Cái vóc dáng quen quen này, chính là tên thợ săn lần trước tôi đụng độ.
“Ủa rồi tao nói sai à ?”.
“Tên khốn này”.
Thoáng cái tôi và tên khốn kia lao vào đọ sức với nhau, những chiêu thức, những đường kiếm đều như hình với bóng, bất phân thắng bại.
“Sức mạnh của mày là gì thế, chúng ta có thể giải quyết việc này nhanh hơn được không ?”.
Tên thợ săn sững lại một nhịp trước câu hỏi của tôi rồi đáp:
“Khà, một loại hình bóng tối mà mày không tưởng tượng được đâu”.
Tôi cũng dừng lại một nhịp rồi nghĩ về những thứ xảy ra với mình trong thời gian ngắn ngủi này:
“Nhanh, nhanh, còn cái gì lạ lẫm nữa đâu mà làm trò”.
Một cây quyền trượng đầu lâu được lấy ra từ sau lưng của hắn, khóe mắt ở đầu lâu lóe lên một đốm sáng nhỏ rồi tên thợ săn bắt đầu lẩm bẩm gì đó
Rạm…Rạm…
Những bộ xương bắt đầu trồi lên từ dưới đất, có bộ còn đang dính cả thịt thối phân hủy nữa. Hắn nhếch mép lên rồi cười nhẹ:
“Sao nào, sức mạnh của tao đây, hơn nữa đây là đống xương của người chết ở thế giới của mày thôi, không phải thứ gì tao triệu hồi ra đâu”.
Những bộ xương bắt đầu tiến lại để tấn công tôi, những vật vô tri vô giác này thật khó để xử lý, không còn nỗi sợ, không còn lý trí, chỉ duy nhất một mục đích.
“Kìa, làm gì đi chứ, mày cứ lưỡng lự thế thì mấy đống này cũng không tự biến mất đâu”.
Bùm…
Một tiếng nổ phát ra từ phía của Linh, biết ngay ả thợ săn sẽ tìm sơ hở để tấn công nên tôi để lại quanh Linh mấy đốm lửa nhỏ Hỏa Than.
“Hỏa Cầu”.
Hai tay tôi ném ra hai quả cầu lửa thẳng về hướng ả thợ săn, do dính chấn động của Hỏa Than nên ả không kịp phản xạ để né mà lãnh trọn đòn vừa rồi của tôi.
“Tên khốn này”.
“Tường Lửa”.
Linh khó khăn đứng dậy, hỏi tôi:
“Cậu vẫn ổn chứ ?”.
Tôi gật đầu rồi đáp:
“Cậu thổi bay đám xương cốt kia rồi hộ tớ nhé”.
Vù…Vù…
“Phong Tuyệt Kỹ - Gió Lốc”.
Rồi Linh đối phó với đám xương cốt, còn tôi đấu với tên thợ săn kia. Kiếm trên tay tôi liên tục vung lên, tiếng vũ khí chạm nhau như xé gió, rất nhiều Hỏa Cầu được tôi tạo ra sau lưng rồi tấn công thợ săn, nhưng hắn đều đỡ được hết và còn phản công ngược lại tôi.
Mới giao chiến một lúc mà xung quanh tôi đã thành một bình địa với những mô đất lún sâu xuống, một mảng đất đá bị phá hủy. Đang giao chiến căng thẳng bỗng một làn khói lạ bay thẳng vào mặt tôi, to ho sặc ho sụa vài tiếng rồi ăn thêm một phát đạp của tên thợ, lui lại vài bước.
Một cơn gió nhẹ thổi qua má tôi…
“Cậu ổn không đấy ?”.
Rồi Linh nắm lấy bàn tay của tôi, tôi vừa ngơ ngác vừa đỏ mặt thì một cơn gió thoảng qua mặt, hiểu ý ngay lập tức, tôi bắt đầu chuyển sang sức mạnh sấm sét.
Đùng…Đùng…
Vù…Vù…
Tiếng sấm vang rền kèm những cơn gió giật mạnh đã khiến cho hai đứa thợ săn kia phải lùi một bước, lúc này chắc bọn chúng cũng đang dần hiểu ra gì đó, bắt đầu cũng ngưng tụ sức mạnh dùng một số đại chiêu của mình.
“Phong Lôi Thiểm Kích”.
Một cơn lốc xoáy mãnh liệt kèm những tia sét quanh mình, một chiêu thức khủng khiếp được kết hợp giữa hai sức mạnh với nhau. Phía bên kia, ả thợ săn tạo ra một làn sương đen bao bọc vào một cái đầu lâu to đùng mà tên thợ săn tạo ra.
