Phật Quang Tự
Lúc bấy giờ là vào thời Tam Quốc, c·hiến t·ranh xảy ra liên miên, các thế lực phản loạn cũng liên tục nổi lên tranh giành quyền lực. Nạn đói xảy ra khắp nơi, cảnh n·gười c·hết do đói, c·hết trận la liệt đầy đường đâu đâu cũng thấy.
Các môn phái trong võ lâm cũng đua nhau tranh giành ảnh hưởng, gây dựng thế lực riêng cho mình. Môn phái nhỏ thì hơn trăm người, lớn thì vài ngàn người. Nổi tiếng nhất thời bấy giờ là ba môn phái Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang. Phái Côn Luân tuy mới thành lập chỉ vài chục năm nay, nhưng đã giành được ảnh hưởng rất lớn, cũng được người trong thiên hạ đặt vào tứ trụ của võ lâm.
Thế cân bằng luôn được duy trì trong suốt thời gian dài, nhìn bề ngoài thì vô cùng yên bình. Nhưng thực chất bên trong các môn phái cũng âm thầm tranh đấu dữ dội. Ba nước Nguỵ- Ngô-Thục lúc bấy giờ cũng ra sức chiêu mộ những môn phái này về dưới trướng. Nếu nước nào chiêu mộ thành công thì chắc chắn sẽ thống nhất được giang sơn, nắm trong tay cả thiên hạ.
Đứng đầu phái Võ Đang lúc bấy giờ là Đông Quân chân nhân. Đứng đầu Nga Mi là Mẫn Diệp sư thái . Đứng đầu Phái Côn Luân là Tiêu Hà đạo trưởng, Đứng đầu Thiếu Lâm là Hư Vân lão Hoà Thượng.
Các vị trưởng môn phái đều có võ công siêu quần bạt tuỵ, uy danh hiển hách trên giang hồ, ai ai cũng biết. Chỉ là rất ít khi họ ra mặt, trừ khi có truyện hệ trọng ảnh hưởng tới sự tồn vong của môn phái. Vì thế, nên những người trong thiên hạ cũng rất hiếm khi có dịp được diện kiến các vị đó.
Hôm ấy, Minh Nhật sau khi được vị Hoà Thượng bí ẩn kia dẫn về Tự, thì cậu bị hôn mê b·ất t·ỉnh. Phần vì do v·ết t·hương trên người, phần vì đường lên núi hiểm trở khó đi, làm cậu vừa đói vừa mệt. Đến khi ngôi cổ tự uy nghi, hùng tráng hiện ra trước mặt thì cậu cũng bất chợt khuỵ xuống rồi ngất lịm đi.
Khi mở mắt ra thì thấy mình đã nằm ở một nơi xa lạ. Đưa mắt nhìn quanh một lượt chỉ thấy bốn bức tường bằng vôi màu trắng xám, đã bị bong tróc loang lổ. Ngơ ngác mất một lúc, cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, cho tới khi cậu nhìn thấy ngôi cổ Tự thì không hay biết gì nữa.
Từ từ ngồi dậy, cậu mở cửa đi ra ngoài thì, đập vào mắt lúc này là một khoảng sân vô cùng rộng lớn, được lát bằng đá xanh. Cuối sân có một cây bồ đề cổ thụ cao v·út, tán lá xum xuê. Cạnh đấy là hai con nghê lớn với khuôn mặt dữ tợn, đang quay đầu nhìn về hướng Đông.
Phóng tầm mắt ra xa hơn, thì chỉ thấy sương mịt mù trắng xoá, lấp nó ẩn hiện những rừng cây bạt ngàn. Từ bé tới giờ cậu chỉ loanh quanh trong cái ngôi nhà lụp xụp, với cả góc vườn nhà mình. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy một khung cảnh vừa hùng vĩ lại thơ mộng đến như vậy.
Bất giác cậu mở to mắt, mồm há to không khép lại được vì xúc động và hưng phấn. Từng cơn gió mát nhè nhẹ thổi qua làm cậu thấy trong người vô cùng thư thái và dễ chịu.
