Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hành Trình Giác Ngộ

Ngày đầu Tiên Ở Phật Quang Tự




Ngày đầu Tiên Ở Phật Quang Tự

Đang say sưa trong giấc ngủ, thì tiếng chim hót vang hoà lẫn tiếng gậy gộc phát ra từ phía ngoài sân làm cậu tỉnh giấc. Cậu mở mắt ra, vươn vai dài một cái rồi từ từ ngồi dậy. Gấp qua chăn màn xong, cậu đi ra ngoài sân. Phía ngoài sân đã gần như trật kín người, tất cả xếp thành từng hàng ngay ngắn.

Trên tay mỗi người cầm một cây côn bằng gỗ, hai đầu được bọc kim loại. Trăm người như một đánh ra từng thế côn, lúc nhanh lúc chậm, khi cương khi nhu vô cùng uyển chuyển và đẹp mắt. Tiếng Côn đồng thanh với tiếng hô vang của mỗi người phát ra, tạo lên một khung cảnh vô cùng hào hùng và tráng liệt. Huệ Thông đứng nhìn đến ngẩn ngơ, lâu lâu lại đưa tay quơ quơ bắt trước theo các thế côn, nhưng nhìn rất thô kệch và yếu đuối.

Đứng trên bục cao nhất, có một người thân hình như hộ pháp, đôi mày rậm rạp và hung dữ đang đưa hai tay sau lưng, quan sát tất cả mọi người tập luyện. Khi người đó đưa mắt nhìn về phía Huệ Thông thì chợt đưa tay lên, ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại.

Tiến lại gần Huệ Thông đang ngơ ngác gần đó, ngài nói:

“ Tiểu đệ là Huệ Thông đúng không, đệ ra đây để ta giới thiệu với mọi người”

Nói rồi không đợi cậu trả lời, vị đó dắt tay Huệ Thông đến trước mặt mọi người rồi nói lớn:

“Tiểu đệ này là Huệ Thông, được trụ trì đích thân đưa về Tự hôm trước. Từ nay sẽ là đệ tử tục gia của bổn Tự, mong các sư huynh sau này chiếu cố nhiều hơn đến tiểu đệ”

Mọi người đưa ánh mắt về cậu quan sát rồi đánh giá một lượt. Chỉ thấy đó là một cậu bé trừng năm sáu tuổi, da ngăm đen, gương mặt gầy gò hốc hác, nhưng đôi mắt rất sáng và toát lên thần thái dũng mãnh phi thường.



Nhìn cậu một lát, người gật đầu khen, người lại lắc lắc đầu vì ngoại hình xấu xí của cậu. Mọi người đang xôn xao bàn tán thì đúng lúc này, giọng Khải Phong sư huynh nói:

“ Mọi người trật tự, từ nay Huệ Thông sẽ được sắp xếp vào bên Hành Đường chuyên phụ việc giặt giũ quần áo và nấu ăn trong bổn Tự. Bây giờ mọi người tiếp tục luyện tập”

Nói xong Khải Phong ra hiệu cho Huệ Thông lui ra. Còn dặn lát nữa Trần Liễu sư huynh sẽ qua đây, dẫn cậu đi làm quen với công việc mới.

Quả nhiên chỉ một lát sau, Trần Liễu sư huynh đã có mặt, gọi Huệ Thông xuống bếp dùng bữa sáng rồi hướng dẫn công việc. Xuống đến bếp thì thấy bữa sáng cho mọi người đã được bầy biện sẵn ở trên bàn. Trên mỗi bàn có bốn suất ăn, mỗi suất gồm có một cái bánh màn thầu, một củ khoai và một cốc nước nhân trần. Mọi người lần lượt ngồi vào bàn cho đến khi kín mít không còn chỗ trống.

