Hành Trình Của D

Chương 49




“Lôi Thiên Kiếm, Lôi Long Giáp”.

“Bơi vào nào bọn khốn”.

“Lôi Long Kích”.

Tôi nhảy lên trên cao rồi tung một đòn đầy uy lực về phía bọn chúng, nhưng một cánh cổng hiện lên chặn đòn tấn công của tôi rồi bọn chúng đều biến mất.

“Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi”.

Khi lúc bọn chúng biến mất cũng là lúc tôi thở hổn hển, chờ mãi cái lúc này mới giảm tỏ ra mệt mỏi, triệu hồi Hoàng Kỳ Ánh Sáng để xem xét tình hình các chiến binh của mình, không có bất kỳ một thương vong nào cả, dường như họ mỗi một chiến binh đều rất nhiều kinh nhiệm chiến đấu và sức mạnh vượt trội so với đám quái vật cấp thấp này.

“Về căn cứ nào những người anh em”.

Giọng của tôi được truyền qua hoàng kỳ, quay trở lại ngay thành phố của mình, tôi cũng có thấy dấu hiệu của việc giao chiến, nhưng thương vong thì chỉ thấy toàn đám quái vật, còn quân đội bên mình thì còn nguyên, thậm chí là còn không mất gì ngoài những viên đạn cả.

“Cậu vẫn ổn chứ D, có bị thương ở đâu không ?”.

Linh từ trên cao hạ xuống chỗ tôi, có vẻ cũng vừa giao chiến xong nên giáp và sức mạnh băng giá vẫn đang hiện hữu trên người, thấy thế tôi liền hỏi:

“Cậu có đụng độ đám thợ săn không ?”.

Linh đáp:

“Có, gặp một, là nữ, sử dụng hệ độc”.

Vừa dứt câu Linh từ từ trở về lại trạng thái bình thường, lộ một vết thương nhỏ ở trên đầu gối chân phải một tí. Thấy tôi nhìn chăm chú vào vết thương với một ánh mắt có chút sát ý Linh liền cười nhẹ:

“Không sao đâu, tớ chưa biết rõ đây là loại độc nào để giải nhưng hàn băng thể trong tớ đã giữ độc tố không thể lan đi đâu nữa rồi, mà cậu cũng đụng độ đám thợ săn rồi à ?”.

“Ừm, lúc đầu là một, về sau là cả nhóm bốn đứa”.

Rồi tôi kể lại cả quá trình giao tranh với đám thợ săn của mình, thằng H mắt chữ a mồm chữ o nhìn tôi, Linh suy ngẫm một lúc rồi nói:

“Dường như chúng đang định thăm dò chúng ta thôi, nhưng nữ thợ săn kia đánh với tớ là đang hết sức rồi, hoặc chỉ còn một hai chiêu tủ nữa chưa tung ra thôi”.

“Rồi mới bị thương như này đúng không ?”.

Tôi hỏi, Linh vẻ mặt ngượng ngùng gật đầu. Rồi bế thốc Linh lên trên hai tay của mình, Linh đỏ mặt ngượng ngùng, cúi gằm mặt vào trong người tôi. Thằng H thì mắt với mồm vẫn thế:

“Cái nồi gì thế D, mày kinh khủng như này từ bao giờ thế ?”.

Tôi nhìn nó cười rồi lắc đầu, sau đó bế Linh vào một phòng nghỉ ở trong căn cứ. Đặt Linh xuống chiếc giường gần đó rồi tôi bảo:

“Cậu…”.

Tự nhiên tôi ngớ ra, mặt tôi đỏ bừng lên. Linh cũng đỏ mặt xong bảo tôi:

“Cậu quay mặt đi một lúc đi”.



Một lúc sau…

Lúc tôi quay lại thì thấy Linh đang chùm một cái chăn lên trên người, chỉ để lộ mỗi chân phải của mình. Tôi từ từ ngồi lại cạnh Linh, quay lưng về phía Linh và cầm bên chân bị thương của cô ấy lên. Ôi trời ơi cái cảm giác lúc này, nhìn đôi chân này đi, vừa trắng vừa…

Cảm xúc của tôi lúc này như đang trong sương mù vậy, mặt thì đỏ bừng lên, tay thì vừa cầm chân Linh vừa run. Tôi hít thở một hơi thật sâu, rồi tay phải của mình chuyển sang sức mạnh lửa, đặt vào chỗ đang bị thương của Linh. Điều khiển sức mạnh của mình và tìm được những nơi mà độc tố lan đến, tôi nhanh chóng triệt tiêu chúng một cách không thể sạch sẽ hơn. Tôi quay người lại vẻ mặt hớn hở:

“Xong rồi, tớ xử lý xong hết chất độc trong người cậ…”.

