi chiêu liên hoàn, mỗi chiêu nối đuôi nhau mà tới như mưa rào. Thương ảnh bay đầy trời, tiếng quyền cước v·a c·hạm với thân thương cũng phát ra những tiếng ong ong không ngớt, bụi bay mù mịt tứ tung. làm người quan sát từ bên ngoài không thể nhìn rõ từng diễn biến của trận kịch chiến. Kình phong từ đó phát ra làm vạt áo những người xung quanh bay phần phật, phải thối lui lại vài bước tránh xa.
Tất cả đều đang căng hết nhãn lực, để cố không bỏ sót một tình tiết nhỏ nào của trận đấu. Sau khi tung ra một loạt những chiêu thức như vũ bão, quả nhiên Mạnh Hiên cũng bắt đầu chân tay luống cuống, thở dốc. Cuối cùng sau một thương quét xéo nhanh như điện chớp của Tào Đức, Mạnh Hiên không kịp né tránh, đã bị mũi thương sắc bén cắt sượt qua thân tạo thành một vệt dài dưới bụng, làm máu chảy ra xối xả.
Chiếm được tiên cơ, Tào Đức lại tục tiên thủ hạ vi cường, thừa dịp đối phương đang hoảng loạn, tung ra ba chiêu liên tiếp trong bộ Lê Tật Thương, là Vĩ Hà Đoái Khẩu, Bích Lộ Triều Dương và Vân La Đoái Dĩ.
Đây là ba chiêu có lực công kích mạnh nhất của bộ thương pháp. Chỉ thấy hắn đưa cây thương về phía sau lưng, lấy hai tay giữ c·hặt đ·ầu thương rồi vận lực ấn mạnh xuống, cây thương cong xuống thành hình cánh cung. Tiếp đến hắn mượn lực đàn hồi bay v·út lên không cao gần tám trượng, lộn một vòng rồi thuận thế đập mạnh xuống, tạo thành thế thái sơn áp đỉnh đánh xuống đầu Mạnh Hiên.
Chiêu thức vừa đẹp mắt, vừa uy lực, khiến ai thấy cũng trầm trồ khen ngợi. Chỉ nhìn qua cũng thấy được uy lực của thương này phát ra không phải tầm thường. Tốc độ ra chiêu vừa nhanh, phạm vi bao quát của chiêu này cũng rất rộng nên Mạnh Hiên không thể tránh né mà chỉ có thể trực diện đón đỡ.
Phía bên kia Mạnh Hiên cũng cảm nhận được uy áp khủng bố của chiêu thức đang đánh đến.. Thương chứa tới mà khí thế đã ập tới, làm chân tay hắn cũng bất giác trì trệ, khí lực toàn thân có phần hỗn loạn. Vội định thần lại, vận hết khí lục toàn thân, hắn đưa hai tay qua đầu đan chéo vào nhau, hai chân khuỳnh ra tạo thành thế trung bình tấn chuẩn bị đón đỡ thế công như vũ bão kia. Đây chính là chiêu Bàn Sơn Chấn Thiên trong bộ trưởng pháp La Hán Quyền.
Trong bộ công pháp có nói: Khi người luyện chiêu Bàn Sơn Chấn Thiên này đến thượng thừa thì dù trời cao có sập xuống cũng có thể đón đỡ. Tuy trong sách nói có phần hơi quá nhưng có thể thấy chiêu này có lực phòng thủ gần như tuyệt đối. Nếu người tu luyện đến mức đaị viên mãn thì luôn ở thế bất bại, mặc cho đối thủ công kích theo bất kì hướng nào và lực công kích dũng mãnh ra sao.
Lúc này phía xa mọi người đều nín thở quan sát, không dám chớp mắt vì sợ bỏ lỡ thời khắc quyết định này. chỉ thấy sau khi cây thương trên không được Tào Đức vận lực gia trì đang đập xuống vơi tốc độ khủng kh·iếp, thân thương không chịu nổi mà cong xuống, phát ra từng tiếng ong ong.
…. bùm…..
Sau đó một khắc thì một t·iếng n·ổ như sấm kình vang lên, khói bụi mù mịt, lá khô dưới sân bay lên tứ tung. Kình phong phát ra làm những người đứng xem cũng rát hết cả da mặt. Mấy tên quân lính phía sau cũng há hốc miệng vì kinh hãi. Cây cối phía xa xa cũng bị khí kình đánh tới làm rung lên dữ dội, lá rụng xuống bay lả tả.
Ngay cả Thần Tú đại sư cũng không dám tin, một kẻ tuổi còn trẻ như vậy lại có thể phát ra một thương có uy lực lớn đến thế. Sau khi bụi tan bớt thì cảnh tượng trong trận chiến mới hiện ra rõ rệt. Chỉ thấy cây thương Tào Đức đang cầm vẫn còn rung lên bần bật sau cú v·a c·hạm vừa rồi, mặt hắn đỏ bừng, thở dốc. Có vẻ chiêu thức vừa rồi hắn đã tốn không ít khí lực mới có thể thi triển ra.
