Khai Chiến Trận Thứ Nhất
Khai Chiến
Sau khi bàn bạc qua với các đường chủ một hồi, trụ trì quyết định cử Trần Liễu, Mạnh Hiên và Huệ Khả ra ứng chiến. Thực ra trong Tự có rất nhiều người có võ công cao hơn ba người, nhưng người thì tuổi tác quá lớn không phù hợp với yêu cầu, người thì lại xuống núi lo Phật sự không có trong Tự. Vì thế nên cũng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn ba người.
Ba người được chọn cũng là ba đại diện cho ba phân Đường trong Tự. Trần Liễu đại diện cho Hành Đường, Mạnh Hiên đại diện cho Lễ Đường và Huệ Khả thay mặt cho Pháp Đường. Trong đó Huệ Khả là trẻ tuổi nhất, hai vị sư huynh kia cũng đã ngoài hai năm tuổi.
Đáng lý ra Huệ Khả cũng không thể được chọn, nhưng vì đại sư huynh của Pháp đường đã vượt quá tuổi quy định nên không thể tham gia thách đấu.
Hai bên cũng đặt ra một số những quy ước về tỉ thí như: Không được dùng độc, không được ra tay hạ sát đối thủ khi đối thủ đã nhận thua. Tuy nhiên đó cũng chỉ là giao ước miệng mà thôi, trong lúc chiến đấu ác liệt cũng khó nói trước được điều gì.
Cuộc tỉ thí được diễn ra ở một khoảng sân rộng phía sau chánh điện, thượng toạ Thần Tú được chọn làm người điều khiển trận đấu. Sau khi công bố những quy định về thể thức tỉ thí, nhìn quanh một lượt thấy không ai có ý kiến gì nữa ngài hô lớn:
“Trận thứ nhất: Trần Liễu tỉ thí với Tào Doanh”
Câu nói vừa chấm dứt thì hai người được xướng tên cũng rời khỏi vị trí bước ra. Bên này Trần Liễu mặc một chiếc áo xanh nhạt, tay cầm trường côn bộ dáng uy dũng cúi chào. Bên kia Tào Doanh thân hình phốt pháp, râu ria rậm rạp cũng giơ thanh đại đao lên chào.
Sau màn chào hỏi thì thượng toạ Thần Tú gật đầu rồi Dõng dạc nói:
“ Tỉ thí bắt đầu..”
Câu nói vừa chấm dứt thì hai người cũng bắt đầu lao vào nhau quyết chiến. Hai bên liên tục xuất ra những chiêu thức để thăm dò đối phương. Bên ngoài chỉ thấy những tiếng leng keng do binh khí v·a c·hạm vào nhau phát ra không ngớt.
Tào Doanh liên tục vung ra từng nhát đao với khí thế mạnh mẽ công kích về phía Trần Liễu. Trần Liễu thì thi triển La Yên Bộ Thân Pháp tránh đông, né tây làm những nhát đao đều chém vào không khí.
Từ ngoài quan sát, chỉ thấy một cảnh một người đang ra sức vung đao như vũ bão khiến bụi bay mù mịt, một người thì lại vô cùng thong dong tiêu sái như đang tản bộ trên mặt đất. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không nói cũng biết phần thắng sẽ thuộc về ai.
Tuy nhìn từ bên ngoài là vậy, nhưng thực chất bên trong mỗi giây phút Trần Liễu đều đối mặt với hung hiểm chí mạng. Chỉ c·ần s·ai sót hoặc thi triển La Yên Bộ chậm nửa chiêu thôi là lập tức dính phải sát chiêu. Nhẹ thì trọng thương mà nặng thì m·ất m·ạng đương trường.
Mỗi chiêu thức Tào Doanh tung ra đều nhắm vào những chỗ yếu hại trên cơ thể, hơn nữa mỗi chiêu hắn đều dùng toàn lực để thi triển nên uy lực rất lớn. La Yên Bộ nhìn thì nhẹ nhàng tiêu sái như không tốn sức, nhưng bên trong cũng cần liên tục duy trì sự ổn định của khí huyết và thần trí. Nếu tâm thần dao động hay khí huyết không ổn định rất dễ sinh ra phán đoán sai lầm hoặc La Yên Bộ bị ngắt quãng khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh.