Đúng lúc này, có một người xa xa đang tiến lại gần. Trên người của vị ấy mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, trừng hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười đi tới và nói:
“Tiểu đệ tỉnh lại rồi hả, thấy trong người thế nào rồi”
Ngơ ngác nhìn người đó một lúc cậu đáp lại:
“ Dạ, đệ thấy khoẻ nhiều rồi . Đây là đâu vậy ”
Người kia vẫn nhìn cậu mỉm cười rồi đáp:
“ Đây là Phật Quang tự, trụ trì có dặn huynh khi nào đệ tỉnh dậy thì đưa đệ đi ăn uống, tắm rửa và thay y phục mới cho đệ”
Thấy dáng vẻ hiền lành và nhiệt tình của vị sư huynh này, Nhật Minh cũng thấy có chút hảo cảm, bèn gật đầu rồi đi theo ra phía sau Tự viện.
Sau khi băng qua một cái sân rộng lớn và một con đường lát bằng gạch đỏ. Xuống đến nhà bếp, cậu lại được một phen há hốc vì ngạc nhiên. Những cái nồi, chảo và thớt to như cái bàn bầy ra la liệt, những cái bếp bằng đất nung nhiều đếm xuể. Bàn ghế thì được sắp xếp thành hai hàng dài tít tắp. Đang mải mê nhìn xung quanh, thì vị sư huynh kia cũng vừa bưng lên một cái bát đến trước mặt cậu, trong đó có hai cái bánh bao còn nóng đang b·ốc k·hói ngùn ngụt. Nhìn cậu một cái, vị kia nói:
“ Tiểu đệ ăn đi, vẫn còn nóng đó”
Nhìn hai cái bánh bao nóng mà nó nuốt nước miếng ừng ực, đã rất lâu rồi từ lúc ba mẹ nó mất, nó chưa được ăn một bữa nào no nê nào cả. Cảnh ăn mày đầu đường xó chợ, người ta cho gì ăn lấy, có khi mấy ngày chả được cái gì vào bụng, đến nỗi đêm ngủ nó cũng mơ được một bữa ăn no.
Nó vội đưa tay vơ lấy hai cái bánh bao, rồi nhai ngấu nghiến, vị sư huynh thấy vậy chỉ đứng bên cạnh rồi mỉm cười và nói:
“ Đệ cứ gọi ta là Trần Liễu sư huynh, ta chuyên lo việc chấp tác trong Tự. Từ nay có gì không hiểu cứ hỏi ta là được”
Vừa nhai ngấu nghiến vừa gật gật đầu nó đáp:
“ Vâng, đệ biết rồi”
Trần Liễu sư huynh lại nói thêm:
“ Trụ Trì nói đã đặt pháp danh cho đệ là Huệ Thông, nên từ nay trong tăng chúng sẽ gọi đệ là Huệ Thông đệ nhớ chưa?”
Gật gật cái đầu nó lẩm nhẩm trong miệng lại mấy lần cho nhớ, …Huệ Thông…Huệ Thông…
Sau một lúc, hai cái bánh bao đã ăn xong, nó xoa xoa cái bụng vẻ hả hê vui sướng nghĩ bụng, nếu ở đây ngày nào cũng được ăn uống no nê thế này thì tốt biết bao.
Tiếp đó vị sư huynh kia lại dẫn nó đi tắm rửa, rồi thay một bộ y phục màu xanh nhạt, chân cũng được đeo một đôi giày vải mới. Nhìn cậu lúc này đã tươm tất, gọn gàng, khác hẳn với cái bộ dạng lếch thếch, bẩn thỉu lúc trước. Nó cũng vô cùng vui sướng cứ quay quay, hết nhìn áo lại ngắm sang đôi giày miệng cười toe toét.