Phía bên kia Mạnh Hiên còn thảm hại hơn nhiều, hai chân lúc này không còn duy trì được thế đứng tấn vững vàng như lúc ban đầu, mà đã bị xoạc rộng ra, xuống sát mặt đất, ngay phí bàn chân còn bị lõm xuống vài tấc. Hai tay đang run lên vì đau đớn, máu cũng bắt đầu chảy ra có vẻ như đã b·ị t·hương nặng. Mặt hắn tái nhợt đi, một lúc sau thì phun ra một ngụm máu, dáng vẻ như đã không còn sức chiến đấu tiếp được nữa.
Người của Phật Quang Tự thấy cảnh này ai cũng lo lắng cho sự an nguy của Mạnh Hiên. Lúc này Tào Đức nhếch mép cười một cái, thu lại thương về phía sau lưng lại tiếp tục thi triển chiêu thức khi nãy thêm một lần nữa. Thấy vậy, Tào Phi hiện lên vẻ mặt đầy khoái chí, chờ xem tên kia b·ị đ·ánh thành bánh bao thịt.
Trên không trung Tào Đức lại một lần nữa bay lên và đập xuống, uy lực lần này so với lần trước thì có vẻ yếu hơn ba thành, nhưng phía bên kia Mạnh Hiên cũng đã b·ị t·hương nặng không phải như lúc đầu.
…Bùm…
Lại một thương nữa nện xuống hai tay của Mạnh Hiên, làm cái hố khi nãy lại nứt rộng ra thêm mấy tấc, khiến ai lấy cũng vô cùng kinh hãi. Không ngờ Mạnh Hiên vẫn đỡ được mà không b·ị đ·ánh cho nát bấy. Tuy nhiên sắc mặt của hắn càng lúc càng thảm hại, lại thổ ra một ngụm máu lớn nữa, có vẻ như đã nội thương rất nặng. Rõ ràng để đỡ được chiêu vừa rồi hắn đã chút nốt chút khí lực cuối cùng.
Nếu đối phương còn tiếp tục thi triển thêm một chiêu như vừa rồi nữa, thì khẳng định hắn c·hết không thể nghi ngờ. Tào Đức lúc này cũng kinh ngạc vì đối thủ vẫn có thể đỡ được chiêu thứ hai mà không c·hết. Hắn vừa thở phì phò vừa nói:
“ Ngươi là người đầu tiên tiếp được hai thương trực diện của ta mà không c·hết, tính ra ngươi cũng có chút bản lĩnh. Nhưng vô ích thôi, bây giờ ngươi đã nội thương nghiêm trọng, nếu còn đấu tiếp ta e rằng tính mạng ngươi khó bảo toàn. Đến lúc đó đừng trách ta không lương tay”
Phía bên kia Mạnh Hiên đã b·ị đ·ánh cho lún xuống sân, toàn thân khí lực rã rời, vừa định lên tiếng đáp lại hắn, thì máu từ miệng lại trào ra rồi quỳ rạp xuống. Nhưng từ ánh mắt cho thấy hắn còn muốn đánh tiếp.
Tào Đức thấy thế thì nổi giận, quát lớn:
“ Được, vậy để ta thành toàn cho người”
Nhưng khi hắn đang chuẩn bị tung chiêu thì một giọng nói trầm ổn vang lên:
“ Chúng ta nhận thua”
Mọi người quay lại nhìn thì thấy câu nói phát ra từ Hư Vân hoà thượng. Tào Đức nghe thấy cũng dừng lại không xuất chiêu nữa. Tào Phi lúc này phe phẩy chiếc quạt giấy rồi cười lớn nói:
“Trụ trì quả đúng là người biết cân nhắc nặng nhẹ, tại hạ vô cùng kính phục”
Nói rồi lại tiếp tục cười ha hả đắc ý. Mạnh Hiên đưa ánh mắt nhìn về phía trụ trì như muốn nói còn muốn đánh tiếp. Thấy vậy ngài nói:
“ Con đã cố gắng hết sức rồi, chẳng phải chỉ là tỉ thí võ nghệ thôi sao, đâu cần tới mức n·gười c·hết ta vong mới thôi”
Nói rồi ngài cho người dìu Mạnh Hiên về phòng dưỡng thương. Thần Tú quay qua nhìn trụ trì, thấy ngài gật đầu, ý bảo hãy công bố kết quả trận thứ hai.
“ Trận Thứ hai, Tào Đức giành chiến thắng”
Thượng toạ Thần Tú dõng dạc tuyên bố.