Hai ngày đếm ngược…
Hôm nay cả gia đình tôi và gia đình Linh ăn cơm chung với nhau, trông cứ như là đang đi ăn hỏi vậy. Các vị phụ huynh vẫn đang vừa ăn vừa bàn chuyện này nọ, còn tôi với Linh rủ nhau ra sân ngồi hóng gió.
Vừa ngồi cười nói với nhau vừa nghịch mấy cái thứ linh tinh trên facebook, bỗng nhiên tôi vào trang cá nhân của Linh rồi bấm vào cái mục hẹn hò. Linh cũng bấm đồng ý lại, thế là trên tường của hai đứa hiện lên mục đang hẹn hò. Và một cuộc chiến online diễn ra…
“Tao biết ngay mà”.
“Ngày này cũng đã tới”.
“Ối dồi ôi nữ thần của tôi”.
“Ê L, tao win kèo rồi nha, bao đi bao đi”.
“Tôi đến đây để chấm một cái”.
Một loạt những bình luận của những người quen và những lượt yêu thích, thả cảm xúc và cả những lượt chia sẻ. Mọi chuyện bỗng nhiên trở nên kịch tính hơn khi cả phụ huynh của tôi và Linh cũng vào bình luận trạng thái đã.
Lúc này chúng tôi đang ngồi ngoài sân, vừa ngồi nhìn chiếc điện thoại vừa cười tủm tỉm vì phản ứng của mọi người.
Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại thành từng đợt, rồi những âm thanh quen thuộc vang lên…
Vù…Vù…
Hàng loạt những chiếc máy bay chiến đấu, trực thăng chiến đấu và các loại phi cơ khác đang bay kín trên bầu trời, một cảnh tượng chắc sẽ rất khó để xảy ra lần thứ hai. Lúc này nhà nhà người người đều đổ ra đường và hướng mặt lên trên trời xem khung cảnh hùng vĩ này, quay video, phát trực tiếp…
Còn ông bà tôi cũng vậy, bỗng nhiên trông đôi mắt của họ hiện lên một thứ gì đó, một thứ như kiểu là hoài niệm vậy. Rồi từ phía xa, thằng L và H cũng đang đi đến, tôi với Linh cũng sơ sơ hiểu được một phần nào của sự kiện này rồi.
“What the…”.
Đi sau thằng L và H là cả một đoàn xe đen bóng, giống mấy cái xe mà lãnh đạo với đặc vụ hay đi trong phim hành động vậy. Tôi với Linh lúc này cũng hơi ngờ ngợ rồi, rồi thằng H chạy vào, vừa chạy vừa nói:
“Có viện binh rồi, đông lắm luôn, sống rồi các bạn ơi”.
Rồi thằng L cũng đi vào theo, phía sau nó là cả một đám người quần áo chỉnh tề, vest cà vạt các thứ trông vô cùng hầm hố và nghiêm trọng. Cả đại tướng cũng xuất hiện, ông ý tiến lại gần tôi rồi vỗ vai cười:
“Định đi chết một mình hả chàng trai ?”.
Tôi gật gù cười:
“Bọn cháu cũng định thế thật, nhưng xem ra lại có viện binh rồi”.
Rồi tôi vừa đứng vừa bàn chuyện với đại tướng, còn Linh lo phần giao lưu với những gương mặt hầm hố kìa, đương nhiên rồi, vì khả năng tiếng anh của Linh kinh khủng nhất trong nhóm tôi mà, người gánh điểm trong mỗi giờ kiểm tra tiếng anh.
“Dù sao mấy đứa cũng là phòng tuyến cuối cùng mà, nếu thất bại thì… cháu cũng biết mà”.
“Nên mọi người đến đây để sát cánh cùng nhau một lần nữa”.
“Quân số địch lần này là mười tỷ đó đại tướng”.
“Có hai mươi tỷ cũng vẫn phải đến thôi”.
Rồi cả gia đình tôi và Linh đều đang đứng hơi ngơ người trước tình hình lúc này, một đống người lạ ùa vào sân và bàn chuyện với con cái của mình, trông họ có vẻ hơi bất ngờ.
“Hầu hết mọi quốc gia trên thế giới đều tham gia trận chiến này, tuy có một số nước không tham gia vì lý do nào đó, nhưng không còn quan trọng nữa, hiện giờ như này đã vượt qua sự mong đợi của chúng tôi rồi”.
Rồi bàn bạc mọi thứ đều đã xong, đoàn người toàn các lãnh đạo cấp cao bắt đầu ra về. Bọn tôi bắt đầu quay lại kể rõ hơn cho phụ huynh nghe và chào tạm biệt họ để chuẩn bị lên đường, thu xếp chuyện gia đình xong, bọn tôi cùng nhau tiến đến nơi tập trung của các cánh quân trên toàn thế giới.