Tay tôi vô tình quàng vào cái chăn rồi kéo nó xuống…

“Ơ”.



Bên trên thì Linh vẫn đang mặc áo, còn bên dưới thì chỉ mặc muỗi chiếc quần…

Toẹt…

Máu từ mũi tôi chảy ra, mặt tôi đỏ bửng lên, tay chân run run lắp bắp nói:

“Khô…ng từ từ để tớ… giải thích”.

Mặt Linh lại đỏ ửng lên một lần nữa, ối dồi ôi cái tình huống này, thật là căng thẳng quá đi mà. Linh ngượng ngùng nói:

“Không… sao đâu”.

Tôi quay ngoắt đi rồi đưa Linh cái chăn ở đấy, chạy thẳng ra ngoài luôn.

“Phù”.

Ối dồi ôi, cái khung cảnh chết người này, thật là khiến tâm trí rối loạn lên mà.

“Mày làm cái gì mà mặt đỏ thế ?”.

Thằng H đi lại gần hỏi tôi, nó còn đang định vào phòng mà Linh đang ở trong đấy luôn cơ, chắc lấy đồ đạc gì đấy, nhưng tôi cầm tay nó lại, rồi lắc đầu ra hiệu. Ngay sau đó Linh từ trong bước ra, hai má vẫn hơi đỏ nhìn tôi ngượng ngùng rồi chạy đi chỗ khác. Lúc này mồm thằng H lại chữ a với o ra rồi nhìn tôi:

“Mày… được, kinh khủng thế”.

“Bạn bình tĩnh, mọi chuyện không phải như thế đâu, bạn phải tin tôi”.

“Có cái củ cà rốt tao tin, tao phải đi báo cáo cho thằng L đã”.

“Ơ kìa”.



Quay lại tình hình cuộc chiến, theo báo cáo của quân đội, trận chiến vừa rồi không có thương vong, chỉ bị thương nhẹ một số người, vật tư ổn định, nói chung không tổn thất gì nhiều.

“Được rồi, tình hình trong nước vậy là ổn, mời đại diện những lực lượng sang các nước khác hỗ trợ báo cáo”.



“Thưa, tổn thất của các nước được chúng ta chi viện khá là đáng kể, do bất ngờ và không có sự phòng bị, thiệt hại về người và tài sản là rất lớn, xin hết”.

“Báo cáo, giờ quân đội khắp nơi trên thế giới đều đang muốn liên lạc để bàn bạc với chúng ta”.



Giờ các nước mới bắt đầu hiểu ra vấn đề và đang thi nhau liên lạc với chúng ta để tìm ra hướng giải quyết, nhưng có vẻ là hơi muộn, đợt cổng đầu tiên này chỉ toàn những con quái cấp thấp, chắc chắn đợt sau sẽ mạnh hơn, thời gian thì chưa rõ nhưng mà sẽ sớm thôi.

Thật là khó khăn trong việc chi viện tới những nước khác mà, một phần sẽ làm mỏng lực lượng của quân ta, một phần không rõ sắp tới quân số của địch là bao nhiêu và cấp độ nào nữa. Việc tốt nhất bây giờ có thể làm là sản xuất thật nhiều vũ khí rồi cung cấp cho các nước để có thể đánh trả lại được, tạo các nhóm năm người gồm phiên dịch viên và các binh sĩ đã chiến đấu sang các nước để truyền đạt kinh nghiệm cũng như là những phương pháp chiến đấu với quái vật.

“Hay m với L tạo ra bẫy rồi những cứ điểm phòng thủ ở trên toàn nước mình đi H”.

“Kiểu kiểu một cái thành nhỏ nhỏ ở những chỗ trọng điểm ý, xong các cơ quan, bẫy các thứ”.

Rồi chúng tôi lại quyết định không thể bỏ mặc những đất nước kia được, nhưng trước tiên vẫn nên chuẩn bị thật kỹ càng cho quân mình đã rồi mới yên tâm sang chi viện những quốc gia khác được. Lúc này H và L bắt đầu xây dựng và bố trí những cứ điểm nằm ở những vị trí quan trọng và trọng tâm trong cả nước.



Một tháng sau…

Lúc này hơn năm trăm cứ điểm phòng thủ nhỏ lẻ được xây dựng trên sáu mươi ba tỉnh thành cả nước đã xong, vũ khí quân trang đã được chuẩn bị đầy đủ và chuyển giao cho những quốc gia khác. Về mặt biển cả thì không phải lo gì vì đã cả Linh, người có thể điều khiển biển cả và kêu gọi những sinh vật dưới nước.