Ầm…Ầm…
Hai chiêu thức va vào nhau và tạo nên một đợt sóng khủng khiếp, không khí và âm thanh xung quanh đều như bị xé toạc. Những thứ đang xảy ra là thứ mà mắt của người thường là không thể nào nhìn được.
Hu…hu…
Những tiếng than khóc phát ra liên tục từ cái đầu lâu kia, hai chiêu thức giờ đang ngang nhau, chưa bên nào nhường bên nào. Thấy thế, Linh đầu một cơn lốc nhỏ ở đầu cây thương rồi ném nó thẳng về phía trước.
“Đòn Quyết Định”.
Còn tôi lấy thân mình làm cột thu lôi rồi nhảy thẳng vào chỗ tên thợ săn.
“Trời Sập”.
Do phải né tôi nên bọn chúng không thể tiếp tục dồn sức mạnh vào chiêu thức kia nữa, cái đầu lâu to đùng kia nhanh chóng bị cơn lốc xoáy của chúng tôi hủy diệt hoàn toàn. Lúc này những linh hồn oan khổ được giải thoát ra từ cái đầu lâu kia, có linh hồn một cô gái đến đưa cho đôi một viên hồng ngọc rồi biến mất, khoảnh khắc chỉ diễn ra trong ba bốn giây khiến tôi cũng chưa kịp định hình như nào.
“Lần đầu chỉ là thăm do địa hình, lần thứ hai này để xem sức mạnh quân sự của chúng mày thôi, lần thứ ba sẽ là lần chúng ta kết thúc tất cả”.
Nói lớn rồi hai đứa nó ôm nhau chạy vào cánh cổng rồi biến mất, tôi lúc này đến gần rồi đỡ Linh ngồi xuống.
“Bỏ cái tay ra nào, cậu cứ che che thế tớ không chữa được gì đâu”.
Tôi thì đã tự nhiên hơn còn Linh thì vẫn hơi e thẹn, trời ơi cái vẻ e thẹn của thiếu nữ này khiến tôi chết đứng mấy giây. Lúc này mọi thứ xung quanh vô cùng trống trải nhưng cũng không kém phần thơ mộng, chưa kịp tình tứ được bao lâu thì thằng H xồ từ đâu ra hét lớn.
“Éo ổn rồi bạn yêu ơi, xin lỗi làm phiền chứ gấp lắm rồi”.
Tôi với Linh ngại ngùng quay mặt đi rồi quay lại hỏi nó có chuyện gì.
“Lần tấn công tới, là mười tỷ con, đủ loại”.
Nghe xong tôi bắt đầu giơ ngón tay lên đếm.
“Trung bình một giây chém một con thì cần mười tỷ giây để dọn sạch, vị chi là… ối dồi ôi”.
…
Theo những gì thằng H nói thì từ giờ đến trận đại chiến kinh hoàng đó thì còn tầm một tuần, với sự chênh lệch về quân số như này thì khó lòng mà chống đỡ được, nên H đã lên kế hoạch sẽ dồn sức tạo ra một không gian song song để đánh trận ở đó, chứ với số lượng như kia đổ bộ xuống cùng lúc thì, thiệt hại khó lòng mà tính được.
“Này, lần cuối mình ngồi chơi với nhau là khi nào nhỉ ?”.
“Ừ, lâu lắm rồi chưa sờ vào cái bàn phím rồi đấy”.
“Ờm, chưa đầy một năm mà mọi chuyện dồn dập kinh khủng quá, cả đám còn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa”.
“Thôi được rồi, sống chết có số, phú quý do trời, ra net đi”.
Rồi tranh thủ bảy ngày ngắn ngủi, bọn tôi bắt đầu đi chơi cho quên sự đời. Sáng với chiều đều đi chơi linh tinh những chỗ quen thuộc, tối đến Linh và tôi đều được những chú rồng của mình dạy cho những kỹ năng cuối cùng và khả năng dung hợp hai sức mạnh lại với nhau.
Những chiêu thức khủng khiếp cuối cùng mà giờ chúng tôi mới đủ khả năng lĩnh ngộ được, mà chỉ có tôi và Linh có, thằng L với H thì sở hữu tri thức vượt bậc, nên chúng nó có thể chế tạo ra khá nhiều thứ hay ho và hữu ích trong chiến trường.
Ba ngày trước khi trận đại chiến cuối cùng diễn ra…
“Từ từ chờ tao nữa rồi vào trận”.
Thằng H hớt hải chạy từ ngoài vào hét.
“Nhanh nào nhanh nào, lề mà lề mề câu tiền net à”.