Cảnh tượng hùng vĩ này tôi dường như đã thấy qua một lần, đúng là như vậy, cảnh tượng toàn bộ quân đội của thế giới tề tựu lại với nhau chuẩn bị cho một trận đánh lớn. Lúc này thằng H cũng mở lời với tôi:
“Như mày thấy rồi đó, tao đã cho mày xem một lần rồi đấy”.
Tôi cười đáp:
“Mày quên à, lúc đó đâu giống như bây giờ, mày đã chế tạo đủ thứ để con người có thể chống lại cái đám kia mà, tương lai cũng có thể thay đổi tùy vào chúng ta của hiện tại mà”.
Thằng L mặt nhăn nhăn lại gần:
“Chúng mày xem lẻ cái nồi gì thế, không đưa tao đi cùng à”.
“Ôi bạn ơi, bạn không muốn xem cái này đâu, thật, tin tôi đi”.
Lúc này Linh cũng lại gần tôi rồi tò mò hỏi, tôi vừa xoa đầu Linh vừa nói:
“Xong trận này tớ sẽ công khai chuyện của chúng mình”.
Linh lúc này hơi ngại rồi đánh tôi một cái, còn thằng H với L thì mặt nghệt ra rồi lắc đầu.
Rồi không có một cuộc họp chiến thuật nào được đưa ra cả, bây giờ là trận đánh lực đối lực, không còn địa hình hay lợi thế gì cả, may chăng thì đặt trước chút bẫy với mìn để lấy chút lợi thế.
Một ngày còn lại…
Toàn quân đang tập trung để ăn một bữa đại tiệc, lúc này không khí khá lạc quan. Bọn tôi cũng tham gia bữa tiệc này, nhiều người lính ngồi thành vòng tròn xung quanh bọn tôi rồi hỏi han các thứ và xin chụp ảnh cùng.
“Nếu chúng ta thắng trận chiến này, cho tôi được đăng cái ảnh này lên mạng xã hội nhé”.
“Tất nhiên rồi, các anh đã vất vả để đến tận đây mà”.
“Cậu nói rồi đấy nhá”.
“Hah, được, mà chụp bọn tôi đẹp một tí nhá”.
“Tạo dáng đi nào”.
Rồi Linh tựa đầu vào vai tôi…
Tạch…Tạch…
Những hình ảnh đã được ghi lại, sắc nét và rõ ràng gương mặt hơi đỏ của tôi, nụ cười tỏa nắng của Linh. Và thằng L với H đứng sau đang tranh nhau cái bánh.
Rồi đại tướng từ phía xa đến nói nhỏ với bọn tôi, có một thứ muốn cho bọn tôi xem qua.
“Ta thấy mấy đứa khoắc lên mình những chiếc áo giáp hạng nặng kia mà bên trong mặc mấy bộ đồ này thì không ổn”.
Lúc này tôi mới để ý, tính ra chỉ có chiến giáp của Linh là váy nên chắc không có gì, chứ ba thằng bọn tôi toàn mặc cái đồ gì đâu rồi triệu hồi những chiến giáp kia nên thỉnh thoảng hơi khó chịu tí.
“Trông ngầu đấy”.
“Sao tao nhìn bộ đồ bó này cứ ra spider man thế nhỉ ?”.
Ba bộ đồ bó đen xì, không biết được làm từ chất liệu gì nhưng khá thoải mái, thay đồ xong rồi triệu hồi những chiến giáp của mình. Cảm giác khá vừa vặn và dễ chịu, lúc này bọn tôi di chuyển ra để chuẩn bị hành quân vào không gian của thằng H.
Di chuyển đầu tiên là bộ binh và các binh chủng hóa học, nhiệm vụ của họ là đặt được càng nhiều bom mìn và rải rác bom độc nhiều nhất có thể. Tiếp theo đó là toàn bộ lực lượng xe tăng các loại cùng tất cả những tay súng chúng ta có, rồi đến lượt pháo binh, những khẩu pháo khổng lồ mà phải hai đến ba xe để kéo di chuyển cũng xuất trận.
Vù…Vù…
Lực lượng cuối cùng, đôi cánh của nhân loại, toàn bộ máy bay chiến đấu, trực thăng, máy bay thả bom… đồng loạt cất cánh. Một cảnh tượng hành quân đầu tiên trong lịch sử nhân loại, cả thế giới sát cánh với nhau, màu cờ của mỗi quốc gia đều tung bay trong gió. Quang cảnh có thể nói là sẽ được đi vào sử sách của mỗi quốc gia, cuộc hành quân này quy mô toàn bộ thế giới, nên mất gần một ngày trời để có thể vào hết được không gian của thằng H cũng như là ổn định vị trí chiến đấu.