Huệ Thông cũng chọn cho mình một chỗ gần cuối sát tường. Sở dĩ cậu trọn bàn này là vì cậu nhận ra ở đây cũng có một cậu nhỏ trạc tuổi như cậu. Nhăm nhe tiến lại gần cậu bé kia rồi lên tiếng hỏi:

“Sư huynh tên gì vậy, ta là Huệ Thông mới vào Tự hôm qua”

Cậu bé kia nhìn Huệ Thông đánh giá một lát rồi nói:



“Ta là Huệ Khả, người ở Phúc Kiến, đã ở đây được nửa năm rồi”

Vẻ mặt hưng phấn, Cậu hỏi tiếp:

“Huynh năm nay bao nhiêu tuổi rồi, mà huynh cũng là người bên Hành Đường đúng không”

Gật đầu cậu bé kia đáp:

“ Đúng vậy, đệ tử tục gia như chúng ta đều thuộc Hành đường quản lý. Ta năm nay tám tuổi . Còn đệ?”

“ Đệ năm nay 6 tuổi, sau này có chuyện gì mong được sư huynh chỉ giáo”

Gật đầu một cái rồi cậu nói vội:

“ Thôi ăn đi, lát ta còn phải đi dọn dẹp cầu tiêu với giặt đồ”

Thế là cả hai không ai nói với ai câu nào nữa, sau một lúc thì thức ăn đã nằm gọn trong bụng. Mọi người dùng bữa xong đều tự thu dọn bát đĩa của mình, bỏ vào một nơi đã được quy đinh. Huệ Thông thấy vậy cũng vội làm theo.



Xong xuôi đang định chạy ra ngoài sân thì Trần Liễu sư huynh gọi cậu lại nói:

“ Hôm nay đệ ở đây giúp mọi người rửa bát và phụ nấu ăn đi”

Mặc dù trong lòng không muốn nhưng Huệ Thông không dám nói không. Thế là hôm ấy cậu chỉ loanh quanh ở trong bếp để phụ với các sư huynh nấu ăn. Nói là phụ nhưng thực ra là cậu đã biết làm gì đâu, mấy vị sư huynh phải chỉ bảo từng tí một. Từ việc rửa bát sao cho sạch, đến nhặt rau sao cho đúng cách, cắt gọt củ quả sao cho không bị nát và còn nhiều thứ khác nữa.

Cậu cứ lóng nga lóng ngóng, còn làm vỡ cả mấy cái bát, cũng may là mấy vị sư huynh dễ tính không trách phạt. Đến tối sau khi dùng bữa và tắm rửa xong thì cậu đi về phòng riêng của mình. Cả người mệt mỏi, ê ẩm. Căn phòng của cậu cũng rất đơn sơ, ngoài cái giường bằng tre ra thì cũng chỉ có thêm một cái bàn với cái tủ đựng quần áo và vật dụng cá nhân.

Nằm trên giường một mình, bỗng cậu thấy nhớ nhà, nhớ cha mẹ và cuộc sống trước đây hạnh phúc biết bao. Nhớ thời thơ ấu được sống trong một mái nhà đầy ắp tiếng cười, vô âu vô lo. Nhưng rồi một biến cố đã ập đến đã làm cho gia đình cậu tan vỡ.

Cậu vẫn nhớ rõ hôm ấy, tên Đô uý Nhậm Tuấn đã dẫn người xông vào nhà cậu. Ép cha cậu phải theo phe của quân nhà Nguỵ và phục vụ cho bọn chúng. Cha cậu dù c·hết không theo nên đã bị g·iết c·hết t·ại c·hỗ. Sau đó bọn chúng lùng sục khắp nhà rồi g·iết luôn cả mẹ và em gái cậu.

May mắn cho cậu là lúc đó chạy ra ngoài không có ở nhà, đến khi cậu về đến ngõ thì thấy bọn chúng từ trong nhà đi ra. Biết có điềm dữ nên cậu nhanh trí nấp vào một góc quan sát từ xa, đến khi bọn chúng đi hẳn mới dám về nhà. Vào đến nhà thì cảnh c·hết chóc, máu me và đồ đạc bị đập phá lung tung đập vào mắt cậu.

Tất cả đều bị g·iết c·hết một cách dã man, những đồ đạc có giá trị cũng bị lấy đi sạch sẽ. Nhà cửa sau đó cũng bị sung công, thế là cậu phải sống cảnh đầu đường xó chợ, mãi cho tới khi gặp được trụ trì và được Ngài nhận làm đệ tử.

Nghĩ đến đây, nước mắt cậu chảy dài, hai tay nắm chặt lại, tự hứa sẽ có một ngày bắt bọn chúng phải trả món nợ máu này gấp trăm ngàn lần.