Bộ công pháp chủ tu của Trần Liễu là La Yên Bộ và Đạt Ma Côn Pháp. Bộ côn pháp này do Đạt Ma tổ sư lưu truyền lại, yếu chỉ tu luyện là Lấy nhu chế cương, lấy sự dẻo dai bền bỉ làm cốt lõi. Trong lúc giao đấu phải luôn giữ tâm thần ổn định để tìm ra sơ hở của đối thủ. Đến khi đối thủ lộ ra sơ hở thì tung ra một đòn chí mạng để chế địch.
Chính vì lẽ đó mà Trần Liễu liên tục tránh né, không trực tiếp đối công với Tào Doanh. Một phần vì bộ công pháp hắn tu luyện không có lợi thế về sức mạnh để có thể lấy cứng đối cứng với đối thủ, phần là vì muốn cho đối phương tiêu hao hết nội lực và mất đi bình tĩnh mà lộ ra sơ hở.
Nhưng Tào Doanh cũng không phải kẻ thô lậu tầm thường, hắn vào sinh ra tử trên chiến trường, đã kinh qua bao phen sinh tử, nên khi thấy Trần Liễu chỉ né không công đã đoán được ý đồ của hắn.
Muốn hắn tiêu hao hết nội lực cuối cùng phải buông đao đầu hàng. Sau khi tung ra một chiêu trí mạng nhưng Trần Liễu vẫn né tránh được trong gang tấc thì hắn cười lớn rồi nói:
“ Khá lắm, để ta cho ngươi lãnh giáo bản lĩnh thực sự của Nghịch Huyết Đao”
Nói rồi hắn dơ đao lên bắt đầu chém xuống, nhìn chiêu thức thì chẳng khác gì hồi nãy nhưng khi chiêu mới chém xuống được một nửa thì bắt đầu chuyển hướng đột ngột sang phía ngược lại. Những người xung quanh ai lấy đều kinh ngạc ồ lên một tiếng không thể tin nổi.
Phải biết rằng chiêu thức một khi đã tung ra thì rất khó thu lại hoặc chuyển hướng đột ngột. Vì như vậy sẽ làm cho khí huyết trong cơ thể người thi triển bị đảo lộn, nhẹ thì thổ huyết, nặng thì trọng thương. Thế nhưng không rõ tên Tào Doanh này luyện loại tâm pháp gì mà hắn chuyển hướng công kích một cách nhẹ nhàng không chút trở ngại. Hơn thế nữa lực công kích không những không giảm mà còn tăng lên sau khi đổi hướng.
Phía sau lúc này thượng toạ Thần Tú hai mắt nheo lại, tay cũng nắm chặt thầm nghĩ:
“ Không ngờ tên này đao pháp lợi hại đến vậy, chắc hẳn hắn đã tu luyện một loại tâm pháp có thể nghịch chuyển khí huyết, hơn nữa cũng đạt được thành tựu rất lớn mới có thể thi triển tới mức lô hoả thuần thanh, không chút trở ngại như vậy, đúng là hiếm gặp”
Thượng toạ Thần Tú suy nghĩ như vậy quả là không sai, tuy nhiên tên Tào Doanh này cũng không phải là đạt được thành tựu rất lớn như Ngài nghĩ. Tên bộ đao pháp hắn tu luyện là Nghịch Huyết Đao, bộ đao pháp này đã thất truyền từ rất lâu, nên có rất ít người trong giang hồ còn nhớ tới.
Nó do đại ma đầu Lý Viêm cách đây mấy trăm năm sáng tạo ra. Tổng cộng có bảy tầng, Tào Doanh mới chỉ tu luyện tới tầng ba mà thôi. Năm xưa Lý Viêm tu luyện tới tầng thứ sáu thì bị tẩu hoả nhập ma, hắn điên cuồng đi tàn sát khắp nơi, g·iết c·hết rất nhiều cao thủ lúc bấy giờ, thậm chí tàn sát cả một tông môn không người chạy thoát.
