Vị Khách Lạ
Bấy giờ là năm thứ nhất đời Vũ Đế, cuộc chiến phân tranh giữa ba nước Nguỵ, Ngô, Thục đang bước vào thời kỳ cuối cùng nên c·hiến t·ranh xảy ra ngày càng ác liệt. Người c·hết la liệt không sao đếm xuể, các bên đều bị tổn thất nặng nề về quân tướng sau mỗi trận đánh. Sĩ số cũng phải liên tục được bổ sung từ khắp nơi bằng mọi thủ đoạn.
Trước đây thì quân lính vào từng nhà lùng sục, rồi bắt hết trai tráng và thanh niên khoẻ mạnh đi xung trận. Đến khi trai tráng không còn thì trung niên phải đi xung trận. Đến cuối cùng ngay cả người già cũng b·ị b·ắt đi hết, miễn là còn đủ sức cầm v·ũ k·hí.
Ai già quá không ra trận được thì b·ị b·ắt vào quân doanh làm phục dịch. Thành ra trong dân làng chỉ còn toàn người già yếu và trẻ nhỏ. Cuộc sống của người dân vô cùng khó khăn và khốn khổ.
Hơn thế nữa, nạn thổ phỉ c·ướp b·óc hoành hành diễn ra khắp nơi. Chúng vào làng bắt phụ nữ, lấy hết của cải. Sau khi đã lấy hết của cải chúng lại bắt người dân mỗi tháng phải nộp thuế định kỳ một lần, nếu không nộp đủ thì bọn chúng đốt nhà rồi g·iết từng người đến khi nộp đủ mới thôi.
Có những ngôi làng vì quá nghèo đói không có gì để cống nộp đã làm bọn chúng tưc giận và g·iết sạch sẽ không sót một người. Trước tình cảnh ấy, những môn phái lớn cũng thành lập ra một liên minh để bảo về dân làng.
Thế nhưng bọn thổ phỉ cũng vô cùng tinh quái, sau vài lần chạm trán với những người trong Liên Minh kia thì bọn chúng không hành động công khai và quy mô nữa.
Bọn chúng chuyển sang hành động theo từng nhóm nhỏ và chia ra khắp nơi để phân tán sự chú ý, hễ nơi nào có động tĩnh là bọn chúng rút sâu vào trong rừng ẩn náu. Người trong Liên Minh tuy ai lấy võ công cao cường, nhưng không thể cùng lúc có mặt kịp thời ở khắp nơi để kịp thời ứng cứu.
Cuối cùng mọi người bàn bạc rồi quyết định chia thành từng nhóm ba người một để bảo vệ xung quanh các bản làng. Thế nhưng khi vừa chia nhỏ ra thì bọn thổ phỉ lại tập hợp lại, đánh tập trung vào một điểm làm cho những nhóm nhỏ kia bị tổn thất nặng nề. Trước tình hình vô cùng phức tạp và nan giải này các môn phái lớn cũng chưa thể tìm ra được cách nào để ứng phó triệt để.
Hôm ấy Hư Vân lão hoà thượng đang toạ thiền trong tịnh thất, thì có một vị tăng vẻ mặt hốt hoảng chạy đến cửa phòng bẩm báo vọng vào:
“ Khởi bẩm trụ trì, dưới chân núi khoảng trăm người, thân mặc giáp phục, tay cầm giáo mác đang xông lên Tự viện”
Đang tĩnh toạ trong thiền định Ngài từ từ mở mắt rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa, Ngài nói:
“ Ta biết rồi, hãy cùng ta ra chánh điện tiếp đón họ. Con hãy đi thông báo cho cả ba vị thượng toạ biết chuyện này đi”
Vội vàng chắp tay gật đầu rồi vị tăng đó chạy đi thông báo. Ra đến sân trước Chánh điện, đã thấy ba người mặc giáp phục uy nghiêm, hông đeo v·ũ k·hí sát khí đằng đằng đi lên. Dẫn đầu là một thanh niên, dáng vẻ anh tuấn nho nhã, tay cầm chiếc quạt đi tới.
Thấy bọn họ, Trụ trì bèn mở lời:
“Không biết các vị thí chủ từ đâu tới, và tới bổn Tự có chuyện gì”
Đưa chiếc quạt nên đáp lễ, người thanh niên thong thả nói:
“ Tại hạ là Tào Phi con trai của Nguỵ Vương, còn đây là ba vị tướng quân tên Tào Doanh, Tào Đức và Tào Cẩn, bọn họ đều nhận cha ta làm nghĩ phụ”
Ba vị tướng quân cũng lần lượt chắp hai tay đáp lễ với vị trụ trì Phật Quang Tự, nhìn bọn họ Ngài mỉm cười đáp:
“Các vị hôm nãy dẫn nhiều người tới bổn Tự như vậy, chắc không phải chỉ để dâng hương Lễ Phật thôi chứ”
Cười lên một tiếng sảng khoái rồi Tào Phi đáp:
“Hôm nay tại hạ đường đột làm khách không mời mà tới có chút thất lễ, mong Hư Vân hoà thượng lượng thứ cho. Nhưng thực sự ngoài việc ghé thăm quý Tự để thắp nhang lễ Phật, chiêm bái cảnh Chùa ra, thì còn có một chuyện muốn thương lượng”
Lúc này cả ba vị thượng toạ là Phổ Hoá, Thần Tú và Đăng Trí cùng một số đệ tử cũng đã có mặt. Ngay cả Huệ Thông và Huệ Khả cũng có mặt ở đó. Sau khi thi lễ với trụ trì xong thì bọn họ lui về sau im lặng.