Bỗng chốc chúng tôi quay về lứa tuổi học trò được ít phút, dáng vẻ không âu lo đấy chưa được bao lâu thì thằng H bắt đầu trình bày về không gian mà nó tạo ra và trận chiến sẽ diễn ra ở đó. Chơi xong bọn tôi ra về và chuẩn bị được H đưa đến đó, anh chủ quán net nhìn bọn tôi rồi cười:
“Sắp thi rồi đấy, cố điểm tốt nha mấy đứa, xong còn ra đây”.
Bọn tôi nhìn anh chủ quán rồi nhìn nhau tủm tỉm cười.
“Wow, mênh mông ghê ta”.
Chúng tôi hơi bất ngờ trước không gian mênh mông trước mặt mình, đây chính là chỗ thằng H đã tạo ra để dành cho trận chiến sắp tới, bảo sao tạo ra chỗ này xong nó nằm ngủ li bì ba ngày liền. Không gian này có tổng chiều dài rơi vào tầm một trăm cây số, chiều rộng khoảng hai chục km. Cả một khoảng không chỉ là một mặt đất phẳng, khá phù hợp với trận chiến lên đến con số tỷ này.
“Được rồi, địa hình oke rồi, quân số nào”.
“À thì chúng nó có mười tỷ con các loại”.
“Thật không đấy, nhỡ chúng nó bốc phét thì sao”.
“Điên à, tao dùng năng lực thời gian để xem chứ có hỏi chúng nó đâu mà phét”.
“Các cậu bình tĩnh nào, có quân đoàn ánh sáng của D nữa mà”.
Chúng vừa thảo luận với nhau vừa tính đến mỗi kế sách và phương án có thể xảy, trận chiến như này chắc chắn không thể thiếu những cơ quan hay bẫy của thằng L và H được.
“Quân Đoàn Ánh Sáng có mười nghìn chiến binh, thêm bốn đứa mình nữa là mười tỷ vs mười nghìn không trăm linh bốn”.
Trước mắt thì đây là quân số của hai phe, nghe giống như kiểu một con kiến đen chấp cả đàn kiến lửa vậy. Rồi tính ra một loạt kế hoạch và những thứ cần làm rồi, chúng tôi quyết định sẽ đi liên hoan với nhau một bữa.
Tối hôm ấy lúc ra quán ăn, thằng L với H thằng nào cũng trông rực rỡ hết cả lên, sau khi có sức mạnh thì vóc dáng chúng tôi cũng thay đổi khá nhiều nên mặc mấy bộ style này nọ khá đẹp. Nhưng ba thằng tôi cũng chỉ làm nền cho Linh thôi, một chiếc quần thể thao dài cùng một cái áo hoodie, chỉ thế thôi mà bọn tôi đã lép vế rồi.
Ngồi vừa ăn uống vừa kể chuyện này kia, hai ông thần kia cứ dụ tôi với Linh uống, mà chúng nó đâu có biết là tôi với Linh uống mãi cũng có say được đâu. Rượu vào thì lời ra, L than vãn với cái khuôn mặt đỏ bừng đó:
“Chà, tao vẫn còn trẻ quá mà, tao chưa muốn chết”.
“Ôi bạn ơi, yên tâm đi, tôi làm hết”.
…
Rồi hai đứa nó cứ tự ngồi tự nói chuyện với nhau, tôi với Linh thì cứ nhìn nhau rồi tủm tỉm cười. Ngồi nghe chúng nó luyên thuyên tôi bắt đầu cũng suy nghĩ lại, từ khoảnh khắc Linh vào lớp này, từ lúc có sức mạnh này, rồi thời gian luyện tập, chiến đấu, không thể tin được là nó mới chỉ gần tròn một năm.
Lúc kết thúc bữa ăn, hai ông tướng kia lẹo dẹo dìu nhau về nhà. Còn tôi với Linh đi bộ với nhau ở công viên gần đó, chúng tôi đang mặc đồ cùng nhau nên trông vô cùng đẹp đôi. Tôi cứ lẽo đẽo theo phía sau Linh, ngắm dáng vẻ ấy. rồi chúng tôi ngồi lại một cái ghế đá gần đó và bắt đầu tâm sự.
“Tính ra mọi chuyện cũng xảy ra nhanh quá nhỉ ?”.
“Uh, giờ tớ mới biết mình thích nghi nhanh đến vậy đấy”.
“Cậu được dạy hết về khả năng của những sức mạnh chưa ?”.
“Hết rồi, cả bốn luôn, toàn những thứ kinh khủng cả, nên chắc lần này chúng ta sẽ vượt qua được thôi”.
“Hy vọng vậy”.
Rồi chúng tôi kể cho nhau những câu chuyện đủ trên trời, lúc ra về, Linh thì thầm vào tai tôi nói:
“Cõng tớ về nhá”.
Tôi gật đầu lia lịa ngay, cơ hội đến.