“Trường hợp xấu tao sẽ dùng toàn bộ sức mình để dồn tất cả những cánh cổng vào một nơi để tập trung chiến đấu, việc đấy sẽ khiến tao sập nguồn cả tuần đấy”.

H lý giải việc vì sao nó không thể tập trung toàn bộ cánh cổng lại một nơi được, vì sẽ mất kha khá thời gian và sức lực để làm điều đó, nên nó sẽ chỉ tập trung tất cả cổng của một châu lục vào một nơi ngẫu nhiên ở châu lục đó để tập trung chiến đấu. Việc này sẽ được phía quân đội báo cáo với quốc gia nào mà chỗ tập trung cánh cổng sẽ xuất hiện, sau đó các nước còn lại của châu lục đó sẽ gửi quân đội và vũ khí đến để trợ giúp, và tất nhiên có cả chúng tôi nữa.

-Châu Á: nơi tập trung cổng sẽ là ranh giới giữa Việt Nam và Trung Quốc (Quân Đoàn Ánh Sáng).

-Châu Âu: vùng Bavaria của nước Đức (D).

-Châu Phi: núi lửa Nabiyotum, Kenya (L).

-Châu Mỹ: thành phố bị lãng quên Machu Picchu, Peru (H).

-Châu Úc: đảo Lord Howe (Linh).

Tại những nơi được báo cáo vị trí, các nước sẽ tiến hành loại bỏ vật cản và xây dựng các lô cốt cũng như là rào chắn, bẫy các thứ để đối phó với đám quái vật. Bán kính 50km, lúc này các nước đều đang di chuyển quân đội và vũ khí đến nơi tập kết của mình, không một quốc gia nào chần chừ, vì đây là trận chiến của cả thế giới, cứ điểm thất thủ đồng nghĩa với việc châu lục đó sẽ thất thủ, nên không có một quốc gia nào làm ngơ việc này cả.

Tất cả những vũ khí, những chiếc xe tăng, trực thăng chiến đấu, máy bay chiến đấu, máy bay thả bom, pháo… đều được mọi quốc gia vận chuyển đến cứ điểm của châu lục mình. Tầm quan trọng của trận chiến này là rất lớn, nên mọi vũ khí tối tân đều được ra trận, không còn thứ gì gọi là vũ khí bí mật cả.

Châu Á, với cứ điểm ngay gần nước ta và cũng đang là đất nước đứng đầu trong việc phát triển vũ khí chống lại quái vật nên không khó để thấy chúng ta là quân chủ lực của cứ điểm này. Với sự giúp sức của toàn bộ quân đội Châu Á và Quân Đoàn Ánh Sáng nên đây là cứ điểm bọn tôi hoàn toàn yên tâm.

Châu Âu, vùng Bavaria của nước Đức, thấy được mệnh danh là trái tim của Châu Âu, cứ điểm có mật độ sương mù khá dày đặc cộng với địa hình thích hợp để cho sức mạnh sấm sét của tôi phát huy toàn bộ hiệu quả, nên đây sẽ là cứ điểm mà tôi chiến đấu cùng với cả quân đội của Châu Âu.

Châu Phi, núi lửa Nabiyotum, Kenya. Nghe cái tên cứ điểm thôi đã thấy nó sinh ra để giành cho thằng L rồi, cứ điểm lại nằm ngay miệng núi lửa nữa, như này có khác gì thằng L mọc thêm cánh với sức mạnh của nó đâu, quân đội của Châu Phi xem ra lần này có thể yên tâm được rồi.

Châu Mỹ, thành phố bị lãng quên Machu Picchu, Peru, với một cứ điểm nằm trên cao như này, xe tăng và một số xe quân dụng khác sẽ không thể tham gia trận chiến được. Đây dường như sẽ là một trận không chiến là chính, với pháo binh và trực thăng yểm trợ. Địa hình này có lẽ với sức mạnh sấm sét của tôi và gió lốc của Linh cũng khá thích hợp, nhưng sẽ được giao lại cho H.

Và cứ điểm cuối cùng, Châu Úc, đảo Lord Howe sẽ do Linh đảm nhiệm, một trận chiến liên quan đến biển tất nhiên sẽ do Linh gánh vác rồi. Ngoài ra sau khi xong việc tại đây, Linh sẽ nhận thêm nhiệm vụ vòng qua Nam Cực và Bắc Cực để kiểm tra tình hình.