Một lát sau trụ trì đáp:
“ Người xuất gia không nói vòng vo, có chuyện gì xin Tào thí chủ cứ nói”
Vừa quay chiếc quạt giấy trên tay Tào Phi vừa nói:
“Nếu ngài đã hỏi thẳng ta đây cũng không muốn vòng vo nữa. Như Ngài đã biết, hiện nay tình thế c·hiến t·ranh loạn lạc, nạn thổ phỉ diễn ra khắp nơi làm cho dân chúng rơi vào cảnh lầm than cùng cực. Nguỵ Vương vì không muốn nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy, trăm họ ly tán, mới một lòng muốn thống nhất thiên hạ, để có thể an dân trị quốc đem lại thái bình thịnh trị cho muôn đời sau.
Thế nhưng thời vận chưa chín muồi, hai nhà Ngô, Thục tuy thất thế nhưng vẫn chưa chịu buông hàng, để giang sơn có thể quy về một mối. Nay ta tới đây là muốn thay mặt Nguỵ Vương nhờ Quý Tự ra tay giúp sức, đồng thời đứng ra kêu gọi các môn phái lớn nhỏ trong thiên hạ ủng hộ, để bách tính sớm ngày được hưởng an vui thái bình”
Sau khi nói xong một hơi, Tào Phi chăm chú quan sát biểu hiện gương mặt của trụ trì vẻ chờ mong. Nhưng chỉ thấy ngài mắt nhắm nghiền, mặt ngửa lên nhìn trời, lát sau Ngài đáp:
“Nguỵ Vương có tấm lòng như vậy đúng là Phúc của trăm họ. Thế nhưng bổn Tự chỉ đức mỏng tài sơ sao dám gánh vác chuyện thiên hạ. Hơn nữa chúng ta là những người xuất gia, chỉ một lòng theo Phật tìm cầu giác ngộ đã không màng tới chuyện thế gian. E rằng làm Tào thí chủ phải thất vọng rồi”
Một nét thoáng tức giận hiện ra trên mặt Tào Phi, nhưng sau đó hắn vội lấy lại vẻ mặt tươi cười nói:
“Ngài không nên nói như vậy, xưa nay trong thiên hạ uy vọng của Phật Quang Tự không nhỏ. Chỉ cần Ngài chịu đứng ra giúp đỡ thì ta tin người trong thiên hạ chắc chắn sẽ ủng hộ hết lòng. Xin Ngài hãy vì lòng từ bi mà suy nghĩ lại”
Thở dài một hơi Hư Vân lão hoà thượng đáp:
“Những gì cần nói Lão Nạp cũng đã nói, xin công tử hãy về bẩm báo lại với Nguỵ Vương bổn Tự hữu tâm nhưng vô lực”
Đúng lúc này, Tào Doanh nãy giờ đứng sau không nói bèn lên tiếng:
“ Có phải Lão rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt không”
Lúc này phía sau mấy trăm tên quân lính cũng đồng loại dơ v·ũ k·hí nên thị uy. Thấy vậy, Tào Phi ra hiệu bọn họ hạ v·ũ k·hí xuống rồi nói:
“Tại hạ xin lỗi vì sự lỗ mãng vừa rồi, nhưng hôm nay tại hạ được lệnh, dù thế nào cũng phải có được sự ủng hộ của Quý Tự. Nếu Ngài đã kiên quyết như vậy thì tại hạ cũng không dám ép. Chỉ sợ sau khi về bẩm báo, không biết Nguỵ Vương có vì nổi giận mà cho thiên binh vạn mã tới đây hay không thôi. Thế nhưng để dễ bề ăn nói lại với Nguỵ Vương, hôm nay cũng xin Quý Tự trổ chút bản lĩnh cho đám thuộc hạ đây được mở rộng tầm mắt”
Trụ trì thong thả đáp:
“Không hay ý của Tào thí chủ là thế nào”
“ Rất đơn giản, chỉ cần quý Tự cử ra ba người để dạy cho ba tên tướng quân này một bài học là được. Nếu như sau ba trận chúng ta thua hai, thì tại hạ sẽ dẫn người xuống núi, không dám làm phiền quý Tự nữa.
Nhưng để tránh cho người khác nói cậy lớn h·iếp nhỏ, mấy vị bên Quý tự cử ra cũng phải trạc tuổi mấy tướng quân đây, mấy vị này đều chưa có ai đến ba mươi cả. Nếu như sau khi tỷ thí xong, chẳng may chúng ta chiếm thượng phong thì cũng xin Ngài nể mặt mà giúp chút sức mọn vì Nguỵ Vương. Không biết ý Ngài thế nào”
Lời nói của Tào Phi bề ngoài thì chỉ là tỉ thí võ nghệ, nhưng lại đặt Tự viện vào tình thế đánh cược bắt buộc, tiến thoái lưỡng nan. Trầm ngâm một lúc trụ trì đáp lại Tào Phi:
“ Nếu Tào thí chủ đã có nhã ý như vậy thì Lão Nạp cung kính không bằng tuân mệnh”