Trần Liễu sư huynh gật đầu hài lòng nói:
“ Khá vừa vặn đó, có thích bộ quần áo mới này không”
Nhìn vị sư huynh cậu đáp:
“ Thích, thích lắm”
Đang vui sướng, thì câu nói sau đó của vị sư huynh lại làm nó cụt ngủn cả sự vui sướng:
“ Được rồi, từ nay đệ sẽ sống ở đây, tối thì ngủ ở căn phòng khi nãy. còn ban ngày, ngoài việc học tập kinh điển, lễ nghi trong Tự ra, đệ cũng phải phụ với ta việc giặt giũ, bổ củi và nấu bếp trong Tự”
Nghe xong mặt cậu bé tiu nghỉu nghĩ bụng, “cứ tưởng chỉ việc ăn với ngủ không phải làm gì, ai dè..”
Nghĩ vậy thôi, nhưng nó không dám nói ra mà chỉ gật đầu đồng ý. Thấy vậy, Trần Liễu sư huynh hài lòng rồi nói thêm:
“ Bây giờ đệ còn mệt, nên cứ về nghỉ ngơi đi, sáng mai nhớ dậy sớm rồi huynh sẽ hướng dẫn đệ công việc”
Cậu gật đầu, chào vị sư huynh kia một tiếng rồi nói:
“Nhưng đệ khoẻ nhiều rồi, muốn đi dạo một vòng quanh Tự thăm quan”
Mỉm cười vị sư huynh đáp:
“ Thôi được, ta cũng đang rảnh để ta dẫn đệ đi quanh một vòng, tiện thể giới thiệu qua về Tự Viện cho đệ nghe”
Nói rồi Trần Liễu sư huynh đi trước, Huệ Thông đi sát theo phía sau. Vừa đi vừa nói:
“ Tự Viện của chúng ta nằm trên ngọn núi Tung Sơn cao gần hai ngàn trượng, phía sau dựa núi, phía trước là rừng bao la bát ngát, khí hậu quanh năm mát mẻ.
Tự Viện tổng cộng có gần một ngàn tăng chúng. Trong đó lại chia ra làm Chấp Pháp đường, Lễ Đường, Hành đường. Đứng đầu mỗi đường là một vị Thượng toạ, dưới đó là hai vị Đại Đức quản lý, dưới hai vị Đại Đức lại có một huynh trưởng và dưới nữa là hai huynh phó.
“Tự viên chia làm tám khu gồm có: khu Chánh điện, khu nhà Tổ, khu tháp thờ xá lị, khu tàng kinh các, khu nhà trụ trì và các bậc trưởng lão, khu nhà bếp, khu nhà nghỉ, khu nhà vệ sinh”
Trần Liễu sư huynh nói nguyên một tràng làm Huệ Thông ngẩn ngơ cả ra, nghe câu được câu mất, câu nhớ câu không, nhìn sư huynh cậu gãi gãi đầu. Thấy biểu hiện của Huệ Thông vị sư huynh cũng không lấy làm ngạc nhiên mà cười rồi nói:
“ Thôi được rồi, thời gian sau này đệ cũng sẽ biết hết thôi, đệ chỉ cần nhớ có hai nơi không được tự ý đi vào là Tàng kinh các và nơi Trụ trì ở, hai nơi đó chính là trọng địa của Phật Quang Tự, đệ rõ chưa”
Huệ Thông lẩm nhẩm lại trong miệng một lần nữa rồi ngước nhìn lên nói:
“Vâng, đệ nhớ rồi”
Trần Liễu sư huynh gật đầu hài lòng, rồi dẫn cậu đi khắp quanh Tự viện một vòng, đi tới chỗ nào cậu cũng há hốc miệng. Bởi vì quy mô rộng lớn và hùng vĩ của ngôi Cổ Tự. Đi mãi đến gần tối thì cũng gần hết lượt, chỉ có hai nơi trọng địa là không được phép đi vào.
Hai chân cậu đã mỏi nhừ, người cũng vô cùng uể oải, Cậu xin Sư huynh cho về phòng nghỉ ngơi. Sau khi về tới phòng của mình, cậu nằm vật ra chiếc giường tre đã cũ để ngả lưng rồi đánh một giấc ngon lành.
Cậu cũng biết rằng, từ hôm nay cuộc đời mình đã bước sang một ngã rẽ mới…