Gió nổi lên, ánh sáng chiếu thẳng vào bộ tứ bọn tôi, tia hy vọng lớn nhất của nhân loại cũng đang tiến vào. Hào quang từ những vũ khí bọn tôi đang cầm cũng góp phần tạo nên những hiệu ứng này.
“Này H, mày biết đấy, nếu mà có gì ý, thì mày có thể nhốt tất cả trong cái không gian này không ?”.
H lắc đầu:
“Không, bên kia chiến tuyến cũng có một đứa gần giống năng lực của tao, nên chiều không gian này sẽ luôn mở, một mất một còn”.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn xung quanh, đến bây giờ vẫn đang hơi ngờ ngợ về những thứ mình trải qua, với tốc độ này thì cũng ngợp thật mà.
Linh cầm chặt tay của tôi rồi nở một nụ cười tỏa nắng, nụ cười xua tan đi mọi lo lắng trong tôi và khoảnh khắc đấy tôi biết tôi đã có thêm một người quan trọng với mình để bảo vệ.
“Nào mọi người quay mặt ra đây cười nào”.
Thằng H đang cầm điện thoại chụp ảnh rồi phát trực tiếp các thứ, thấy bọn tôi nhìn nó nó liền nói:
“Ơ kìa, sống ảo tí mà các bạn, cho mọi người biết chứ, đằng nào sống chết bây giờ cũng rõ đâu, lưu lại khoảnh khắc tí”.
Nó quay hướng điện thoại đến cũng là lúc bọn tôi đội mũ giáp của mình vào, chúng tôi vẫn muốn một hình tượng bí ẩn hơn nên không muốn lộ diện trước công chúng vội.
“Như các bạn đang thấy đấy, đây trông như một cuộc duyệt binh của thế giới vậy, toàn bộ những vũ khí tối tân cũng như quốc kỳ của các nước đều được xuất hiện.
Một giờ trước khi đại quân của đám thợ săn hạ xuống chiều không này…
“Hoàng Kỳ Ánh Sáng – Quân Đoàn Ánh Sáng”.
Một tia sáng dọc thẳng từ trên trời xuống tạo thành một con đường, rồi những chiến binh ánh sáng của tôi bắt đầu hành quân trên con đường đó xuống trong sự ngỡ ngàng của tất cả người lính có mặt ở đó.
Rầm…Rập…
Rầm…Rập…
Những chiến binh của tôi đang di chuyển vào vị trí chiến đấu của mình, tạo thành một ràn chắn chắn với hàng đầu là các chiến binh cầm khiên lớn che chắn, hàng thứ hai là một chiếc khiên nhỏ hơn hỗ trợ và thương, và hàng thứ ba tuyến đầu là những chiếc thương dài hơn hai mét. Tiếp đó là ba hàng cung thủ và kỵ binh chờ thời điểm sau cùng.
Rầm… Roẹt…
Tiếng những chiếc khiên chạm đất và cùng nhau tạo lên một màn chắn mờ ảo phía trước, lần lượt ở phía sau là xe tăng, xạ thủ, lính bắn tỉa, pháo binh…
“Thử tưởng tượng thằng D mà là người xấu thì đội quân này sát phạt được cả thế giới không nhỉ ?”.
Tôi cười đáp:
“Thật chứ chả đùa đâu, bom đạn của mày chế tạo cũng không xi nhê gì đâu, cũng khó để miêu tả sức mạnh của họ ý, mà nói tóm lại là bất kể thứ gì của con người thì không gây sát thương được đâu, nên là…”.
Linh nhảy vào người tôi rồi cười nói tiếp:
“Nên là phải đánh tên cầm đầu trước đúng không ?”.
Đang cười đùa vui vẻ thì chiều không gian bắt đầu rung chuyển và xảy ra nhiều hiện tượng lạ, thằng H cầm cây trượng của mình rồi cảm nhận:
“Sắp rồi đó”.
“Toàn quân vào vị trí chiến đấu”.
Tôi thở một hơi thật dài rồi thầm nghĩ:
“Cuối cùng cũng đến rồi, không biết lần này có về với đất mẹ không đây”.
“A, trời ơi tin được không, con còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông”.
“Mình sợ chết không nhỉ ?”.
Tôi từ từ chỉnh lại mũ giáp của mình sau những dòng suy nghĩ vừa thoáng qua, những dòng suy nghĩ của một chàng trai bình thường, bình thường đến một cách đáng sợ.
…
“Hãy để nỗi sợ hãi nuốt chửng chúng nào, hà hà”.