Ác danh của hắn khi đó khiến cả giang hồ nghe đến đều phải kinh sợ. Sau đó tất cả các cao thủ trong giang hồ đã phải tập hợp lại ban sắc lệnh cùng nhau t·ruy s·át hắn. Nghe nói năm ấy trận chiến ác liệt diễn ra ở khu vực biên ải xa xôi, trận chiến ác liệt khiến vô số cao thủ bỏ mạng, chỉ còn duy nhất một người sống sót trở về nhưng cũng q·ua đ·ời không lâu sau đó. Từ đấy bộ công pháp đó cũng tuyệt tích trong võ lâm cho tới tận bây giờ.
Tào Doanh trong một lần chinh chiến ngoài biên ải, đã vô tình có được quyển hạ, hướng dẫn tu luyện ba tầng đầu của bộ công pháp đó. Hắn cũng là người có thiên phú rất cao nên chỉ mới năm năm đã luyện xong ba tầng đầu của Nghịch Huyết Đao. Nếu không phải hắn không thể tìm được hai quyển sau để tu luyện, thì hắn đã là một cao thủ vang danh đương thời.
Từ lúc luyện thành đến giờ, hắn chưa gặp phải đối nào có thể khiến hắn phải thi triển ra bộ đao Pháp ấy. Hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng trước mặt mọi người. Ngay từ lúc hắn xuất ra chiêu đầu tiên Trần Liễu đã cảm nhận được khí tức của sự nguy hiểm. Nhưng khi thấy lưỡi đao của hắn đột ngột chuyển hướng lại càng hoảng sợ, dù đã dùng hết sức thi triển La Yên Bộ để tránh né nhưng vẫn chậm mất nửa nhịp.
Kết quả là nhát đao chém sượt qua vai phải, rạch ra một v·ết t·hương dài. Tuy không vào chỗ trí mạng nhưng v·ết t·hương sâu cũng khiến máu bắt đầu chảy ra xối xả. Nếu khi nãy không phải Trần Liễu kịp thời vung côn lên làm thế đao bị lệch đi, thì e rằng đã đứt lìa một bả vai.
Vẻ mặt hoảng sợ, Trần Liễu vội đưa tay bịt lại v·ết t·hương. Phía bên kia Tào Doanh nhìn hắn âm hiểm cười chế nhạo rồi nói:
“ Thế nào, có muốn nếm thêm vài đao nữa không”
Trước lời khiêu khích và chế nhạo của hắn, Trần Liễu mặt đỏ lên rồi quát:
“Đao pháp quả nhiên lợi hại, nhưng đừng đắc ý vội, trận chiến chưa kết thúc, còn chưa biết sẽ ai là người chiến thắng”
Thấy tình cảnh của Trần Liễu, Tào Phi cũng nhìn sang phía Thần Tú đại sư nói vẻ châm chọc:
“ Ngài thấy trận đấu này có nên dừng lại không, ta chỉ e lát nữa tên Tào Doanh sơ suất lại đ·ánh c·hết người lại ảnh hưởng đến hoà khí hai bên thì không hay cho lắm”
Thần Tú đại sư vẻ mặt trầm ngâm không đáp, tiếp tục đưa mắt chăm chú quan sát trận đấu. Bề ngoài làm ra vẻ như vậy nhưng thực chất bên trong lòng Ngài cũng vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Trần Liễu, nhưng trận chiến hôm nay không chỉ là tỉ thí đơn thuần mà nó còn quyết định đến sự tồn vong, hưng thịnh sau này của Tự viện, nên khi trận đấu chưa định rõ thắng thua hoàn toàn, thì Ngài vẫn cố gắng nuôi một tia hi vọng mặc dù biết nó rất mong manh.
Trên đài Trần Liễu xé một ống tay áo buộc chéo vai băng v·ết t·hương lại. Tào Doanh lúc này cũng không t·ấn c·ông mà chỉ đứng mỉm cười châm chọc, những người xung quanh đứng quan sát đều thấy lạ, sao hắn không thừa dịp đối thủ đang b·ị t·hương chưa lấy lại được tinh thần mà tiên thủ hạ vi cường.
Nhưng chỉ có bản thân hắn mới hiểu rõ, sở dĩ hắn làm như vậy chẳng phải vì hắn là kẻ quân tử hay cao thượng gì. Mà là Nghịch Huyết Đao sau mỗi lần tung chiêu, đều cần một khoảng thời gian vài chục lần hô hấp mới ổn định lại khí huyết và có thể tung chiêu tiếp theo.
Đó cũng là mặt hạn chế rất lớn của bộ công pháp này, chỉ khi nào tu luyện tới tầng bảy viên mãn mới có thể thi triển liên tục mà không cần dừng nghỉ.
Nếu khi chưa tu luyện đại thành mà cưỡng ép thi triển liên tiếp, nhẹ thì trọng thương, nặng thì có thể đứt hết kinh mạch mà c·hết, thế nên nãy giờ hắn bề ngoài làm như ra vẻ không muốn thừa dịp nước đục thả câu, nhưng bên trong đang âm thầm điều động khí huyết ổn định để chuẩn bị tung chiêu tiếp theo.
Thấy tên Tào Doanh kia không nhân cơ hội mà tiếp tục t·ấn c·ông, ban đầu Trần Liễu cũng hơi lấy làm thắc mắc, cũng chẳng cho rằng hắn là kẻ tốt đẹp, tử tế gì. Chắc hẳn là đao pháp mà hắn vừa thi triển cũng có điểm yếu và hạn chế nhất định, nên không thể liên tục thi triển.
Nghĩ vậy Trần Liễu nghĩ ra đối sách ứng chiến mới, chủ động vung côn lên t·ấn c·ông hắn để không cho hắn có thời gian nghỉ ngơi. Thế côn từ trên trời giáng xuống như phát ra uy thế vô cùng mạnh mẽ, cứ như Trần Liễu đã dùng hết sức lực dồn vào một chiêu này, muốn sau một chiêu phân định thắng thua.
Tào Doanh nhếch mép một cái tiếp tục vung đao lên chém xuống, khi thấy hai v·ũ k·hí sắp sửa v·a c·hạm vào nhau thì đúng lúc này. Lưỡi đao lại đột ngột chuyển hướng chém về phía yết hầu của Trần Liễu.
Lưỡi đao chuyển hướng nhanh như điện chớp làm những người ở dưới chỉ thấy loé lên một cái, lưỡi đao đã cách cổ Trần Liễu chỉ trong gang tấc. Nếu hai người đều tiếp tục duy trì chiêu thức này, thì chắc chắn Trần Liễu sẽ đầu lìa khỏi cổ trước khi cây côn kịp hạ xuống đầu đối thủ.
Nhưng đúng vào lúc lưỡi đao chỉ cách cổ một tấc thì, Trần Liễu hai tay buông trường côn ra, lộn một vòng về phía sau tránh được nhát đao trí mạng kia. Hoá ra khi nãy Trần Liễu tung ra đòn vừa rồi chỉ là hư chiêu mà thôi. Nhìn thế côn thì vô cùng uy mãnh nhưng hoàn toàn không có lực bên trong.
Tuy vậy để thi triển ra hư chiêu vừa rồi, Trần Liễu cũng đã phải dùng tính mạng của mình để đánh cuộc, nếu tính sai chỉ một tích tắc là đầu lìa khỏi cổ không thể nghi ngờ.
Những người quan chiến đều hiện ra vẻ mặt từ lo lắng sang thất kinh, những diễn biến khi nãy khiến họ cũng không thể ngờ tới. Hư Vân lão hoà thượng nãy giờ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, cũng phải từ từ mở mắt.
Sau khi Trần Liễu lùi ra phía sau, hắn vội đưa tay bịt lại v·ết t·hương, vì khi nãy dùng hết sức nên v·ết t·hương đã bị kích động mạnh, máu lại liên tục rỉ ra. Phía đối diện Tào Doanh cũng có chút kinh ngạc vì sự quyết đoán và mạo hiểm của đối thủ.
Khi nãy chỉ thiếu một chút nữa là hắn đã triệt hạ đối thủ, giành được thắng lợi nhưng lại thất bại trong gang tấc. Định thần lại hắn quay qua nói với Trần Liễu:
“Bây giờ không còn v·ũ k·hí nữa, ngươi lấy gì đấu tiếp đây, thấy ngươi cũng là một thiên tài ta không lỡ ra sát chiêu. Còn nếu ngoan cố thì cũng đừng trách đao kiếm không có mắt”
Nhếch mép lên cười Trần Liễu đáp:
“ Mạng ta ở đây, ngươi có bản lĩnh cứ đến mà lấy đi”